Chung Hủ từng tiên đoán rằng cô sẽ không sống qua sinh nhật lần thứ 25 của mình.

Sự thật chứng minh, miệng quạ đen của cô hoạt động rất ổn định.

Cô thậm chí còn rảnh rỗi nghĩ, ngày mai tiêu đề tin tức địa phương có lẽ sẽ là: 《Một cô gái vì quá nhập tâm chơi game, kết cục đâm đầu vào cửa mà chết!》. Tin tức này chắc chắn sẽ bị các bậc phụ huynh chia sẻ trong nhóm “Gia đình yêu thương”, bàn luận sôi nổi về việc chơi game hại người như thế nào vân vân.

Cô biết mình sẽ không chết quá muộn, nhưng không ngờ lại chết một cách mất mặt như vậy.

Nhưng thôi, chết thì cũng chết rồi, còn cần gì thể diện nữa?

Về chuyện cái chết, phản ứng của Chung Hủ lại bình tĩnh đến bất ngờ… Như thể một việc cô đã mong chờ từ lâu cuối cùng cũng xảy ra, ngược lại khiến cô mất đi cảm giác hào hứng ban đầu.

Người khác thì muốn sống, chỉ có cô là sớm đã chán sống rồi.

【Đã phát thành công hiện người chơi.】

【Đã xác nhận thân phận người chơi.】

【Đang truyền tống người chơi vào thế giới mới.】

Xè… xè xè…

【Kính chào người chơi, chào mừng bạn đến với 《Người Tình Ngọt Ngào》. Trò chơi đang được khởi động lại, xin hãy đọc kỹ các thông tin sau.】

Âm thanh dòng điện kỳ lạ bỗng nhiên nổ tung trong đầu cô, dù nghe thế nào cũng không giống kiểu Diêm Vương triệu hồn hay Phán quan tuyên án sau khi chết.

Chết không thành?

Hay là đang nằm mơ?

Trong một khoảnh khắc, Chung Hủ đã nghĩ đến hàng loạt khả năng —— toàn là những suy luận rất khoa học.

Nhưng thực tế thì có vẻ chẳng khoa học tí nào.

【Bối cảnh trò chơi】: Đây là một trò chơi tình yêu đầy ngọt ngào! Người chơi sẽ vào vai một cô gái bình thường tên là Tiểu Luyến, do một sự cố mà tình cờ gặp gỡ ba anh chàng đẹp trai, từ đó xảy ra những câu chuyện mộng mơ. Nhưng… Rốt cuộc anh chàng nào mới là định mệnh của bạn?!

【Cấp độ trò chơi】: E –

【Số người chơi】: Một người.

【Mục tiêu trò chơi】:

 (Bắt buộc hoàn thành):

1. Hẹn hò với cả ba nam chính ít nhất một lần.

2. Ít nhất một nam chính phải đạt độ thân mật 90.

(Tùy chọn)

1. Đạt độ thân mật 90 với tất cả các nam chính.

【Quy tắc trò chơi】:

1. Có nhiều địa điểm trong trò chơi, người chơi đến những nơi nhất định vào thời gian nhất định sẽ mở khóa các tình tiết mới.

2. Bản đồ rải rác các đạo cụ người chơi có thể dùng được. Tóm lại, hãy tích cực khám phá, gặp gỡ các nam chính và yêu đương thật nồng nhiệt nhé!

【Nhắc nhở trong trò chơi】: Cảnh tranh giành tình cảm rất đáng sợ! Người chơi hãy cố gắng tránh xa nhé ~

【Trò chơi đã khởi động lại xong, chúc bạn có một hành trình chơi game vui vẻ.】

Thế giới này không chỉ phi khoa học, mà phải nói là ảo diệu.

Tiếng điện kỳ lạ dần yếu đi, đến khi biến mất hoàn toàn, Chung Hủ như bừng tỉnh khỏi một cơn ác mộng dài. Cô lập tức ngồi bật dậy, theo bản năng quan sát xung quanh —— Nhiều năm lang bạt, từng qua đêm ở nơi hoang vắng, kinh nghiệm dày dặn khiến cô luôn nâng cao cảnh giác.

