Ôn Xuân thầm mến Hứa Vọng bốn năm.
Năm thứ năm, cũng chính là năm hai đại học, cô bắt đầu theo đuổi công khai, kiên trì hơn hai năm, cuối cùng đã trở thành bạn gái của anh vào cuối tuần trước.
Nhưng có một vấn đề.
Cho đến nay, họ thậm chí còn chưa có một lần tiếp xúc cơ thể nào ra hồn.
Vì vậy, Ôn Xuân đã tham khảo rất nhiều phim tình cảm ngọt ngào, nhưng mà các nam nữ chính trong phim chỉ cần nhạc nền vừa vang lên, là đã mơ mơ màng màng dính lấy nhau rồi, hoặc là nam chính mắt đỏ hoe, ôm eo, chủ động hôn nữ chính.
Hai tay Ôn Xuân véo véo cái eo mềm nhũn của chính mình.
Cô đã giảm cân thành công, tỷ lệ mỡ trong cơ thể hiện tại cũng thuộc loại thấp so với người bình thường, còn có cả đường nhân ngư mờ mờ ảo ảo, nhưng khi không hóp bụng thì vẫn có bụng dưới.
Vừa nghĩ đến cảm giác Hứa Vọng sẽ nhéo eo mình, cô liền rất muốn chết.
Việc mong chờ Hứa Vọng chủ động là điều không thể, hắn luôn là kẻ lạnh lùng kiêu ngạo. Một tuần sau khi chính thức yêu đương, hai người cùng lắm chỉ hẹn nhau đến thư viện tự học, mỗi ngày Ôn Xuân đều là người đến dưới lầu ký túc xá nam tìm hắn.
Hôm nay cũng gần đến giờ phải đến thư viện rồi.
Ôn Xuân thở dài trong im lặng, sau đó đứng dậy đi súc miệng. Trước khi đi, cô còn mở điện thoại ra và tải xuống một bản nhạc nền phim tình cảm ngọt ngào đang hot.
Trong thư viện, Ôn Xuân tìm một góc tối và không có người rồi ngồi xuống. Hứa Vọng nhíu mày, may mà không phản đối.
Hắn ngồi bên trái cô, Ôn Xuân tay phải cầm bút, khuỷu tay trái lặng lẽ đặt lên bàn.
Cô giả vờ chăm chú xem đề, khuỷu tay di chuyển sang trái, lại di chuyển sang trái.
“Soạt.”
Hứa Vọng giơ tay lật sách, cánh tay suýt chút nữa bị chạm vào liền lập tức rời xa cô.
Giọng nói lạnh nhạt vang lên, chỉ đủ hai người nghe thấy.
“Cầm bút ngược rồi.”
“Ồ?” Ôn Xuân lập tức rụt tay về, tay phải run lên, quả nhiên, đầu bút đang hướng vào mũi cô.
“Ồ ồ.”
Cô muốn chết đi cho rồi.
Mặt Ôn Xuân đỏ bừng, điều chỉnh hướng cầm bút. Trong một giây cô có đến tám trăm động tác giả, cô bắt đầu khoanh đáp án câu hỏi đầu tiên.
Tiếng lật sách bên cạnh dừng lại một giây.
Mặt Hứa Vọng không cảm xúc, khẽ lắc đầu.
Chưa đầy một tiếng đồng hồ, Hứa Vọng đã làm xong bài tập.
Hắn theo thói quen nằm nhoài trên bàn nghỉ ngơi, mặt vùi trong chiếc áo hoodie rộng thùng thình của đội bóng rổ trường, chỉ để lộ ra má và vành tai.
Mái tóc đen lưa thưa rủ xuống, mảng da nhỏ đó dưới ánh sáng lờ mờ càng trắng hơn.
Ôn Xuân vô thức nuốt nước bọt.
Cô nhẹ nhàng đặt bút xuống, tay chống lên bàn, người hơi nghiêng về phía trước.
Chỉ còn 0.01 giây nữa là chạm vào, Ôn Xuân đột ngột đứng dậy, che mặt chạy vào nhà vệ sinh, dùng nước lạnh rửa mặt để bình ổn nhịp tim.
Trong lòng có một thiên thần khuyên nhủ: “Ôn Xuân nhỏ bé, sao cậu có thể làm vậy? Lợi dụng lúc người ta ngủ mà hôn trộm, khác gì biến thái?”
