Năm nay đã là năm tư đại học, những buổi tụ tập ăn uống của khoa ngày càng ít đi, ngồi trên ghế sofa của quán thịt nướng, Ôn Xuân có chút ngậm ngùi.

Điều càng khiến cô ngậm ngùi hơn là, chàng trai lần trước giúp cô đỡ bóng đã xin Wechat của cô, câu đầu tiên sau khi kết bạn lại là hỏi tiền bồi thường vì phải đi chụp phim cái tay.

Không gầy xuống 45kg thì không đổi tên: [Ồ, anh muốn bao nhiêu?]

Khen ngợi: [Không gấp.]

Không được khen ngợi thì không đổi tên: [Giới thiệu trước đã nha. Tôi là Lục Đào, nghiên cứu sinh năm hai, người Bắc Kinh, cao 185cm, cung Song Tử, sở thích là ăn đồ ngon như bánh sừng bò và chơi bóng rổ, còn em?]

Ôn Xuân không thể hiểu nổi cái kiểu đang nói chuyện thì đột nhiên bắt chước cô đổi biệt danh như này.

Cô cũng không phải nhân viên điều tra dân số.

Phải nói sao nhỉ, anh chàng đẹp trai này hình như đầu óc có vấn đề… rõ ràng lúc gặp ngoài đời trông rất bình thường mà.

Nhưng cô cũng không nói gì, chỉ giới thiệu về mình: “Tôi là Ôn Xuân. Anh muốn bao nhiêu?”

Lục Đào (đòi tiền): [...]

Lục Đào (đòi tiền): [Đều là học sinh cùng trường, thôi khỏi cần tiền.]

Lục Đào (không đòi tiền): [Em mời tôi ăn chút gì ngon đi? Phải thật ngon nhé!]

Ôn Xuân xem lại lịch sử trò chuyện, thở dài.

Thoát ra khỏi màn hình chat với anh, thấy khung chat ghim ở đầu vẫn chưa có chấm đỏ, lại thở dài.

Hôm qua cô đã nhắn tin cho Hứa Vọng, mong có thể cùng mời Lục Đào ăn cơm, như vậy không chỉ trả được ơn, còn có thể nhân cơ hội ăn cơm cùng Hứa Vọng, cô đúng là cô gái nhỏ thông minh.

Nhưng vỏ trứng đã nứt một đường, Hứa Vọng không trả lời cô.

Ôn Xuân bực bội, mở vòng bạn bè của Hứa Vọng, hủy like bài đăng mới nhất, dù cô rất thích chiếc áo khoác màu xám mà hắn mặc trong bức ảnh tự sướng này.

Bỗng nhiên từ xa truyền đến tiếng ồn ào, có người la ó, có người huýt sáo.

Cô không cần ngẩng đầu cũng biết, cái người rất được hoan nghênh đã đến. Tiếng ồn ào càng lúc càng gần, ánh đèn vàng ấm áp của quán thịt nướng dường như cũng sáng hơn, khiến bóng người càng tối hơn. Ôn Xuân liếc nhìn những bàn xung quanh, có chút hối hận.

Cô cố tình chọn bàn ít người nhất để ngồi, hôm nay là ngày được tự do ăn uống trong kế hoạch kiểm soát cân nặng. Cô vốn định ăn một bữa no nê, lát nữa tên đào hoa hút ong bướm này đến, e là không thể yên tĩnh hưởng thụ món ngon.

Ôn Xuân nặng nề nâng mí mắt.

Xuyên qua làn khói trắng bốc lên, vài cái gáy và chiếc xe đẩy nhỏ chất đầy đĩa đựng thịt, cô bất ngờ chạm phải một đôi mắt long lanh.

Lục Đào vốn đang cười, giữa những tiếng chào hỏi xung quanh, anh dừng lại, hướng về cô cong môi sâu hơn.

Xung quanh dường như im lặng một giây, lại dường như mọi thứ vẫn diễn ra theo trình tự.

Lục Đào thoải mái ngồi xuống vị trí bên cạnh Ôn Xuân, trưởng khoa và những người khác cũng bưng bát đĩa từ bàn khác đến, ngồi xuống, chiếc bàn tròn trống trải bỗng chốc chật kín.

Trưởng khoa: “Lục Đào, bạn của tôi, cũng là đàn anh của chúng ta.”