Khung cảnh xung quanh đẹp đến kỳ lạ, những gam màu rực rỡ và mộng mơ vẽ nên một bức tranh mang phong cách truyện tranh thiếu nữ về một học viện hiện đại giữa lòng thành phố.

Cô đang ngồi trên bãi cỏ trong sân trường, bên cạnh là một cô gái đang úp sách lên mặt nằm ngủ. Xung quanh là học sinh mặc đồng phục qua lại, phần lớn là đi theo cặp, cả học viện như tỏa ra bong bóng màu hồng tình yêu.

Chung Hủ nghịch ngợm chọc vào một quả bong bóng bay ngang — Bụp.

Bong bóng vỡ.

Cô ngạc nhiên: “Cái gì thế này, thiên đường tình yêu à? Bong bóng hồng là hàng thuần thiên nhiên luôn hả?”

“Tiểu Luyến, cậu tỉnh rồi à.” Cô gái bên cạnh lấy sách xuống, ngồi dậy ngái ngủ nói: “Vậy đi thôi.”

“Đi đâu?”

“Không phải cậu nói ngủ trưa xong sẽ tới gần phòng nhạc cho mèo ăn à?”

Chung Hủ mới vừa nghĩ đến, một bảng bản đồ hiện ra trước mắt.

Trên bản đồ đánh dấu các nơi cô có thể đến, khuôn viên trường chiếm phần lớn diện tích. Cô thấy địa điểm “Phòng nhạc” đang phát hiệu ứng màu hồng, rõ ràng là dụ người chơi tới để mở tình tiết gặp gỡ nam chính.

“Thôi thôi, không đi đâu.”

Chung Hủ từng chơi nhiều game, từng trải nghiệm đủ thể loại otome, nhưng trải nghiệm sống lại trong game sau khi chết thì lại chẳng khiến cô cảm thấy có chút hứng thú nào.

Một người không còn muốn sống, tại sao lại phải tốn hết công sức đi tán tỉnh cái gọi là nam chính kia để qua ải?

Cô thầm cười lạnh trong lòng, hy vọng có cái hệ thống nào đó nghe được tiếng lòng của mình: “Tôi từ bỏ việc vượt ải, thế giới này hủy diệt luôn đi.”

Đáng tiếc là không ai trả lời.

“Được rồi, vậy giờ mình đi đâu?” 

“Tới thư viện học bài, học sinh là phải học chăm.”

Chung Hủ nhìn bản đồ, chọn biểu tượng thư viện vô cùng bình thường, thoạt trông có vẻ rất an toàn, không giống nơi sẽ kích hoạt cốt truyện đặc biệt.

Ngoài ra, trước khi thế giới này sụp đổ, cô cũng muốn tìm chút việc để giết thời gian, đồng thời xem xem “Người tạo ra trò chơi” này đã tạo ra một thế giới hoàn toàn khác, hay vẫn dùng lại quy tắc của thế giới cũ.

Cô bước vào thư viện với một chút mong đợi ——

【Thông báo trò chơi: +1 điểm mị lực.】

【Thông báo trò chơi: +1 kỹ năng yêu đương.】

“…”

Cái trò đùa gì đây?

Chung Hủ lhông ngờ có ngày cô lại phải trải nghiệm cảm giác tháo chạy khỏi thư viện.

“Thôi, đi học vậy.”

Trong lòng vẫn còn sợ hãi, Chung Hủ chọn một địa điểm trông cũng rất an toàn —— Lớp học.

Sau khi tới lớp, Chung Hủ mở sách ra xem, ngay trang đầu là dòng chữ lớn《365 mánh khóe cưa đổ nam chính》đập thẳng vào mặt khiến cô nghẹn họng trân trối.

【Thông báo trò chơi: +1 điểm tâm cơ.】

【Thông báo trò chơi: +1 kỹ năng yêu đương.】

Chung Hủ tức tới bật cười: “Trường học chuyên đào tạo học sinh yêu đương mù quáng đúng không?”

