Anh vừa xen vào, bầu không khí căng thẳng lại mập mờ liền tiêu tan.
Ôn Xuân lườm Lục Đào.
Lục Đào chẳng những không nhận ra, ngược lại còn cười tươi như hoa, khiến cô hơi ngại.
“Trà chanh vị “dấm”.” Lục Đào đưa cốc còn lại cho Ôn Xuân: “Thấy em đăng lên vòng bạn bè.”
Chết tiệt, hai cốc vậy mà không cùng một cửa hàng. Cốc của Hứa Vọng là của C, cốc của cô là của J.
Ôn Xuân hơi ngạc nhiên, Lục Đào rất tự nhiên giải thích: “Mua xong cốc đó thì cửa hàng hết chanh, phải sang cửa hàng bên cạnh mua.”
“Ồ.” Ôn Xuân lấy điện thoại ra: “Cảm ơn nhé, bao nhiêu tiền? Tôi chuyển cho anh.”
Lục Đào: “Một nghìn.”
Ôn Xuân: “Sao anh không đi cướp luôn đi?”
Hứa Vọng liếc nhìn cô, khẽ nhíu mày.
Ôn Xuân dùng khóe mắt quan sát ánh nhìn của hắn, sau lưng toát mồ hôi lạnh. Thôi rồi, hình tượng của cô trước mặt Hứa Vọng, thậm chí là mọi người, đều rất dịu dàng e lệ, chưa bao giờ tùy tiện nói kháy người khác.
Đều tại Lục Đào.
Ai mà nhịn được cái thái độ cợt nhả đó của anh cơ chứ!
Ôn Xuân ho khan hai tiếng, ôn tồn nói: “Năm mươi, đủ không?”
Lục Đào: “Không đủ.”
Ôn Xuân không còn nhịn được nữa, lặng lẽ gửi cho anh một tin nhắn Wechat đe dọa.
Lục Đào cúi đầu, liếc nhìn màn hình, bật cười.
“Được rồi, năm mươi.” Anh nghịch điện thoại: “Còn hai tệ tiền túi giữ nhiệt, đừng quên nhé.”
Ôn Xuân gật đầu qua loa, vất vả lắm mới tiễn được anh đi, đầy mong đợi quay sang Hứa Vọng.
Cô thấy cốc trà chanh của hắn chưa mở nên giúp hắn cắm ống hút, rồi đẩy qua cho hắn: “Cái đó…”
“Cái đó.” Cô ấp úng: “Chính là, vừa nói, ừm, câu hỏi mà em vừa hỏi anh…”
Hứa Vọng: “Không được.”
Thực ra Ôn Xuân đã đoán được kết quả, nhưng bất ngờ bị dội một gáo nước lạnh, vẫn có chút thất vọng.
“Ồ, em biết rồi.”
Quả nhiên, Hứa Vọng đồng ý yêu đương với cô cũng chỉ là kế tạm thời.
Tối qua Lục Đào có chia sẻ một bài phân tích cung hoàng đạo trên vòng bạn bè, tiêu đề là "Xem nhanh! Mười hai cung hoàng đạo sẽ vì điều gì mà yêu bạn? Cung hoàng đạo này vậy mà…".
Ôn Xuân vừa bấm vào đã quen tay kéo xuống cung của Hứa Vọng, trong đó nói, cung hoàng đạo của hắn rất có thể sẽ đồng ý lời tỏ tình để đuổi khéo một người, dùng chiến tranh lạnh để trả đũa sự đeo bám của đối phương, khiến đối phương nhận thức được hiện thực, tự mình rời đi.
Ôn Xuân chẳng muốn rời đi chút nào, đang đau đầu suy nghĩ làm sao để Hứa Vọng thật sự thích cô thì điện thoại reo.
Là mẹ!
