Mẫn Tinh Đồ không chết.
Chìa khóa sắc bén rạch ra một vết máu trên cổ cậu ta, Mẫn Tinh Đồ cũng không biết là do quá mức khiếp sợ vì lực tay kinh người của “Tiểu Luyến” hay là do choáng vì máu.
Dù sao đi nữa, trong tình trạng mơ màng, cậu ta bị Chung Hủ vứt ra ngoài như vứt rác.
Nhưng Mẫn Tinh Đồ cũng không biến mất.
Ví dụ như bây giờ, cậu ta đứng ở bên ngoài cách khoảng trăm mét, tưởng chừng như đang trò chuyện với bạn học, nhưng ánh mắt lại không rời khỏi cô. Mỗi khi có bất kỳ động tĩnh nào, cậu ta sẽ lập tức xuất hiện trước mặt cô.
“Như con ruồi, đuổi mãi cũng không đi.” Chung Hủ ngồi trên ghế, uống nước, bình luận.
“Ruồi? Ở đâu có ruồi?” Bạn cùng bàn Tiểu Luyến, Khả Khả, quay đầu nhìn quanh, “Không có ruồi nha… Tiểu Luyến, cậu chuẩn bị đồ cho lễ kỷ niệm ngày thành lập trường chưa?”
“Chưa.”
Khả Khả mắt trợn tròn: “Vậy sao cậu còn không đi chuẩn bị đi?”
Chung Hủ thản nhiên trả lời: “Tớ đợi bị phạt.”
Khả Khả bị thái độ bình tĩnh của cô làm cho ngạc nhiên, không biết nói gì.
Nhắc đến lễ kỷ niệm ngày thành lập trường, đó là chuyện gần đây khiến Chung Hủ đau đầu.
Sắp tới lễ kỷ niệm ngày thành lập trường, là một thành viên của hội học sinh, cô được giao nhiệm vụ chuẩn bị đồ cho ngày lễ, nhưng địa điểm thực hiện nhiệm vụ lại phủ đầy hiệu ứng màu hồng đến mức đáng sợ.
Rõ ràng, nếu cô đi qua đó, sẽ lập tức có một cuộc gặp gỡ bất ngờ với nam chính thứ hai.
Chung Hủ không tin tà, cứng đầu không chịu khuất phục.
Lần trước, cuộc gặp gỡ với Mẫn Tinh Đồ không có giới hạn thời gian cụ thể, bị Mẫn Tinh Đồ phản công lược tạo ra cuộc gặp tình cờ.
Lần này có mốc thời gian cụ thể là lễ kỷ niệm thành lập trường, cô muốn xem thử nếu mình kiên quyết không kích hoạt cốt truyện thì sẽ xảy ra chuyện gì.
Vì vậy, vào đúng ngày lễ kỷ niệm, khi hội trưởng hội học sinh chạy đến chất vấn cô về đồ chuẩn bị đâu rồi, cô vẫn giữ vẻ mặt đầy chính khí: “Tôi không chuẩn bị gì cả, tạm bợ cho qua đi.”
Hội trưởng hội học sinh cũng bị thái độ của cô làm cho sửng sốt, tức đến mức “Cô cô cô” lắp bắp cả một tràng dài, rồi tức tối bỏ đi.
Khả Khả nhìn cô, ánh mắt đầy thương cảm: “Cậu xong rồi…”
Chung Hủ mỉm cười: “Nhiệm vụ hủy bỏ, sướng quá.”
Nhưng sự thật cho thấy cô đã vui mừng quá sớm rồi.
Nửa giờ sau, hội trưởng hội học sinh vui vẻ đến tìm cô.
Anh ta vỗ vai Chung Hủ, cười hài lòng: “Tốt lắm, rất hoàn hảo.”
Trên đầu Chung Hủ chầm chậm hiện ra một dấu chấm hỏi.
