Ôn Xuân sững người một lúc.
“Sao anh lại…”
Nói được một nửa, tiếng “ục ục” run rẩy vang lên, bụng cô đang kêu.
Ôn Xuân: “…”
Lục Đào: “Phụt.”
Ôn Xuân xấu hổ đến mức muốn độn thổ, đang định đóng cửa sổ lại thì Lục Đào đưa tay ra, vừa khéo chạm vào bàn tay đang để bên ngoài cửa sổ của cô.
Lục Đào thản nhiên hỏi nốt câu cô đang nói dở: “Sao tôi lại ở đây à?”
“Xem điện thoại của em đi.”
Ôn Xuân cúi đầu, vội vàng mở túi xách nhỏ. Quả nhiên trong điện thoại có một tin nhắn chưa đọc.
Hôm thi đấu bóng rổ, Lục Đào cứ kiếm chuyện mãi, cô có nhắn một câu “Anh cứ đợi đấy”, sau đó anh trả lời: [Đợi bao lâu?]
Ôn Xuân: [Anh cứ đợi đi.]
Hôm nay Lục Đào nhắn lại tin mới: [Đợi không được nữa rồi.]
Ôn Xuân ngẩng đầu, anh vẫn nhìn cô cười tủm tỉm.
Thông thường, khi nhìn người khác sẽ nhìn vào mắt đối phương, cùng lắm là nhìn từ mí mắt đến khoảng giữa hai lông mày.
Nhưng Lục Đào thì không như vậy, ánh mắt anh dừng lại trên môi cô, lại như có như không di chuyển.
Ôn Xuân thấy lạnh sống lưng, lặng lẽ nghiêng người, tìm một ô kính màu xanh đậm để kiểm tra xem son môi có bị lem không.
Lục Đào cũng không làm phiền, mở túi bánh sừng bò, nhét vào tay cô, sau đó trực tiếp trèo qua bệ cửa sổ vào trong.
Lá cây xanh của chậu cảnh bị gió thổi xào xạc, hai má Ôn Xuân phồng lên vì bánh sừng bò thơm ngọt, vẫn không quên cảnh giác ngẩng đầu lên nhìn xung quanh.
“Anh làm rụng nhiều lá quá.” Cô nhíu mày, vội vàng lùi ra xa một chút.
Ông cụ tóc bạc kia nhìn là biết người có quyền có thế, không thể liên lụy đến mẹ được.
Lục Đào chẳng hề bận tâm: “Chuyện nhỏ.”
Anh đảo mắt, dựa vào bệ cửa sổ, tay đặt dưới cằm Ôn Xuân. Cô ăn uống rất chuyên tâm nên không để ý.
Bánh mì hình sừng bò mềm xốp, vỏ ngoài vàng ruộm giòn tan, một ít vụn bánh ngay lập tức rơi xuống lòng bàn tay rộng lớn. Lục Đào hơi nheo mắt, ánh mắt thoáng hiện vẻ hài lòng.
Đợi Ôn Xuân ăn xong, anh tự nhiên nhận lấy túi bánh rỗng, dùng giấy ăn gói lại, nhét vào túi.
Hai người cùng xuống lầu, đi về phía phòng tiệc, Ôn Xuân thấy anh xòe lòng bàn tay ra xem, liếc mắt nhìn, nghi hoặc: “Anh đang xem gì vậy?”
Chẳng có gì cả.
Lục Đào cười khẩy, lắc đầu: “Không có gì.”
Ôn Xuân đang định mỉa mai anh giả vờ bí ẩn thì vừa hay đi ra khỏi cầu thang.
Trên ghế sofa ở góc phòng tiệc, Hứa Vọng đang ngồi cùng mẹ mình bên cạnh một quý bà tao nhã, vị trí đối diện còn có một cô gái rất xinh đẹp, khí chất.
Cô gái đó và Hứa Vọng đều thuộc kiểu thanh tú mảnh mai, nhìn từ xa, dáng người cao ráo thon thả, mang một vẻ đẹp khó chối cãi.
Ôn Xuân nắm chặt tay.
Lục Đào: “Doraemon.”
“?”
Ôn Xuân bị anh chuyển hướng sự chú ý, nhíu mày cúi đầu xuống, nhìn thấy bàn tay tròn vo của mình.
“…” Ôn Xuân trừng mắt nhìn Lục Đào: “Tên sở khanh.”
Lục Đào: “?”
“Ý gì vậy?”
“Hừ.”