“Phiếu giảm giá của quán hôm nay là do cậu ấy tài trợ, tôi gọi cậu ấy đến để cùng chung vui, mọi người không phiền chứ?”

Phiếu giảm giá 60%, ai lại phiền? Các thành viên trong khoa đều cười hì hì chào đón, trừ Ôn Xuân.

Cô nhìn chằm chằm đĩa bánh hải sản kim chi đã hết sạch, lại bắt đầu bực bội.

May mà xung quanh rất ồn ào, không ai để ý cô có đáp lời hay không. Ôn Xuân vốn tưởng đã qua chuyện, ai ngờ Lục Đào cười với mọi người xong, lại nhìn sang, ánh mắt đầy ẩn ý.

Cô bèn nở nụ cười ngây thơ vô số tội: “Hì hì, chào mừng anh.”

Lục Đào khẽ hừ cười, hất nhẹ cằm, lại lắc đầu, thu hồi ánh mắt, nhận lấy đĩa gia vị từ người bên cạnh đưa tới.

Ôn Xuân ủ rũ nhét thịt vào miệng khiến hai má phồng lên.

“Tách!” Một tiếng búng tay giòn tan suýt nữa khiến cô sặc.

Lục Đào nói với nhân viên phục vụ đang đứng bên cạnh: “Thêm hai đĩa bánh hải sản kim chi.”

Khi quay đầu lại, anh nhìn thẳng vào bàn tròn, dường như vài giây sau mới nhận ra ánh mắt của người bên cạnh, vẻ mặt ngây thơ quay sang Ôn Xuân.

Mặt cô vẫn còn phồng lên, yết hầu Lục Đào chuyển động, ngón tay chọc chọc ghế sofa.

“Nhìn đến ngẩn người rồi à?”

Lục Đào nhướng mày.

“Em cũng bị vẻ đẹp trai của anh làm cho rung động?”

“…”

Quao.

Người này thật… biết thưởng thức bản thân.

Ôn Xuân nhai một hồi lâu mới nuốt xuống miếng lưỡi bò nướng quá lửa, đồng thời nuốt xuống hàng ngàn lời muốn nói.

“Thật ra tôi muốn hỏi…” Cô trực tiếp lờ đi lời Lục Đào vừa nói, đảo mắt, đẩy bát đá bào vị socola về phía Lục Đào, tỏ ý lấy lòng: “Hôm nay phần tiền anh định trả, tính vào của tôi luôn được không? Coi như tôi mời anh ăn rồi.”

Nụ cười của Lục Đào vẫn như cũ, nhưng trông có vẻ hơi giả tạo.

Anh đẩy bát đá bào lại cho cô, hai viên trân châu lớn trên lớp kem mềm mịn hướng thẳng vào Ôn Xuân.

“Em nghĩ sao?”

Ôn Xuân: “Tôi nghĩ được.”

Lục Đào: “Tôi nghĩ không được.”

Ôn Xuân mấp máy môi, cũng không phản kháng nữa, cau mày nói: “Vậy thì thôi…”

Lục Đào khoanh tay trước ngực, một lúc sau mới buông xuống, thản nhiên nói: “Hôm nay tôi không cần trả tiền.”

Cũng đúng, giảm giá 60% cũng đủ bù rồi.

Mày Ôn Xuân giãn ra, tiếp tục cúi đầu ăn thịt, đang ăn thì tin nhắn của Hứa Vọng hiện lên màn hình khóa.

Cô gái ngồi bên trái đã đi vệ sinh, còn Lục Đào bên phải thì từ khi bắt đầu ăn đã không còn liếc nhìn cô lần nào nữa, anh rất chuyên tâm vào đồ ăn. Ôn Xuân yên tâm, đặt đũa xuống xem tin nhắn.

Hứa Vọng: [Em muốn mời con trai ăn cơm thì tự mời.]

Ôn Xuân: [Nhưng anh là bạn trai em mà, chúng ta cùng mời người ta ăn ngon, tốt biết mấy.]

Ôn Xuân: [Hơn nữa anh ấy thật sự đã giúp em đỡ bóng.]

Hứa Vọng: […]

Hứa Vọng: [Đầu óc em chỉ toàn ăn thôi à, không sợ béo chết sao.]