Cô vốn phản nghịch, dứt khoát cúp học, quay về nhà nằm lên giường.

Đinh đoong! Thông báo trò chơi:

【Một đêm ngon giấc, bạn đã có một buổi tối tuyệt vời.】

Vừa mới nằm xuống được một giây, giây sau ngoài cửa sổ đã là bình minh.

Chung Hủ không tin tà, lại nằm xuống.

Đinh đoong! Thông báo trò chơi:

【Một đêm ngon giấc, bạn đã có một buổi tối tuyệt vời.】

Đinh đoong! Thông báo trò chơi:

【Một đêm ngon giấc, bạn đã có một buổi tối tuyệt vời.】

Đinh đoong!

【Trạng thái tinh thần của bạn vô cùng sung mãn, không cần nghỉ ngơi nữa. Đang trong mùa yêu, hãy chào đón một ngày mới bằng tâm trạng thật vui vẻ nhé!】

Lần này Chung Hủ không còn cười nổi nữa. Là game thủ kỳ cựu cô đã từng thấy rất nhiều cơ chế game vô lý nhưng cơ chế lưu manh này thì vẫn là lần đầu được diện kiến.

“Một đêm ngon giấc”, Chung Hủ mang theo cả một thân đầy oán khí bước vào học viện. Cô bước đi vô định, cho đến khi nghe thấy tiếng mèo kêu mới từ từ dừng bước.

Phía trước, một thiếu niên tóc vàng, xinh đẹp như tranh vẽ đang quanh quẩn bên đường. Có một con mèo muốn đến gần dụi vào người cậu ta, nhưng bị cậu làm ngơ. Vẻ mặt cậu ta có phần lo lắng, trông như đang chờ ai đó.

Chờ ai à?

Cậu thiếu niên xinh trai này vừa nhìn đã biết là một trong các nam chính, còn có thể đang đợi ai nữa chứ?

Sau khi nhìn thấy bảng hiệu phòng nhạc, Chung Hủ khẽ bật cười: “Rốt cuộc là ai đang cưa ai đây?”

Ánh mắt cô lóe sáng, vừa giả tiếng mèo để chọc mèo, vừa giả vờ vô tình đi ngang qua.

Khi cô bước đến trước cửa phòng nhạc, thiếu niên tóc vàng ban nãy đã biến mất không tung tích.

Chung Hủ không có ý định dừng bước. Cô mới đi được hai bước thì từ bụi cây phía trước có một người chui ra. Thiếu niên tóc vàng ôm con mèo, mỉm cười rạng rỡ, trên tóc còn dính một chiếc lá, trông vừa tươi mới vừa đáng yêu.

“Có thể giúp tôi ôm nó một chút không?” Cậu ta đưa con mèo ra trước, cười nói: “Tôi đang định trị bọ mèo cho nó, ai ngờ nó nghịch quá, làm tớ bẩn hết cả người.”

“…”

Chung Hủ suýt vỗ tay cho cậu ta. Nếu không tận mắt nhìn thấy, cô cũng không tin có người lại vào vai nhanh như vậy. Mới có một phút mà kịch bản “chàng trai và cô gái gặp gỡ bất ngờ nhờ mèo” đã diễn xong rồi?

Chung Hủ bất động thanh sắc ôm lấy con mèo.

“Cảm ơn cậu nha.” Thiếu niên tươi cười vuốt chiếc lá khỏi tóc, “Tôi tên là Mẫn Tinh Đồ, còn cậu?”

“Tiểu Luyến.”

“Mèo con rất thích cậu đấy, lần sau nếu lại trị bọ mèo cho nó, tớ có thể gọi cậu không? Nếu cậu ở đó, chắc tớ sẽ không thảm hại thế này đâu.”

“Nếu tôi từ chối thì sao?”

Không ngờ lại nhận được câu trả lời như vậy, Mẫn Tinh Đồ hơi sững người, rồi lại cười rạng rỡ: “Haha, không sao đâu. Nhưng tớ nghĩ cậu vẫn nên đến xem thử, biết đâu dáng vẻ thảm hại của tớ lại khiến cậu bật cười thì sao.”