Ôn Xuân đắc ý hất cằm lên, liếc nhìn Lục Đào đang ngơ ngác, khoanh tay sau lưng, hơi vênh váo đi về phía Ôn Chấp.
Hôm nay cô vẫn buộc tóc hai bên, vì phải đến dự tiệc nên được tết cầu kỳ hơn, còn thắt thêm hai chiếc nơ bướm.
Dải ruy băng nhung đen dài bay phấp phới, bóng lưng khuất dần, dải ruy băng rơi về phía sau, phần đuôi nhẹ nhàng lướt qua cánh tay Lục Đào.
Anh theo bản năng đưa tay nắm lấy, trước mắt vẫn còn hiện lên hình ảnh vừa rồi, không nhịn được cúi đầu cười thầm.
Ôn Xuân đến bên cạnh Ôn Chấp thì thấy bà ấy đang nói chuyện với một người đàn ông đẹp trai.
Đối phương mặc vest, nho nhã lịch sự, phong độ ngời ngời. Ôn Xuân chào hỏi xong, cảnh giác nhìn chằm chằm ông ấy.
Ba hiện không có ở đây, rất nhiều người có ý đồ xấu muốn tiếp cận mẹ, cô phải canh chừng cẩn thận.
Người chú này không biết lai lịch thế nào, quả thật có chút bản lĩnh, mẹ cô vốn nghiêm nghị ít cười cũng nở nụ cười.
Trong đầu Ôn Xuân đang vang lên tiếng còi báo động thì Lục Đào bước đến, đứng bên cạnh người đàn ông này.
“Ba.”
Ồ?
Lục Đào: “Mẹ đâu rồi?”
Ôn Xuân cười tươi rói.
Lục Triệu: “Mẹ con có chút việc đột xuất, đến quỹ từ thiện rồi.”
“Đây là dì Ôn và con gái của dì ấy.”
Lục Đào làm bộ chỉnh lại cà vạt vốn đã rất ngay ngắn, nghiêm trang, nho nhã chào hỏi: “Chào dì Ôn.”
Sau đó quay sang Ôn Xuân đang mang vẻ mặt đầy dấu chấm hỏi, anh tỏ ra như thể vừa mới phát hiện ra cô cũng ở đây, kinh ngạc nhướn mày: “Ơ, trùng hợp vậy, em cũng ở đây à?”
Đúng là diễn sâu, giả tạo. Khóe miệng Ôn Xuân giật giật.
Ôn Chấp nhìn sang, cô theo bản năng nặn ra một nụ cười dịu dàng: “Đúng vậy, trùng hợp thật.”
Ôn Chấp: “Hai đứa quen nhau à?”
Lục Đào nhanh nhảu đáp: “Khá thân ạ.”
“Ôn Xuân là cô em gái xuất sắc nhất mà cháu từng gặp.”
Đại học Kinh Đô toàn người tài giỏi, nghe câu này là biết đang tâng bốc, Ôn Xuân cúi đầu xuống.
Lục Đào trước mặt hai bậc trưởng bối không hề câu nệ, nửa đùa nửa thật nói: “Hơn nữa lại còn rất tốt bụng, tham gia mấy buổi tiệc nhàm chán này cũng rất nghiêm túc, vì mặc váy mà bụng đói meo rồi, giống hệt con.”
Ôn Xuân: !
Cô đột ngột trừng mắt nhìn Lục Đào.
Hình tượng! Hình tượng của cô trước mặt mẹ!
Lục Triệu: “Con thèm ăn thì cứ nói thẳng, đừng lôi con gái nhà người ta vào.”
“Vậy con có thể nói thẳng không ạ?”
Lục Đào lén lút quan sát Ôn Chấp, thấy rõ trong mắt bà ấy không hề có chút hay biết nào, mà là vẻ mặt không hề cố ý, mới yên tâm, đôi mắt cún con rũ xuống bắt đầu giả vờ đáng thương.
“Dì Ôn, dì có thể cho em ấy đi ăn khuya với con được không ạ?”
Ôn Chấp nhíu mày, nghi ngờ nhìn bụng Ôn Xuân, quả nhiên lép kẹp.
Nếp nhăn trên trán bà ấy càng sâu hơn, vỗ vai cô: “Con đi không?”
Ôn Xuân mềm nhũn cả người, cười thầm nhưng lại lo lắng hỏi: “Đang giữa chừng thế này, đi được không ạ?”
“Được.”