Tay Ôn Xuân run lên.

Hứa Vọng vừa gửi tin nhắn này xong liền thu hồi, thay bằng một tin nhắn khác: [Chuyển tiền cho anh ta đi.] Và một nghìn tệ tiền chuyển khoản, hành động này càng khiến Ôn Xuân sững sờ.

Cô từng là cô béo hồi cấp hai, là kiểu theo tiêu chuẩn kiểm tra sức khỏe của phòng y tế trường học thì không béo, thậm chí còn hơi gầy, nhưng trên mạng xã hội sẽ bị kêu là béo.

Lúc ở quê, cô không có ý thức về chuyện này, nhưng từ khi lên lớp 10, cô theo mẹ chuyển đến Bắc Kinh học thì có rất nhiều bạn học bắt đầu bàn tán về cô. Vì nhập học giữa chừng nên thủ tục nhập học khó khăn, cộng thêm việc mẹ cô cân nhắc đến nhiều thứ khác nữa. Kết quả, Ôn Xuân vào học một trường tư thục của giới nhà giàu, mỗi một học sinh trong trường đều có nhóm bạn chơi riêng, ăn mặc cũng rất sành điệu, chính vì vậy mà cô trở thành đối tượng bị nhắm vào.

Vào một ngày nọ, một đám người lại tiếp tục đi theo sau Ôn Xuân cười ha hả, chế giễu tên cô quê mùa, người thì béo, gọi cô là “Xuân heo”. Đúng lúc này, Hứa Vọng xuất hiện.

Hứa Vọng là hotboy nổi tiếng toàn trường, cũng là học sinh ưu tú có thể đọc diễn văn trên bục phát biểu, vậy mà ngày hôm đó lại dùng cặp sách hung hăng ném vào mặt kẻ cầm đầu chế giễu cô.

Hắn chắc chắn không phải ra tay vì Ôn Xuân, nhưng sau khi phủi bụi trên cặp, Hứa Vọng lạnh nhạt cảnh cáo: “Đừng có lắm mồm.”

Đám người kia bị dọa sợ, từ đó không dám hó hé, cũng không gây sự với Ôn Xuân nữa. Ác ý thời học sinh rất kỳ lạ, có người dẫn đầu thì đi gây sự khắp nơi; không có người dẫn đầu, Ôn Xuân không chỉ kết giao được bạn bè mà sau khi tốt nghiệp còn có người trước đây từng hùa theo chế giễu cô đến xin lỗi. Cô không nói tha thứ cho họ, nhưng trong lòng dễ chịu hơn rất nhiều.

Dù sao từ đó về sau, cô đã thích Hứa Vọng. Nhưng hắn quá lạnh lùng, quá xa vời.

Ôn Xuân mất hẳn hai năm mới thi vào được lớp trọng điểm của hắn, mất một năm học cùng trường đại học với hắn, lại mất một năm để giảm cân, tập luyện, học cách phối đồ, đến năm hai đại học mới dám bắt đầu theo đuổi hắn.

Vì là cô đơn phương thích Hứa Vọng trước, nên hắn không đáp lại cũng không sao.

Nhưng Hứa Vọng rõ ràng biết Ôn Xuân từng bị bắt nạt vì béo, cô lại rất để tâm chuyện này, nếu không hắn đã không thu hồi tin nhắn, nhưng cũng chính hắn là người đã gửi tin nhắn đó.

Ôn Xuân nhai kẹo dẻo nướng trong miệng, vị ngọt qua đi lại có chút vị đắng.

Cô đặt úp điện thoại lên bàn, cũng không cầm đũa lên nữa.

Cô gái ngồi bên trái cô quay lại, mang theo một túi lớn bánh ngọt hiệu Bao Shifu.

“Bánh phô mai chảy mới ra lò, bánh kem hình vỏ sò, mochi… Mọi người chia ra ăn đi nào.”

“Tuyệt vời!” 

“Mochi này nhỏ quá, tôi phải lấy một nắm.”

Cô gái cầm mỗi loại một hộp bánh ngọt ngồi xuống bên trái Ôn Xuân: “Hai chúng ta ăn chung nhé?”

Ôn Xuân lắc đầu: “Cậu ăn đi, tớ ăn xong rồi.”

“Ăn xong rồi?” Cô gái kinh ngạc: “Cậu lại giảm cân đấy à?”