Hội trưởng nói: “Trợ lý của Tổng giám đốc Lục từ Lục Thị vừa gửi đến vật liệu mới, tốt hơn đồ chúng ta đặt trước đây rất nhiều! Nghe trợ lý nói, Tổng giám đốc Lục nghe thấy lời của Tiểu Luyến lúc nãy, rất thích tính cách của Tiểu Luyến, vì vậy quyết định giúp chuẩn bị vật liệu…”
Trên đầu Chung Hủ lại chầm chậm hiện ra dấu chấm hỏi thứ hai.
Không cần nói, chắc chắn Tổng giám đốc Lục này là nam chính thứ hai rồi.
Nam chính trong trò chơi này chắc hẳn cũng chẳng phải người bình thường đâu nhỉ? Cô nhìn lại mình, đúng là người xui xẻo thì dễ gặp ma thật.
Ngay lúc Chung Hủ đau đầu muốn chết thì một giọng nói lạnh lẽo đột nhiên vang lên từ phía trên đầu cô.
“Làm ơn dời tay khỏi vai Tiểu Luyến.”
Hội trưởng cứng đờ, ngơ ngác nhìn Mẫn Tinh Đồ đang bước tới.
Mẫn Tinh Đồ tiếp lời: “Cậu có ba giây, nếu không, tôi sẽ phế tay cậu.”
Hội trưởng: “…”
Chung Hủ: “…”
Ông anh thứ hai xuất hiện, vậy mà cô lại quên mất ông anh đầu tiên?
Chung Hủ quyết định bỏ chạy.
Tránh xa bệnh nhân tâm thần, tlấy lại tâm trạng tốt.
Một chiếc xe dừng ngay trước mặt cô, trong cửa sổ xe là một góc nghiêng cực phẩm.
Anh ta chậm rãi quay đầu nhìn Chung Hủ, ánh mắt lạnh lẽo như sương tuyết.
“Cô gái cá tính, sao lại bỏ chạy?”
Nếu có thể làn mưa bình luận, giờ này Chung Hủ chắc chắn là người dùng bị cấm vĩnh viễn vì vi phạm nội quy.
Cái này có thể trách cô sao? Có trách thì trách cái map trò chơi này quá nhỏ, đi một vòng cũng có thể đụng trúng ông anh thứ hai mà cô vẫn luôn cố tính tránh né.
Ông anh thứ hai hoàn toàn bỏ qua vẻ mặt chết trân của cô, tiếp tục nói: “Trốn học không phải là việc một cô gái ngoan nên làm.”
“Anh nói cái quái gì vậy?”
Câu đó khiến Chung Hủ như bị giẫm phải đuôi, lập tức bùng nổ.
“Một Tổng giám đốc như anh mà không đi làm, chạy lông nhông ngoài đường làm cái gì? Lúc anh đang ở đây trốn việc có từng nghĩ đến cảm nhận của nhân viên không? Còn nữa, đây là khu vực cấm đỗ xe đấy, phiền anh đi đóng tiền phạt đi.”
“…”
Sau vài giây im lặng, ông anh thứ hai hỏi: “Em không nhận ra tôi sao?”
“Tôi nhận ra, anh là anh Lục.”
“…”
“Tôi là Lục Hành Tắc, em là người đầu tiên dám nói chuyện với tôi như vậy.”
Chung Hủ cười lạnh: “Sợ rồi chứ gì? Sợ thì cút đi cho tôi nhờ.”
Lục Hành Tắc suýt nữa không giữ được gương mặt lạnh lùng để duy trì hình tượng cao lãnh.
Thấy Chung Hủ định bỏ đi, anh ta vội nói: “Nể tình tâm trạng em đang không tốt, tôi không chấp với em. Lên xe đi, tôi đưa em đến một nơi.”
Chung Hủ nhướn mày: “Nơi nào?”
“Em nói xem nơi nào khiến em vui vẻ?”
“Nơi tiêu tiền của người khác.”
Lục Hành Tắc lập tức gật đầu: “Vậy thì đi.”
Chung Hủ trầm ngâm. Hai ông anh này hình như quyết tâm muốn tiếp cận cô.
Chẳng lẽ bọn họ cũng có nhiệm vụ theo đuổi cô sao?