Lúc này trong sân vận động có khá là nhiều người, xung quanh ồn ào. Cô bật dậy, thậm chí còn chẳng kịp nói thêm lời nào với Hứa Vọng, chỉ tay vào chữ "Mẹ" trên màn hình rồi vội vàng chạy ra ngoài.
Vừa đến một nơi tương đối yên tĩnh, Ôn Xuân liền vội vàng bắt máy: “A lô mẹ, bây giờ con rảnh nghe điện thoại rồi.”
Ôn Chấp: “Tối thứ sáu ăn cơm nhé? Có một vị lãnh đạo đã nghỉ hưu tổ chức sinh nhật, con tự chuẩn bị rồi mẹ đến đón con.”
“Là mẹ đến đón con sao?” Ôn Xuân nhón chân, nắm chặt tay: “Hay là thư ký Tôn đến đón con?”
“Mẹ.”
Yeah!
Ôn Xuân nhắm mắt cười ngây ngô, làm động tác tay để ăn mừng.
Năm ngoái Ôn Chấp được thăng chức, đồng thời phụ trách thêm một công việc quan trọng, lại còn là Đại biểu Nhân dân, bận tối mắt tối mũi, rất nhanh đã cúp máy.
Tiếng tút tút lúc này dễ nghe hơn mọi lần rất nhiều, Ôn Xuân ôm điện thoại, xoay một vòng siêu hạnh phúc.
“Bịch” một tiếng, cô đâm phải thứ gì đó rồi.
Phải hình dung thế nào nhỉ? Cứng hơn thạch, nhưng mềm hơn socola.
Thứ đó vừa mềm mại vừa đàn hồi, lại vừa có thể vùi sâu vào trong đó, cảm giác giữa các khối có một rãnh lõm xuống.
Mặt Ôn Xuân đang bị kẹp trong rãnh lõm này.
Cô ngẩng đầu, bốn mắt nhìn nhau với Lục Đào.
Lại nhìn xuống dưới.
Ôn Xuân kinh ngạc, rối bời, xấu hổ đến mức muốn độn thổ. Thứ cô vừa vùi vào lúc nãy là ngực của Lục Đào!!
Đang định rời khỏi “vùng đất thị phi” này thì cánh cửa cách đó không xa mở ra, Ôn Xuân lập tức sợ đến mức không dám nhúc nhích.
Giọng nam truyền đến: “Đào, lên sân thôi.”
“Ừ.”
Một bàn tay khum lại sau gáy Ôn Xuân, Lục Đào hơi nâng khuỷu tay, che kín cô hoàn toàn, đáp lại một tiếng.
“Cậu bị sao thế?” Giọng nam khựng lại, tiếng bước chân đến gần: “Cần tớ giúp không?”
Da đầu Ôn Xuân tê dại.
Trong giây phút ngàn cân treo sợi tóc, tay Lục Đào ôm cô chặt hơn.
Đầu ngón tay chạm vào gáy khiến toàn thân cô tê dại, hơi ấm cùng giọng nói khiến người ta yên tâm truyền đến: “Không cần, cậu còn phải đi tìm huấn luyện viên nói chuyện mà!”
“À đúng rồi.” Chàng trai dừng lại: “Vậy tớ đi trước đây.”
Tiếng bước chân xa dần.
Ôn Xuân sống lại rồi.
Cô thở dài một hơi, kết quả hơi thở lại phả ngược lại lên mặt và mũi của chính mình, lúc này cô mới nhớ ra mình vẫn còn đang vùi trong…
Ôn Xuân lại chết lặng.
Không kịp nghĩ nhiều, cô đẩy Lục Đào ra!
Không biết có phải anh cũng ngại ngùng hay không nên có hơi mất tập trung, thân hình cao lớn một mét tám mấy, bị cô đẩy thẳng vào tường, phát ra tiếng động khá lớn.
“Hự…”
Lục Đào xoa lưng, trông có vẻ rất đau.