Vừa dứt lời, hai đĩa bánh hải sản kim chi nóng hổi được nhân viên phục vụ bưng lên.

Ôn Xuân nuốt nước bọt, cố gắng dời mắt, lảng tránh nói: “Cứ coi là vậy đi.”

Lục Đào ngồi bên cạnh cuối cùng cũng ngẩng đầu, lau miệng một cách tao nhã, đặt một đĩa bánh đỏ au lên khoảng trống trước mặt hai người.

Anh nheo mắt nhìn Ôn Xuân, nhưng không nói gì, gắp một miếng bánh hải sản kim chi đã cắt sẵn lên ăn.

Lục Đào ăn uống rất trân trọng thức ăn, với thái độ như vậy thì ăn gì cũng thấy ngon, huống chi là bánh hải sản kim chi vốn đã ngon sẵn.

Những miếng mực và tôm tươi ngon, trộn lẫn với kim chi và hành lá nướng vừa tới, hương thơm lan tỏa trong từng miếng bán.

Ôn Xuân nắm chặt tay. Nhịn, phải nhịn.

Lục Đào bắt đầu ăn miếng thứ hai, quay sang nói với cô gái bên cạnh Ôn Xuân: “Cái này ngon quá.”

Cô gái nói: “Đúng vậy, còn ngon hơn cả chỗ em ăn ở khu người Hàn.”

Ôn Xuân tiếp tục nhẫn nhịn.

Lục Đào ăn miếng bánh thứ hai xong, nheo mắt nhìn Ôn Xuân. Yết hầu anh chuyển động lên xuống, uống thêm một ngụm rượu gạo, chuẩn bị gắp miếng thứ ba.

Ôn Xuân không thể nhịn được nữa.

“Bạn học Lục Đào.” Cô nghiêm túc đề nghị: “Lúc ăn xin đừng nhìn tôi được không?”

Lục Đào ngoan ngoãn gật đầu, rất phối hợp “ồ” một tiếng.

Ôn Xuân mỉm cười hài lòng với anh.

Lục Đào: “Bạn học Ôn Xuân, không được.”

Ôn Xuân: “…”

“Hết cách.” Nụ cười luôn thường trực trên môi Lục Đào dần biến mất, dần trở nên nghiêm túc: “Bạn học Ôn Xuân trông rất ngon cơm.”

Ánh mắt anh nhìn cô sâu hơn, dưới ánh đèn màu ấm, có chút giống như đang nhìn những món ăn được nâng niu trân trọng.

Ngon cơm…?

Ôn Xuân trong nháy mắt liền nghĩ đến chiếc xúc xích béo ngậy thơm phức, thịt kho tàu, thịt ba chỉ luộc, tóm lại đều là thịt mỡ.

Cô cụp mắt xuống, trong lòng hiện lên hàng vạn câu chửi thề.

Ngay sau đó, giọng nói nghiêm túc của Lục Đào vang lên.

“Gầy như vậy, nhìn em tôi lại muốn ăn nhiều hơn.”

Ôn Xuân đột nhiên nhìn anh.

Lục Đào đã quay lại với nướng thịt, ánh sáng từ trên chiếu xuống, làm nổi bật đường nét khuôn mặt anh.

Anh nói đùa: “Sợ lát nữa gió to thổi bay tôi mất.”

Ôn Xuân thả lỏng tay, theo bản năng buột miệng: “Anh cao 1m85 mà còn bị thổi bay thì khắp sân thể dục toàn người bay trên trời rồi.”

Chiếc kẹp trong tay khẽ run.

Lục Đào cười rất lâu. Cười đến nỗi mà Ôn Xuân cũng cảm thấy hơi khó hiểu, có gì mà cười lâu vậy?

Cô cứ có cảm giác anh đang cười chuyện khác, nhưng không biết là chuyện gì.

Ăn xong, mọi người chia nhau vào thang máy xuống lầu. Lục Đào và Ôn Xuân đi cùng một chuyến, anh đứng sau lưng cô, trong hình phản chiếu của cửa thang máy vẫn là khuôn mặt vui vẻ của anh.

Người này dễ cười thật.

Ôn Xuân không nghĩ nữa, cúi đầu nhìn cái bụng, vô cùng hối hận.