Vốn định từ chối nhưng rồi Chung Hủ thu lại bước chân.
Trốn không thoát, né không xong, chi bằng xem thử anh ta muốn làm gì.
Tiếp theo đó, Chung Hủ trải nghiệm một phen tiêu tiền vô tư. Dù sao cũng không phải tiền của cô, càng không phải tiền trong đời thực.
“Cái này, cái này, cái này, lấy hết!” Chung Hủ đi tới đâu là tiêu tiền tới đó.
Lục Hành Tắc giàu nứt đố đổ vách, lặng lẽ đi theo sau cà thẻ, mặt không hề biến sắc.
“Anh Lục à, anh hào phóng ghê, mong rằng với nhân viên của anh cũng hào phóng như vậy nhé.”
“Em thật biết nghĩ cho người khác.”
Vì trái tim của dân làm thuê đều gắn liền với nhau.
“Có vẻ tối nay em sẽ lên hotsearch.” Lục Hành Tắc liếc nhìn đám phóng viên đang lén quay đằng xa, nói, “Đây là lần đầu tiên tôi dính scandal.”
“Còn chưa lên hot search, sao anh chắc là scandal?”
“Một người đàn ông và một phụ nữ ở bên nhau, còn có thể là tin gì khác?”
Chung Hủ: “《Lục Hành Tắc hiếu thảo, mua túi mua xe mua nhà cho mẹ》《Sốc! Thế lực sau lưng ông trùm Lục Hành Tắc xuất hiện, thế mà lại là một thiếu nữ xinh đẹp bí ẩn》”
Lục Hành Tắc: “…”
【Thông báo hệ thống: Đã hoàn thành buổi hẹn với Lục Hành Tắc.】
【Thông báo hệ thống: Mức độ thân mật với Lục Hành Tắc 30%.】
Chung Hủ đoán, liệu có phải những lời hay ý đẹp của cô đã thành công công kích Lục Hành Tắc?
Thế nên từ cuộc gặp bất ngờ đến khi hẹn hò xong, mức độ thân mật vẫn giữ nguyên 30%.
“Anh trai… Tốt bụng ơi, hôm nay tôi tiêu tiền thực sự rất vui, tôi đi trước đây.”
Đêm xuống, sau khi trải nghiệm cuộc sống của người giàu, Chung Hủ sảng khoái tinh thần chuẩn bị về nhà.
Lục Hành Tắc nhướn mày: “Em còn chưa lấy đồ mình mua.”
“Cho anh đó. Anh đi theo tôi cà thẻ cả ngày, chắc mỏi tay lắm nhỉ? Cực khổ cho anh rồi.”
“Đô Lục Hành Tắc tôi đã tặng thì sẽ không có chuyện lấy lại.” Lục Hành Tắc nói: “Tôi đưa em về nhà, tiện mang đống đồ đó về nhà cho em luôn.”
Trong đầu Chung Hủ lập tức vang lên tiếng còi báo động, sợ Lục Hành Tắc này là tên biến thái rình rập gì đó. Cô tuyệt đối không dám đưa người lạ về nhà.
“Vậy thế này nhé, mỗi bên nhường một bước.” Chung Hủ nói: “Anh tặng tôi siêu xe, tôi tự lái về nhà.”
“…”
Hay cho cái mỗi bên nhường một bước.
Mà điều Chung Hủ không ngờ tới nhất là, sau khi nhìn cô một lúc lâu, Lục Hành Tắc thật sự gật đầu đồng ý.
Tục ngữ có câu: Không được tùy tiện nhận đồ của người lạ.
Lái xe trên con đường đêm, Chung Hủ bắt đầu tính xem nên dừng xe ở đâu.
Dù có lái xe đi thật nhưng mục đích chính chung quy vẫn là thoát khỏi Lục Hành Tắc. Cô tuyệt đối không thể dừng xe ngay trước nhà mình, kẻo anh ta lần theo GPS mò tới nơi.
Đúng lúc đó, điện thoại cô reo lên.