Nghĩ đến việc lát nữa anh còn phải thi đấu, Ôn Xuân bắt đầu tự trách, luống cuống tay chân: “Ơ, xin lỗi, anh không sao chứ?”
Lục Đào không nghe rõ, đáng thương hít hít mũi.
“Hửm?”
Ôn Xuân lại gần một chút, hỏi lại: “Anh không sao chứ?”
Ở khoảng cách quá gần, Lục Đào đột nhiên ngẩng lên, chóp mũi gần như chạm vào cô.
Hắn khẽ chớp mắt.
“Không sao.”
Lục Đào cong mắt cười: “Chỉ là hơi thèm ăn ô mai.”
Ôn Xuân: “...”
Ôn Xuân quay đầu bỏ đi.
Luồng khí cô tạo ra làm lay động chậu cây cảnh bên cạnh, Lục Đào đứng im tại chỗ, lắng nghe tiếng bước chân nặng nề, cho đến khi không còn nghe thấy nữa.
“Ha.”
“Nhẫn tâm quá đấy.”
Đợi lá cây ngừng lay động, anh tự sờ ngực mình, yết hầu khẽ chuyển động.
…
Đại học Kinh Đô với tư cách là trường đại học top đầu, không chỉ có bề dày lịch sử, mà lĩnh vực thể thao cũng luôn đứng đầu bảng xếp hạng thành phố Bắc Kinh.
Hôm nay không phải trận chung kết, đội của Lục Đào giành chiến thắng không nằm ngoài dự đoán, quả bóng cuối cùng được ném vào rổ, trọng tài thổi còi, xuyên qua biển người mênh mông và khoảng cách không xa cũng không gần, Lục Đào nhìn về phía khán đài.
Ôn Xuân luôn có cảm giác anh như đang nhìn mình.
Vừa nghĩ là mình hoa mắt, người này lại nhướng mày cười toe toét, nháy mắt ra hiệu, còn kéo cổ áo trước ngực.
Xung quanh vang lên tiếng hét như sóng biển, Ôn Xuân chưa từng thấy ai ngay cả cười cũng tự mãn như vậy, vội vàng quay mặt đi, hỏi Hứa Vọng: “Chúng ta đi thôi?”
Hứa Vọng đứng dậy, cốc trà chanh cô đã cắm ống hút vẫn chưa hề được động đến.
Ôn Xuân tận mắt nhìn hắn ném nó vào thùng rác, thậm chí còn không kịp ngăn cản.
Phía sau có người muốn đi qua, cô nghiêng người nhường đường, đứng yên nhìn Hứa Vọng cùng dòng người đi về phía cửa.
Ôn Xuân lặng lẽ nhìn một lúc lâu, nắm chặt tay rồi lại buông ra, chen vào dòng người, đuổi theo hắn.
Trên sân bóng, Lục Đào khoanh chân, ngồi bệt xuống đất, xoay quả bóng rổ nhìn về phía khán đài.
Các đồng đội khác đang ăn mừng chiến thắng, lần lượt có người đi tới, đập tay với bàn tay rảnh rỗi của anh.
Lục Đào trước đây đều đáp lại bằng nụ cười rạng rỡ, không biết vì sao, hôm nay có chút gượng gạo.
Đồng đội vừa lên dọn dẹp phòng nghỉ, tiện thể mang theo cốc trà chanh J mà Lục Đào chưa uống hết trước trận đấu xuống.
Trà chanh đựng trong túi giấy, set hai cốc nhưng chỉ còn lại một cốc.
Cậu ta quan tâm hỏi: “Lưng không sao chứ?”
“Cậu bị va vào đâu rồi đúng không? Vừa rồi bị tên nhóc bên kia thúc khuỷu tay, không dùng được sức, hiệp hai lại mất thêm ba điểm.”
Lục Đào thản nhiên: “Không có mà.”
Anh nghiêng đầu, cười híp mắt: “Có thể dạo này ăn uống không tốt?”