Cô đúng là giỏi thật, chỉ được khen một câu gầy, cũng không biết là nói đùa hay thật, lại cầm đũa lên, ăn rất nhiều bánh hải sản kim chi, một bát đầy đá bào vị sô cô la, còn có kha khá thịt nướng và bánh ngọt Bao Shifu.

Vì từng không có thân hình mảnh mai, Ôn Xuân có sự bài xích bẩm sinh với quần áo ôm sát, trong tủ quần áo cũng toàn là đồ rộng thùng thình. Chiếc áo len oversize hôm nay lại là một sai lầm, cô không ngờ nó chỉ oversize về chiều dài, chứ không phải chiều rộng. Cho nên lúc này, phía trước bụng hiện ra một đường cong.

Ôn Xuân cố gắng hóp bụng.

Ai ngờ phía sau có mấy chàng trai không biết điều cần rời khỏi thang máy, vừa kêu tránh đường, vừa chen lấn xô đẩy như thể người khác không nghe thấy.

Ôn Xuân chính là người bị xô, cơ thể đột nhiên nghiêng về phía trước, suýt nữa thì đập vào vách thang máy lạnh lẽo, lực ở bụng cũng theo phản xạ biến mất.

Một bàn tay từ phía sau vòng qua.

Rất to, rất ấm, rất mạnh mẽ, như chiếc kìm bị lửa nung nóng, lại đúng lúc siết chặt eo cô.

Và cả cái bụng nhỏ, mềm mại của cô, vì mất lực mà bật ra, phình to lên.

Lục Đào giữ chặt Ôn Xuân bằng một tay, còn tay kia thì túm lấy mũ áo hoodie của chàng trai vừa xô đẩy.

Anh nắm rất chặt, lực cũng rất mạnh, cửa thang máy đóng lại, chàng trai kia vẫn chưa kịp ra ngoài, quay đầu lại với vẻ mặt tức giận.

Vốn định mở miệng mắng chửi, nhưng vừa ngẩng đầu nhìn Lục Đào, lại ấp úng: “Làm gì đấy!”

Anh ta che mất hình phản chiếu của cửa thang máy, Ôn Xuân không biết bây giờ Lục Đào đang có biểu cảm gì, mà lại có sức uy hiếp như vậy, liền quay đầu lại nhìn.

Lúc Lục Đào nhìn anh, vẫn là khuôn mặt tươi cười như cũ.

Anh nháy mắt với cô, nói với chàng trai kia: “Cậu xô vào cô ấy rồi, xin lỗi đi.”

Thang máy vì dừng ở tầng một nên có chút rung lắc.

Ôn Xuân cũng theo đó mà rung lên.

Chàng trai kia tuy không cam lòng, nhưng vẫn xin lỗi. Ôn Xuân tưởng chuyện này đã xong, Lục Đào lại hừ một tiếng, hỏi cô: “Tha thứ cho cậu ta chưa?”

“Cứ xem là vậy đi.” Không tha thứ thì làm được gì, Ôn Xuân vội rời khỏi thang máy, hơn nữa còn có một chuyện quan trọng hơn.

Cô nghiến răng nghiến lợi: “Anh.” Lục Đào và cô vừa rồi đứng hơi gần, anh lùi ra xa một chút, giọng nói khàn khàn: “Hửm?”

Ôn Xuân nhắm mắt.

“Anh, bỏ tay ra khỏi bụng tôi.”

Lục Đào: “...”

Anh lập tức buông tay.

Ôn Xuân như được giải thoát.

Thật may, cô đang quay lưng về phía Lục Đào, anh không nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của cô.

Nhưng khi ra khỏi thang máy, Ôn Xuân lén quay đầu lại nhìn Lục Đào, cô thấy anh vẫn đang nhìn chằm chằm vào bàn tay vừa ôm cô, sắc mặt cũng không được bình thường.

Hơi đỏ.

Không, là rất đỏ.

Cô im lặng.

Cũng dễ hiểu thôi, anh mới vừa nói Ôn Xuân gầy tong teo, thì lại sờ đúng ngay một cái bụng toàn mỡ. Cô không đỏ mặt, Lục Đào cũng đỏ mặt thay cô.

Ngày mai Ôn Xuân nhất định phải kiểm soát lượng đường nghiêm ngặt hơn mới được.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play