Vậy là Ôn Xuân ngoan ngoãn chào tạm biệt Ôn Chấp, Lục Triệu cũng dặn dò Lục Đào chăm sóc em gái cho tốt. Kết quả Lục Đào không thèm nhìn ông ấy lấy một cái, lắc lắc chìa khóa xe, đi đến bên cạnh Ôn Xuân.
Lục Triệu: …
Từ chỗ bọn họ đi ra cửa chính phải đi qua góc sofa.
Nam thanh nữ tú mặc vest đỏ đậm và váy đen nhỏ sóng vai đi ngang qua phòng tiệc, lập tức thu hút ánh nhìn của mọi người.
Mẹ Hứa nhìn thấy khuôn mặt Ôn Xuân từ xa, tặc lưỡi: “Đúng là gái mười tám, mẹ nhớ hồi đó Ôn Xuân học cùng lớp với con. Khi đi họp phụ huynh mẹ có gặp qua con bé, lúc đó trên mặt nó còn chưa hết mỡ con nít, giờ cũng xinh xắn ra dáng rồi.”
“Ôn Chấp hai năm nay càng ngày càng lên hương.” Mẹ Hứa nói nhỏ với Hứa Vọng: “Giá mà hôm nay người xem mắt với con là con gái bà ta thì tốt rồi, nhưng bà ta lại rất phản đối chuyện kết thông gia, ai nói cũng không chịu, không biết có phải tham vọng quá lớn, muốn để dành để chọn người tốt nhất không.”
Hứa Vọng hiếm khi không đáp lại. Mẹ Hứa nhìn theo ánh mắt của hắn, bên cạnh Ôn Xuân còn có một nam sinh, trang phục và ngoại hình đều rất nổi bật, trông hơi quen mắt.
Hai người, một người mắt xếch, một người mắt cún con, mắt xếch đi cùng mắt cún con, quả là một sự kết hợp hoàn hảo.
“Hai đứa tính ra cũng học chung lớp một năm, giờ lại học cùng trường đại học, vậy mà không có liên lạc gì sao? Con bé học ngành gì?”
Hứa Vọng nhìn hai người họ chăm chú, lạnh lùng nói: “Không có liên lạc.”
“Tiếc thật, bỏ lỡ mối quan hệ tốt như vậy.” Mẹ Hứa lẩm bẩm: “Nhưng cũng không trách con không có tầm nhìn xa, ai mà ngờ được người trước đây vừa tầm thường vừa quê mùa như vậy lại …”
Giọng nói lải nhải dần trở thành âm thanh nền. Cách nhau vài chục mét, Lục Đào đột nhiên nghiêng đầu, nhướn mày với Hứa Vọng, nở nụ cười vô cùng khiêu khích.
Đặc biệt là khi anh đưa tay ra, che cho Ôn Xuân tránh khỏi sự va chạm với một người phục vụ đang đi ngang qua, trông như đang khoác vai cô.
Ánh mắt Hứa Vọng càng thêm u ám, sắc mặt căng thẳng.
Ở cửa ra vào, Lục Đào vừa buông tay xuống, Ôn Xuân mím môi, theo bản năng muốn nhìn về phía góc sofa. Nụ cười của Lục Đào cứng đờ, lại đưa tay ra che khuất tầm nhìn của cô, tay hắn lắc qua lắc lại trước mặt cô.
“Còn nhìn nữa à?” Anh nói với vẻ cà lơ phất phơ: “Tự bản thân người ta không muốn có danh phận, thì đừng cho hắn ta làm gì, nhặt ve chai cũng chẳng ai nhặt kiểu này.”
Trong lòng Ôn Xuân trống rỗng.
Cô hơi khó chịu, nhìn thẳng vào Lục Đào, buồn bực đáp trả: “Ồ, ngài đây nghe lỏm được bao lâu rồi?”
Trong đầu đột nhiên hiện lên hình ảnh Lục Đào mặc đồ hiệu nấp ngoài cửa sổ, áp sát vào cửa kính nghe trộm cuộc trò chuyện của cô, nghĩ thôi đã thấy mắc cười rồi.
Tâm trạng Ôn Xuân vì thế mà tốt lên không ít: “Anh mới giống người đi nhặt ve chai.”
“Tôi không nhặt ve chai.” Lục Đào nói một cách thần bí: “Tôi chỉ ăn mỹ vị nhân gian.”
Vừa nói vừa nhìn chằm chằm Ôn Xuân không rời mắt, yết hầu chuyển động.