Vì thứ sáu phải đi dự tiệc, chiếc váy đen nhỏ đặt may riêng lại hơi ôm dáng, hai ngày nay Ôn Xuân đều ăn kiêng.
Hôm nay cô thực sự sắp đói ngất rồi, bạn cùng phòng đẩy đĩa salad rau củ của cô sang một bên, kéo cô đi đến nhà ăn.
“Trời lạnh thế này, ít ra cũng phải ăn chút đồ nóng.”
“Nếu cậu thật sự muốn giảm cân, thì ăn lẩu cay nước trong đi, cứ coi như ăn rau luộc vậy.”
Ý kiến này không tồi, Ôn Xuân lấy lại tinh thần, cầm khay và kẹp chọn đồ ăn.
Cô cũng lấy giúp bạn cùng phòng một bộ, nhưng đối phương lại không nhận ngay, mà nhìn về phía xa xa.
“Kia không phải Lục Đào sao?” Bạn cùng phòng ngạc nhiên: “Anh ấy cũng đến nhà ăn à? Hiếm thấy thật.”
Ôn Xuân quay đầu lại, quả nhiên, Lục Đào đang ngồi cùng vài nam sinh khác, dáng vẻ ăn uống vẫn ngon lành như bình thường.
Bạn cùng phòng: “Cậu xem vai anh ấy kìa, rộng thật, tỷ lệ cơ thể đẹp tuyệt vời. Không hổ danh là soái ca năng động, khỏe khoắn trong truyền thuyết.”
Soái ca mồm mép thì có.
Ôn Xuân vừa liếc mắt đã thấy một chồng hộp bánh ngọt trống không trước mặt Lục Đào, cùng với khuôn mặt đường nét rõ ràng của anh, trong lòng dâng lên một tia bất bình.
Cô đã lâu rồi không được ăn đồ ngọt.
Ngày nào cũng bị anh gọi là bánh sừng bò khiến cô có chút hơi thèm ăn bánh sừng bò.
Bạn cùng phòng: “À đúng rồi, cậu quen anh ấy à?”
Ôn Xuân oán trách: “Không muốn quen.”
“A…” Vậy là quen hay không quen?
Bạn cùng phòng nhận lấy khay và kẹp: “Hình như anh ấy cũng là cậu ấm con nhà giàu hay gì đó, tớ cứ tưởng các cậu có lẽ sẽ có chút quen biết nhau, ít nhất cũng nên nghe nói về nhau chứ.”
Nhưng mà cái tên Lục Đào này, nghe có vẻ là người địa phương, không chơi cùng Ôn Xuân cũng là chuyện bình thường.
Ngón tay Ôn Xuân cứng đờ, hơi lạnh từ tủ đông cùng mùi bông cải xanh cùng lúc xộc vào mũi.
“Tiếc thật, còn tưởng có thể nghe được tin đồn về anh ấy từ chỗ cậu.” Bạn cùng phòng nói: “Cuộc sống của đàn anh Lục Đào đúng là rất đặc sắc, nghe nói cái ứng dụng Tiểu Đích Đích mà chúng ta hay gọi xe là do người ta đã nhìn ra tiềm năng từ hồi cấp ba, tham gia đầu tư đấy.”
“Vừa giàu vừa có thế lực lại còn đẹp trai như vậy, nghe nói năm nhất đại học anh ấy đã vào đội tuyển của trường, năm hai rảnh rỗi hơn thì bắt đầu yêu đương, một tháng có thể yêu bốn người, quan hệ lại còn tốt đến mức không thể tin được, chẳng có lời đồn xấu nào… Không biết làm thế nào mà được như vậy.”
Đối với những điều này, Ôn Xuân nghe tai này lọt tai kia, gật đầu qua loa.
Chiều thứ sáu.
Ôn Xuân thay chiếc váy đen nhỏ, khoác khăn choàng lên rồi lại cởi ra. Cô vừa đi vừa chạy ra cổng Đông, lên một chiếc xe màu đen bình thường.