Chung Hủ sờ sờ cánh tay, vẻ mặt chết lặng. Rồi, tán tỉnh trắng trợn cũng được.

【Thông báo trò chơi: Đã gặp nam chính Mẫn Tinh Đồ, độ thân mật hiện tại: 10%】

Sau khi quen Mẫn Tinh Đồ, trong vài ngày tiếp theo, Chung Hủ thường xuyên “tình cờ” gặp lại cậu ta.

Ví dụ như đi ngang qua sân bóng thì thấy cậu ta đang chơi bóng, rồi được cậu ta rủ đi mua nước; hoặc đi qua phòng nhạc thấy cậu ta đang đánh đàn piano, lúc cô đi ngang qua cửa sổ thì cậu ta sẽ chuẩn xác ngẩng đầu cười tươi với cô.

Nhưng chỉ đến đó, Mẫn Tinh Đồ không hề chủ động mời cô làm gì. Chung Hủ dần mất kiên nhẫn, quyết định xem thử trò chơi này khó đến mức nào, rồi dứt khoát chủ động mời cậu ta.

“Cùng đi triệt sản cho mèo sao?” Mẫn Tinh Đồ rất ngạc nhiên.

Phản ứng của cậu ta cũng làm Chung Hủ ngạc nhiên. Vốn tưởng rằng cậu ta đang giăng bẫy chờ cô mời, sao cậu ta lại bất ngờ như vậy.

“Cậu không muốn à?”

“Sao lại không muốn, tôi rất muốn!” Mẫn Tinh Đồ nhìn chăm chú vào mắt cô, nghiêm túc nói, “Đây là lần đầu tiên cậu hẹn tớ, tớ rất vui, chứng tỏ cậu tin tớ, đúng không?”

Chung Hủ bị ánh mắt đó làm nổi da gà. Điều khiến cô rợn người hơn là chỉ một lời mời đi triệt sản mèo mà độ thân mật của Mẫn Tinh Đồ đã lập tức tăng lên 80%.

Nếu hoàn thành buổi hẹn này, độ thân mật có thể đạt 90, trò chơi sẽ hoàn thành.

Nhưng với cái kiểu lưu manh của trò chơi này, thật sự đơn giản như vậy sao?

Tại bệnh viện thú y, sau khi con mèo được đưa ra khỏi phòng phẫu thuật, bác sĩ thú y dặn dò Mẫn Tinh Đồ và Chung Hủ một số điều cần chú ý sau phẫu thuật.

Chung Hủ chưa từng nuôi thú cưng, nghe đến chóng mặt. Mẫn Tinh Đồ đứng bên cạnh, giọng dịu dàng lạ thường: “Tiểu Luyến, mèo sau phẫu thuật rất yếu, chúng ta nhất định phải chăm sóc nó cẩn thận.”

Chung Hủ gật gù cho qua: “Ừ.”

“Cậu thấy loại thức ăn này thế nào? Nó hay ăn loại này… À, tớ còn định mua cho nó một cái nhà cây nữa.”

Chung Hủ vốn đang gật gù cho có, chợt giật mình: “Nhà cây cho mèo?”

“Ừ.” Mẫn Tinh Đồ cười tươi: “Tớ quyết định nhận nuôi nó rồi. Cũng để nó khỏi bị những con mèo khác trong trường bắt nạt. Nhưng cậu yên tâm, tớ biết cậu cũng rất quý nó, cậu có thể thường xuyên đến nhà tớ thăm nó mà.”

Lúc này bác sĩ thú cưng cười ha hả chen vào: “Nuôi mèo cùng nhau sẽ là một kỷ niệm rất đẹp đấy, tình yêu tuổi học trò ngọt ngào thật.”

Mẫn Tinh Đồ không phản bác, chỉ mỉm cười nhìn Chung Hủ.

Chung Hủ bị câu nói của bác sĩ làm cho nổi da gà, vội vàng cắt ngang: “Thôi thôi, để tôi tự nuôi là được, cậu không hợp nuôi mèo, càng không nên động vào mèo.”

Mẫn Tinh Đồ ngạc nhiên: “Lại sao?”