Rất nhanh đã có ác quỷ nhảy ra: “Xin chào! Nhưng cậu là bạn gái chính thức của anh ấy đấy! Mặc dù anh ấy chưa chắc đã thật lòng thích cậu, rất có thể chỉ vì bị cậu quấy rầy nhiều quá nên mới đồng ý hẹn hò với cậu thôi, muốn dùng cậu để chắn đám ong bướm ngoài kia.”
Ôn Xuân: “Xùy.”
Ác quỷ: “Nhưng bạn gái thì có quyền của bạn gái! Hôn một cái thì làm sao!”
Sau một hồi đấu tranh tư tưởng, ác quỷ dùng nĩa xiên ngất thiên thần.
Ôn Xuân siết chặt hai tay, rón rén quay lại chỗ ngồi như mèo máy Doremon.
Hứa Vọng vẫn đang ngủ, mũ áo hoodie không biết từ lúc nào đã được đội lên.
Chứng tỏ trước khi cô đi, hắn căn bản không hề ngủ!
Ôn Xuân có cảm giác như vừa từ cõi chết trở về, nín thở ngồi xuống, mãi đến khi xác nhận nhịp thở của chàng trai đã đều đặn mới thở phào nhẹ nhõm.
Ánh sáng phía trên dường như mờ hơn một chút, gần như có chút mờ ảo, khiến người ta không nhịn được muốn làm chuyện xấu.
Ôn Xuân đeo cho Hứa Vọng và mình mỗi người một chiếc tai nghe bluetooth, bật bản nhạc nền phim tình cảm ngọt ngào vừa tải xuống.
Âm nhạc nhẹ nhàng du dương vang lên, góc nhỏ tách biệt với mọi người được bao phủ bởi hơi ấm.
Ôn Xuân từ từ tiến lại gần mảng da nhỏ lộ ra, quyết tâm làm liều, “chụt” hôn lên má người ta.
Thế nhưng.
Ngay giây tiếp theo sau tiếng “chụt”, bản nhạc nền ngọt ngào phát đến cao trào.
Khuôn mặt đó ngẩng lên.
Một khuôn mặt rất, rất, rất đẹp trai.
Lông mày rậm, hàng mi cong vút, đôi mắt long lanh như cún con, sống mũi cao, khuôn mặt bầu bĩnh, giống như những ngôi sao Hong Kong, Đài Loan tràn đầy sức sống thanh xuân trên TV cuối thế kỷ trước, tràn đầy hương vị tuổi trẻ, lại còn mang theo vẻ lười biếng khi vừa tỉnh giấc.
Điểm trừ duy nhất là…
Ôn Xuân kinh hãi lùi lại: “Anh là ai?”
Chiếc áo hoodie giống hệt, tư thế ngủ giống hệt, chỗ ngồi giống hệt, thậm chí cả dáng người cũng rất giống!
Nhưng anh không phải Hứa Vọng!
Chàng trai biến bạn trai cô thành người khác này đầu tiên là nhíu mày, chớp chớp mắt.
Ánh mắt anh chạm mắt cô nửa giây, sau đó trượt xuống bím tóc tết hình sừng bò sau tai, một bên lông mày nhướng lên, ánh mắt hoàn toàn tỉnh táo, có hơi nheo lại tựa như cười như không.
Lục Đào đang định trả lời, ánh mắt Ôn Xuân đang không biết đặt vào đâu chợt dời đi.
Bất ngờ chạm phải ánh mắt của Hứa Vọng đang đứng ở cửa phụ thư viện cách đó vài mét.
Đôi mắt của Hứa Vọng vẫn luôn lạnh lùng, khoảnh khắc này càng lạnh hơn, không biết hắn đã nhìn thấy những gì rồi.
Trong lòng Ôn Xuân như đất rung núi chuyển, lần này là thật sự rất muốn chết.
Lục Đào cũng nhìn theo, ánh mắt mang theo ý cười khựng lại một chút, vẫn thản nhiên dựa vào lưng ghế.
Nhạc nền trong tai nghe phát hết, tự động chuyển sang bài tiếp theo.
Ồ.
“Chú Đại Bi.”
“Nam mô rát na đa ra dạ da, nam mô a rị da……”
Đây là bài hát Ôn Xuân dùng để làm phép siêu độ mỡ thừa khi giảm cân, nhưng giờ phút này, cô cảm thấy mình sắp bị siêu độ rồi.