“Mẹ, con đến rồi.”
Ôn Chấp gật đầu, sau khi cô đóng cửa xe thì khóa xe lại, cau mày.
Bà ấy đang buộc dây áo vest bằng một tay, tay còn lại thì vươn ra phía sau lấy chiếc áo khoác đưa cho cô. Ôn Xuân đưa hai tay ra đón lấy, cười ngốc nói: “Cảm ơn mẹ.”
Ôn Chấp “ừ” một tiếng, sau đó giới thiệu nhân vật chính của bữa tiệc hôm nay.
Trong những dịp như thế này, ngoài mặt là mừng thọ nhưng thực chất là giao lưu. Ôn Xuân không chỉ đại diện cho bản thân, mà còn đại diện cho mẹ, cô chăm chú lắng nghe, không ngờ đến khi tới nơi, người già tóc bạc trắng lại dẫn đến vài gương mặt quen thuộc.
Đều là những gương mặt mà Ôn Xuân không muốn gặp nhất.
Những kẻ cầm đầu bắt nạt cô hồi cấp ba đang lẽo đẽo theo sau ba mẹ chúng, hoặc cúi đầu xấu hổ, hoặc cười giả lả nịnh nọt.
“Chị Ôn, đây là con gái chị đúng không, giống chị thật đấy.” Một vị phụ huynh mở lời trước: “Nghe nói bây giờ đang học ngành luật ở đại học Kinh Đô, thật là xuất sắc, rất có khí chất của chị năm xưa.”
“Đâu có.” Ôn Chấp mỉm cười: “Tôi chuyển đến đây khi con bé đang học cấp ba. Lúc đó, tôi chẳng quen biết ai, lại bận rộn công việc, nên đã bỏ lỡ nhiều giai đoạn trưởng thành của con bé, không bằng được con cái được mọi người dạy dỗ cẩn thận.”
Nụ cười giả tạo của vị phụ huynh kia bỗng chốc trở nên méo xệch, nhưng rất nhanh đã trở lại bình thường. Ông ta vặn tai đứa con trai đang trốn phía sau: “Thằng nhóc này, còn không mau xin lỗi Tiểu Ôn!”
“Năm đó đều là do thằng nhóc này không hiểu chuyện, quá muốn kết bạn với Tiểu Ôn, nhưng lại dùng sai cách…”
Ôn Chấp liếc nhìn chủ nhân bữa tiệc, sau khi nhìn nhau, đối phương khẽ gật đầu.
Bà ấy nhếch môi, đây nào phải xin lỗi, rõ ràng là đến làm mai mối.
Ôn Chấp không lập tức đáp lời.
Lúc này, Ôn Xuân kéo tay áo bà ấy.
“Không sao đâu ạ.” Cô nhỏ giọng nói: “Đều là chuyện quá khứ rồi.”
“Đúng vậy, không hổ là sinh viên giỏi, mọi người xem, rộng lượng thật đấy!”
“Đều qua rồi…”
Mọi người thở phào nhẹ nhõm, tất cả đều nhào vào phụ họa.
Các vị trưởng bối đứng bên cạnh, gật đầu tán thưởng Ôn Chấp, có người tiến đến vỗ vai bà ấy, nhỏ giọng nói: “Đừng chấp nhặt chuyện cũ nữa, bây giờ cô coi như cũng đã đứng vững gót chân rồi.”
Ôn Xuân nghe vậy, lặng lẽ vui mừng thay cho mẹ.
Càng ngày càng nhiều người đến, cô nhìn bóng lưng mẹ mình một lúc, rồi quay người đi về phía vắng vẻ hơn. Đi mãi, cô mới tìm thấy một bệ cửa sổ nhỏ.
Ôn Xuân nấp sau những chậu cây cảnh và rèm cửa, ghé vào ô cửa kính màu đang đóng, lau nước mắt.