Ôn Xuân cảm thấy rất xấu hổ vì bị anh dụ dỗ thành công.
Cô cũng nuốt nước bọt.
Chỉ một bữa thôi.
Ừ.
Bữa khuya cuối cùng, thật sự là cuối cùng.
—
Hôm nay Lục Đào đi một chiếc mô tô cực ngầu, nhìn là biết đắt xắt ra miếng.
Anh chở Ôn Xuân vòng vèo một hồi, cuối cùng, hai người mặc lễ phục cũng xuất hiện trước một cái sân nhỏ tồi tàn, cổng vào thậm chí còn không có đèn.
“Đây là quán nướng vỉa hè mà anh nói à?”
Lục Đào búng tay: “Bingo.”
Ôn Xuân khó khăn đi theo phía sau anh, bước qua một vũng nước nhỏ, kết quả phía trước còn có một vũng nước lớn hơn.
Lục Đào: “Đưa tay cho tôi.”
Ôn Xuân không chút do dự đưa tay ra.
Dưới ánh đèn lồng đỏ sáng le lói trước cửa, Lục Đào quay đầu lại, nhìn rõ vẻ mặt bình thản của cô.
Anh cười tự giễu, trong đêm tối nghe vô cùng rõ ràng.
Hai bàn tay đang nắm lấy nhau lập tức buông ra sau khi bước qua vũng nước.
Ôn Xuân mang tâm thế “một quán ăn bình dân thế này chắc chắn rất ngon” để kiên nhẫn đợi mười mấy phút, Lục Đào cùng một cặp vợ chồng đi ra từ căn nhà cấp bốn, dựng bếp than và lò nướng trong sân, làn khói dày đặc bắt đầu bốc lên.
Ôn Xuân nhận lấy xiên thịt nướng đầu tiên từ Lục Đào, vừa cắn một miếng, đuôi mắt đã cong lên.
“Ngon quá.” Cô phồng má, miệng vẫn còn đầy thức ăn, lấp lửng nói: “Còn nữa không?”
“Ôi chao.” Lục Đào khoanh tay, cúi người xuống trêu chọc cô: “Bảo bối của chúng ta không giảm cân nữa à?”
“Đừng có phá đám.” Ôn Xuân giả vờ đá anh: “Cũng đừng gọi bảo bối nữa, cho tôi thêm một xiên nữa, cảm ơn.”
Lục Đào nhìn xuống mũi chân cô, cong môi, sau đó đưa thêm xiên thứ hai, thứ ba…
Không lâu sau, đồ nướng chín càng ngày càng nhiều, anh cũng không nướng thêm nữa, tự mình ngồi xổm bên cạnh Ôn Xuân, cùng nhau thưởng thức.
Váy của Ôn Xuân khá dài, khi ăn đồ nướng, tay còn lại phải nắm lấy vạt váy, đề phòng nó rơi xuống đất dính bụi.
Bà chủ đưa tới một xiên đùi ngỗng quay thơm phức, Ôn Xuân lịch sự cảm ơn, rồi nhận lấy.
Đây là lần đầu tiên cô ăn đùi ngỗng nướng, lớp da bên ngoài vàng ruộm, hương thơm ngào ngạt, mỡ màng béo ngậy, mùi than, mùi rượu và mùi nước sốt thấm đều vào thịt ngỗng, thịt dính liền với xương, vị thì là thơm phức, Ôn Xuân như được thăng hoa.
Mãi đến khi ăn gần hết một cái đùi, cô mới phát hiện người bên cạnh đã biến mất.
Cô quay đầu lại nhìn, Lục Đào vest xộc xệch, cổ áo mở rộng, đang ngồi xổm phía sau cô, vừa đúng lúc lên tiếng: “Bỏ tay ra.”
Anh dùng cà vạt sọc vừa tháo xuống buộc vạt váy đang rũ xuống của Ôn Xuân, còn thắt thành một chiếc nơ bướm.
Than củi cháy tí tách không ngừng, phản chiếu lên đôi mắt đang tập trung cao độ của chàng trai. Phải công nhận rằng, khi nghiêm túc, người này trông thật sự rất khác biệt.
Ôn Xuân nhìn thêm hai lần, nào ngờ Lục Đào đột nhiên ngẩng lên, nháy mắt với cô một cái.
“Nhìn gì?”
“Yêu tôi rồi à?”
Lục Đào: “Cho em một cơ hội, chia tay với cái tên họ Hứa kia đi.”
Ôn Xuân: “…”