Hứa Vọng không quay đầu lại mà xoay người đi ra ngoài, Ôn Xuân muốn khóc mà không có nước mắt, xin lỗi người qua đường vô tội mà cô đã hôn nhầm. Cô nhanh chóng thu dọn cặp sách, lúc này mới phát hiện ra giấy bút Hứa Vọng vừa đặt trên bàn đều đã biến mất, cặp xách cũng biến mất.
Lúc cô từ nhà vệ sinh quay lại quá căng thẳng nên quên mất chi tiết này.
Ôn Xuân chỉ hận không thể tìm được một cái lỗ để chui xuống, cúi đầu nói với chàng trai một lần nữa: “Xin lỗi, tôi thật sự tưởng anh là bạn trai tôi, chính là người vừa nãy đứng ở cửa.”
Tính tình chàng trai này rất tốt, vẫn luôn cười tủm tỉm, khiến Ôn Xuân yên tâm hơn phần nào. Cô nhận lấy chiếc tai nghe bluetooth vẫn đang phát “Chú Đại Bi”, lại lấy điện thoại từ trong túi ra, vừa gõ chữ vừa chạy ra khỏi thư viện.
Cô chạy quá nhanh, không chú ý lúc lấy điện thoại ra, thẻ sinh viên trong túi đã rơi ra ngoài.
Lục Đào mỉm cười nhìn bóng lưng Ôn Xuân, cho đến khi khuất hẳn.
“Chậc.”
Anh đút tay vào túi áo hoodie rồi đứng dậy, hơi nghiêng đầu, khóe môi cong lên, nhặt tấm thẻ sinh viên rơi dưới đất.
Ôn Xuân không đuổi kịp Hứa Vọng.
Tin nhắn giải thích gửi đi cũng như đá chìm đáy biển, giống như trở lại thời điểm cô vẫn đang đơn phương theo đuổi hắn.
Ôn Xuân thực ra không phải là người dũng cảm, phần lớn thời gian có thể coi là khá nhu nhược, chỉ duy nhất trong việc theo đuổi Hứa Vọng là kiên trì bền bỉ. Hắn thường xuyên không trả lời tin nhắn, mỗi lần cô đều coi như màn độc thoại phía trên không tồn tại, một lát sau lại bắt đầu một chủ đề mới.
Lần này cũng vậy.
Ôn Xuân: [Ngày mai anh có buổi tập luyện bóng rổ phải không? Em mang nước cho anh nha!]
Ôn Xuân: [Cậu uống Mạch Động* hay Gatorade*?]
Hứa Vọng cuối cùng cũng trả lời hai chữ: [Không cần.]
Ôn Xuân: [Vậy thì Pocari Sweat* nhé, mai gặp!]
*Mạch Động, Gatorade, Pocari Sweat: nước uống bổ sung khoáng chất sau khi vận động.
Hứa Vọng: [...]
Hứa Vọng: [Tùy em.]
Ngày hôm sau, Ôn Xuân xuất hiện đúng giờ ở sân bóng rổ.
Đội bóng rổ của Đại học Kinh Đô không phân khoa, nhưng phân đội đại học và đội nghiên cứu sinh, nghe nói buổi tập luyện hôm nay có các anh học nghiên cứu sinh đến hướng dẫn và giao lưu, các thành viên đội đại học đều háo hức, ngay cả Hứa Vọng cũng hiếm khi đeo cả bộ bảo vệ cổ tay, trang bị đầy đủ.
Ôn Xuân đỏ mặt len lén nhìn hắn chỉnh đốn cổ tay một lúc, ôm một túi lớn Pocari Sweat lại gần phân phát cho các cầu thủ.
Có người huýt sáo với Hứa Vọng, tiếng la ó dần vang lên, Hứa Vọng nhướng mắt, liếc nhìn Ôn Xuân.
Ôn Xuân vừa phát xong chai nước cuối cùng, chạy đến chỗ hắn, lấy ra từ trong túi chiếc bình giữ nhiệt, khác với những chai nước nhựa khác.
Hứa Vọng không nhận ngay, ánh mắt có chút dò hỏi.
“Cái bình này là đồ mới, đã khử trùng rồi, chưa ai dùng qua.” Ôn Xuân ấp úng giải thích: “Em nghĩ anh sẽ không thích uống nước mua bên ngoài, nên đã nhờ đầu bếp chuyên nghiệp ở nhà làm nước cam đường muối, thích hợp uống sau khi vận động.” Đây là lời nói dối.