Đầu năm lớp 10, lúc Hứa Vọng còn chưa ra tay dạy dỗ đám người kia. Có một lần ồn ào nhất là khi bị một nam sinh mắng chửi gia đình, Ôn Xuân nhịn không được cãi lại, kết quả bị hất cả cơm lên đầu.
Đến giờ cô vẫn còn nhớ rõ mùi vị kinh tởm đó, cá hố kho tộ, thịt lợn xào chua ngọt và bông cải xanh xào, cùng với khay thức ăn màu trắng và đôi đũa màu xanh lá của nhà ăn.
Kết quả của ngày hôm đó là, Ôn Chấp đến trường đón cô về nhà. Sau vài cuộc điện thoại, bà ấy hỏi Ôn Xuân, có thể nhịn được không.
Lúc đó Ôn Xuân mới biết, gia đình của nam sinh bắt nạt cô, vừa hay đang nắm chức vụ cao hơn Ôn Chấp một bậc.
Ôn Chấp không có gia thế, một mình nuôi Ôn Xuân, từng bước leo lên vị trí hiện tại.
Ôn Xuân nín thở, nuốt nước mắt: “Dạ được.”
Chắc là kể từ lúc đó, cô bắt đầu trở nên rất giỏi nhẫn nhịn.
Nhưng sau đó, Hứa Vọng đã đứng ra giúp cô. Nhà họ Hứa hoàn toàn không liên quan gì đến mâu thuẫn của bọn họ, nhưng hắn vẫn giúp đỡ cô. Dù là vì lý do gì, Ôn Xuân vẫn rất biết ơn.
Cô đột nhiên rất muốn gặp Hứa Vọng, hơn nữa, tối nay hắn nhất định sẽ đến, bởi vì ông cụ đang tổ chức sinh nhật này có quan hệ rất tốt với nhà họ Hứa.
Ôn Xuân xoay người lại mới phát hiện cả người mình đang bị rèm cửa che kín.
Đang định vén rèm lên thì giọng nói vừa nghĩ tới vang lên bên tai.
“Con sẽ không đi xem mắt đâu.”
Mẹ Hứa: “Xem mắt gì chứ? Chỉ là để con gặp mặt một chút thôi, con gái nhà người ta bằng tuổi con, làm bạn bè cũng tốt mà.”
“Con phản đối như vậy, chẳng lẽ đã yêu đường rồi sao?” Mẹ Hứa nghi ngờ: “Ở trường đại học? Người địa phương à? Gia đình làm gì?”
Ôn Xuân căng thẳng, nắm chặt tấm rèm cửa dày trước mặt.
Hứa Vọng im lặng vài giây, đáp: “Không có.”
“Mẹ nghĩ nhiều rồi.”
“Vậy thì tốt.” Mẹ Hứa nói: “Nhưng con cũng thật là, giống hệt bố con nói, mắt cao hơn đầu, không phải ai cũng lọt vào mắt xanh của con được.”
Tiếng giày da và giày cao gót, hai tiếng bước chân dần xa.
Lòng bàn tay Ôn Xuân trống rỗng, rèm cửa đung đưa qua lại.
Sự im lặng kéo dài lâu đến mức cô tưởng rằng tiếng cọt kẹt chỉ là ảo giác.
Nhưng tiếng búng tay đã kéo cô về thực tại.
Ôn Xuân giật mình quay đầu lại, không biết cửa sổ đã mở từ khi nào. Cô nhìn Lục Đào đang đứng bên ngoài cửa sổ, cười tủm tỉm thu tay về.
Ánh đèn chùm kiểu Âu phía sau phản chiếu qua cửa sổ kính màu, chiếu lên mái tóc được cắt tỉa tỉ mỉ, có chút cảm giác mềm mại.
Anh chống tay lên cằm, đưa tới trước mặt cô một túi bánh sừng bò không biết lấy từ đâu ra, nhẹ nhàng nói: “Bất ngờ chưa!”