Chung Hủ cố tình mỉa mai: “Nếu tay hoàng tử piano bị mèo cào thì sao?”

“Tiểu Luyến, không ngờ cậu lại lo cho tớ như vậy.”

“…”

Chung Hủ xách túi mèo rời khỏi bệnh viện.

“Tiểu Luyến, cậu thật sự không để tớ đưa cậu về à? Một mình mang mèo về mệt lắm.”

“Không cần, tôi rất khỏe.”

“Đi đường cẩn thận, về đến nhà nhớ nhắn cho tớ.” Mẫn Tinh Đồ nói thêm, “Tiểu Luyến, hôm nay ở bên cậu, tớ rất vui.”

Một đường yên bình.

Sau khi sắp xếp ổn thỏa cho mèo, Chung Hủ quyết định đi tắm. Cô xả nước nóng, nhưng khi cầm quần áo sạch quay lại phòng tắm thì nhạy bén phát hiện có điều gì đó không ổn.

May mà khi ra ngoài cô luôn cảnh giác nên lập tức nhận ra sự thay đổi trong phòng tắm: Cánh cửa sổ vốn định chờ lấy xong quần áo mới kéo rèm, nhưng giờ rèm lại đã được kéo kín.

Cô tuyệt đối tin vào trí nhớ của mình.

Trong nhà có một người khác.

Nghĩ đến đây, cô lập tức rời khỏi phòng tắm.

Trong phòng khách, ánh mắt Chung Hủ rà soát khắp nơi, cuối cùng dừng lại trên hai vật —— Con dao gọt trái cây trong rổ trái cây và chùm chìa khóa trên tủ giày.

Sau một thoáng suy nghĩ, cô cầm lấy chìa khóa.

Dao thì sắc thật, nhưng thể lực của cô không thể hơn con trai được, lỡ bị phản sát thì ăn đủ.

Ngay khi cô cầm chìa khóa lên, trước mắt hiện ra một dòng chữ.

【Chìa khóa bỏ đi.】

 Chủ nhân lười biếng mãi không vứt cái chìa khóa vô dụng này đi, nó chẳng mở được cái gì cả. Không hiểu ai lại đi nhặt rác về thế này không biết.

Chung Hủ cầm chặt chìa khóa, cọ lên tường, dần dần, đầu chìa khóa trở nên sắc nhọn. Cô giấu nó trong lòng bàn tay.

Nước nóng trong phòng tắm vẫn đang chảy ào ào, hơi nước bốc lên bay qua cánh cửa chưa đóng sang phòng khách.

Chung Hủ lại bước vào phòng tắm, cầm cây chổi chọc lên trần nhà. Một tấm trần thạch cao rơi xuống “rầm” một cái.

Từ bên trong trần nhà, khuôn mặt tươi cười của Mẫn Tinh Đồ ló ra.

“Tiểu Luyến, tớ đã kéo rèm giúp cậu rồi, cậu cứ yên tâm mà tắm rửa đi nhé.”

Chung Hủ không ngờ cậu ta lại có thể bình tĩnh như vậy: “Cậu làm gì trong nhà tôi?”

“Tớ đến thăm mèo.”

“Thăm mèo trên trần nhà?”

“Như vậy sẽ có thể quan sát kỹ hơn cuộc sống của nó.”

“Được, thế giờ cậu quan sát thế nào rồi, có muốn xuống đây quan sát gần hơn không?”

Mẫn Tinh Đồ có chút do dự: “Cậu giận rồi à? Xin lỗi, tớ không nên tự ý vào nhà cậu.”

Vấn đề là cậu ta đang ở trong nhà tôi đó hả?

Chung Hủ rất bình tĩnh: “Không sao, xuống đi.”

Mẫn Tinh Đồ nhìn sắc mặt cô một lúc, cuối cùng yên tâm nhảy xuống khỏi trần nhà.

Cậu ta chưa kịp đứng vững thì bất ngờ cảm thấy cổ đau nhói.

“Cái tên tác giả nào viết nam chính biến thái thế này? Chết đi cho tôi!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play