Thực ra là do cô tự nấu, nhưng nếu nói như vậy Hứa Vọng có thể sẽ chê. Ôn Xuân nhét bình giữ nhiệt vào tay Hứa Vọng. Cô khẽ cong khóe môi sau khi thấy hắn chịu uống một ngụm nước cam đường muối.
Hứa Vọng đột nhiên nhíu mày, đặt bình nước xuống đất một cách tùy ý, lạnh lùng nói: “Em cười xấu thật.”
Nụ cười của Ôn Xuân lập tức cứng đờ.
Hứa Vọng siết chặt tay, bước về phía trung tâm sân bóng.
Không lâu sau, tiếng còi vang lên, tiếng bóng rổ va chạm trên mặt đất xen lẫn với tiếng hò reo.
Trên khán đài tầng hai có vài nam sinh, cũng mặc áo hoodie của đội bóng rổ, tay vịn vào lan can xem trận đấu và bình luận.
Một trong số đó quay đầu lại, gọi nam sinh đang ngồi chơi điện thoại ở ghế phía sau: “Đào, đừng chơi nữa, đến xem mấy đứa nhỏ đại học này.”
“Tớ thấy đánh cũng được đấy, nhất là cái tên XVWANG… Đúng rồi, là Hứa Vọng, tớ nhớ cậu ta, năm ngoái là cầu thủ được yêu thích nhất do đội bọn họ bình chọn.”
Lục Đào mất hứng thú chơi điện thoại, thong thả đi tới.
Đồng đội hỏi: “Sao thế, chưa đánh đã đói rồi à? Chọn cơm trưa đấy à?”
“Ừm.”
“Đánh được đấy.” Ánh mắt Lục Đào dừng trên người Hứa Vọng mười mấy giây: “Không giữ được bóng.”
Đồng đội tỏ vẻ tán thành: “Sâu sắc.”
Lục Đào lười biếng dời ánh mắt, dời được một nửa thì dừng lại ở một điểm nhỏ nào đó ngoài sân bóng.
Đồng đội cũng không còn hứng thú xem trận đấu nữa, thuận miệng hỏi: “Chiều nay cậu định ăn gì, thịt nướng? Hamburger? Cho tớ tham khảo với.”
Lục Đào không trả lời ngay, đồng đội nhìn sang, chỉ thấy trên khuôn mặt vốn phóng khoáng, không câu nệ kia xuất hiện một chút biểu cảm khác lạ nhưng không nói rõ được là cảm xúc gì.
Rất nhanh, biểu cảm khó hiểu đó biến mất.
Lục Đào kéo dài giọng: “Bánh sừng bò.”
Khi Hứa Vọng chơi bóng, Ôn Xuân thường đứng gần bảng rổ của đội đối phương, vì như vậy, cô có thể nhìn hắn rõ hơn.
Cô vừa mới bị Hứa Vọng chê, mặc dù bề ngoài không biểu hiện gì, nhưng trong lòng rất nản chí, nên cứ ngẩn ngơ, không chú ý đến tình hình trên sân.
Trận đấu dần trở nên căng thẳng, mấy cầu thủ tranh giành bóng, chỉ nghe “bốp” một tiếng, quả bóng rổ bị đánh bay, lao về phía Ôn Xuân đang đứng.
Đợi đến khi cô kịp phản ứng, quả bóng đã ở ngay trước mắt.
Ôn Xuân theo bản năng nhắm mắt lại, tiếng động lớn vang lên theo sau đó, nhưng bóng không đập vào mặt cô.
Cô cẩn thận mở mắt ra, che ở phía trên là một cánh tay, ngược với ánh đèn trên sân bóng, đường nét rõ ràng và cứng cáp.
Quả bóng rổ lăn trên mặt đất, Lục Đào xoa xoa cổ tay, không quan tâm đến vết đỏ bị va đập, mà nhìn Ôn Xuân trước.
Ôn Xuân kinh ngạc vô cùng: “Lại là anh…”
“Phải.” Lục Đào thong thả nói: “Lại là tôi.”
Anh liếc nhìn Hứa Vọng đang chạy tới, lông mày rậm hơi chau lại, môi lại cong lên: “Thật kỳ lạ, sao bạn trai em lại vô dụng thế nhỉ?”