“Là tôi, Lục Hành Tắc.”
Lông mày Chung Hủ nhíu lại, có linh cảm chẳng lành: “Anh gọi điện làm gì vậy? Không biết đang lái xe mà nghe điện thoại là không an toàn à?”
Đều bên kia điện thoại, Lục Hành Tắc bình thản nói: “Chúng ta kết hôn đi. Tôi rất thích em, tôi muốn có được trái tim em.”
Chung Hủ cạn lời.
Nếu không phải chỉ số thân mật vẫn ổn định ở mức 30 thì cô đã suýt đã tin lời dối trá đó rồi.
“Hiện giờ tôi chỉ muốn tập trung học hành, không muốn kết hôn.”
“Em muốn từ chối tôi sao? Tiểu Luyến, người dám từ chối tôi đều không có kết cục tốt. Nhưng tôi thích em, tôi sẽ chăm sóc em cả đời.”
“Sao tôi lại thấy anh đang đe dọa tôi nhỉ?”
Cảm giác bất an càng lúc càng nặng nề, Chung Hủ lập tức lái xe tấp vào lề đường, tính đỗ xe lại.
Cô đạp phanh ——.
Thình thịch! Thình thịch! Thình thịch! Tiếng tim đập dồn dập.
Xe vẫn lao vun vút trên đường.
Phanh không ăn!
Quả nhiên,.
Trong thời khắc phẫn nộ tới cực điểm, Chung Hủ lại bật cười.
“Lục Hành Tắc, anh muốn dùng thủ đoạn này để ép tôi à? Vậy thì anh nhầm rồi. Điều tôi không sợ nhất, chính là cái chết.”
Đêm càng lúc càng khuya, đường phố càng ngày càng thưa thớt, Chung Hủ lái xe như bay qua từng con phố trong thành phố.
Gió gào thét bên tai, mỗi lúc một lạnh.
“Tốt lắm.” Lục Hành Tắc như đang cười: “Vậy thì không cần kết hôn cũng được.”
Chung Hủ còn đang ngẫm nghĩ câu nói đó có ý gì thì đột nhiên một luồng ánh sáng mạnh từ đèn xe phía trước chiếu thẳng vào mắt, ngay khoảnh khắc cô đánh lái tránh né, một chiếc xe từ trước lao đến ——.
“Rầm!”
Túi khí bật ra, đầu Chung Hủ đau nhức nặng trĩu.
Trong cơn choáng váng, cô bị người ta khiêng ra lề đường, mơ hồ thấy bóng dáng Lục Hành Tắc đang tiến lại gần cô.
“Đừng để cô ấy chết, cần phải sống.”
Lúc này nếu còn sức, Chung Hủ thật sự muốn chửi tên thiết kế trò chơi này một trận. Xem xem cái đầu óc người đó bất ổn thế nào mới tạo ra một nam chính dùng đe dọa để ép nữ chính kết hôn.
“Tiểu Luyến, lúc ở trên xe tôi nói thích em, thật ra là nói dối.” Lục Hành Tắc cất giọng, “Nhưng bây giờ thì là thật rồi… Tôi thích cái tính không sợ chết của em.”
Anh ta dường như khẽ cười một tiếng: “Như vậy thì dù có móc tim ra, em cũng không thấy sợ hãi, sẽ không làm ô uế sức mạnh.”
Anh ta đang nói cái gì vậy?
Nghe xong câu này, Chung Hủ cảm giác như mình đang hồi quang phản chiếu, đầu óc bỗng tỉnh táo, tầm mắt cũng rõ ràng hơn.
Cô thấy Lục Hành Tắc bước tới mở cốp xe, lấy ra một chiếc hộp hàng hiệu. Hộp đặt xuống đất, mở ra bên trong là dao, rìu các loại, đầy đủ dụng cụ gây án.
“Tiểu Luyến, tôi muốn trái tim của em.”
Má ơi?!
Ý anh ta là tim thật kìa!
【Thông báo hệ thống: Mức độ thân mật với Lục Hành Tắc 70%】