Học kỳ này không có nhiều tiết học, trường lại cập nhật công nghệ mới, tích hợp thẻ sinh viên vào hệ thống NFC của điện thoại, Ôn Xuân bình thường căn bản cũng chẳng cần dùng đến nó.

Mãi đến vài ngày sau đó, Ôn Xuân mới phát hiện thẻ của mình bị mất.

Cô nàng Ôn Xuân thông minh không vội đi làm lại thẻ, mà hỏi mượn thẻ của Hứa Vọng. Hai ngày nay, cô và hắn dùng chung một thẻ, có qua có lại, gặp mặt cũng nhiều hơn.

Hứa Vọng chắc chắn đã đoán được việc cô mượn thẻ chỉ là cái cớ, nhưng hắn không nói gì, có lẽ vì hơi áy náy chuyện hôm đó.

Ôn Xuân đứng dưới lầu ký túc xá nam, hiếm khi có chút ngẩn ngơ.

Cửa kính phản chiếu cô gái tóc tết sừng bò, khoác trên mình bộ quần áo vừa dày vừa rộng, trông dáng người vẫn hơi tròn trịa như hồi cấp hai.

Lát sau, chỗ phản chiếu phía sau bóng người trở nên mờ đục, bóng dáng cao gầy thanh mảnh của Hứa Vọng hiện ra, càng lúc càng gần.

Tim Ôn Xuân đập thình thịch.

Nếu năm đó không có Hứa Vọng, một mình cô không thể chống chọi được quãng thời gian ấy.

Nếu không phải hắn kiêu ngạo, xa cách lại ưu tú, cô sẽ không muốn trở nên giống hắn, nỗ lực thi đỗ vào Đại học Kinh Đô, rồi có được tất cả những thứ hiện tại.

Cô nhìn vào kính tự thuyết phục bản thân mỉm cười, chạy vội tới.

Khi chạy đến gần, cô cau mày lại: “Sao anh lại mặc ít như vậy?”

“Ít nhất cũng phải mặc áo khoác chứ.” Ôn Xuân lẩm bẩm, lại nổi lên chút ý nghĩ nhỏ: “Ví dụ như cái áo khoác màu xám của anh.”

Anh mặc cái áo khoác màu xám đó siêu đẹp trai.

Hứa Vọng đưa thẻ cho cô, đột nhiên cau mày, lạnh lùng nói: “Vứt rồi.”

“Vứt rồi?”

Ôn Xuân kinh hãi, thất vọng vô cùng: “Tại sao? Anh mặc cái áo đó đẹp trai lắm mà.”

Hứa Vọng khựng lại, lông mi khẽ động đậy, lại không biết nghĩ đến điều gì, cười lạnh một tiếng.

“Đừng nói những lời dối lòng nữa.”

“Không phải.” Ôn Xuân vô cùng tiếc nuối: “Thật sự rất đẹp mà…”

Cô dùng ánh mắt tự cho là rất kín đáo len lén đánh giá Hứa Vọng, từ vai, cổ đến bụng, như thể muốn hình dung ra hình ảnh chiếc áo khoác khi anh mặc nó lên người.

Hứa Vọng tặc lưỡi, ánh mắt nhìn về phía xa, tay từ từ giơ lên.

Ôn Xuân nhận được một cái búng trán không nhẹ không nặng.

Cô kêu lên một tiếng, nghe thấy giọng trầm thấp của Hứa Vọng: “Mau về đi, lạnh chết đi được.”

Tay Ôn Xuân vẫn còn đang xoa trán, lập tức tán thành: “Ừm, anh cũng mau về đi.”

Cô đứng im tại chỗ, Hứa Vọng cũng không nhúc nhích. Hai giây sau, Ôn Xuân mới phát hiện ra điểm này, ngẩng đầu nhìn hắn, giọng điệu của Hứa Vọng càng thêm mất kiên nhẫn: “Anh bảo em mau về đi.”

Cái đầu đơn giản chỉ biết ăn của Ôn Xuân lóe sáng.

“Hứa Vọng.” Khóe mắt cô nhếch lên: “Anh đang quan tâm em sao?”

Hứa Vọng xoay người bỏ đi.

Ôn Xuân đuổi theo hai bước, dừng lại, hơi lớn giọng: “Không cần lo, em mặc rất dày!”

Cả chiếc xe đạp công cộng đi ngang qua cũng có thể cảm nhận được tâm trạng tốt của cô lúc này.

Hứa Vọng vẫn không quay đầu lại, bóng lưng vẫn lạnh lùng kiêu ngạo, nhưng Ôn Xuân lại mỉm cười.

Cô nhẹ nhàng xoay người, vừa nhảy chân sáo vừa đi về phía trước, suýt nữa thì nhảy vào chiếc xe đạp công cộng vừa đỗ vào chỗ.

Ôn Xuân vội vàng đứng thẳng người: “Xin lỗi.”

Chàng trai cao lớn, đội mũ đang khóa xe, không trả lời cô.

Mũ đen, áo khoác đen, quần đen, nhìn từ phía sau toát ra vẻ u ám, lạnh lẽo.

Ôn Xuân hơi sợ, dù sao cũng đã xin lỗi rồi, muốn lén chuồn đi.

Lúc này, chàng trai quay đầu lại.

“Là anh à?” Ôn Xuân thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đi đến trước mặt anh: “Trùng hợp ghê ha ha, vừa nãy tôi vô ý đụng phải anh, nói xin lỗi hơi nhỏ, có thể anh không để ý.”

Ánh mắt Lục Đào không giống với vẻ hoạt bát của hôm trước.

Ôn Xuân tinh ý nheo mắt, rất nhanh phát hiện ra đây chỉ là ảo giác của mình. Lục Đào cười tươi như hoa, giọng điệu không đứng đắn lắm: “Tôi cũng thấy rất trùng hợp.”

Anh nhướn mày, ánh mắt dừng trên tấm thẻ sinh viên mỏng manh kia một giây, rồi hất cằm về phía sau cô.

“Bạn trai em cũng ở tòa này à?”

Ôn Xuân gật đầu: “Anh cũng vậy à?”

Lục Đào cười tủm tỉm: “Không phải nhớ.”

Ôn Xuân: “?”

“Em tò mò như vậy thì tôi nói cho em biết nhé.” Lục Đào tự mình thở dài: “Tôi ở tòa nhà số 12 phòng 222, giường số 2.”

“…”

Ai hỏi chứ?

Ôn Xuân: “Số đẹp hợp với anh đấy.”

Cô nói xong lại thấy hơi hối hận, bọn họ hình như vẫn chưa thân đến mức có thể nói đùa.

Tại Lục Đào nói chuyện quá đáng ghét, từ nội dung đến giọng điệu, cứ như cố tình muốn cô cãi lại.

Lục Đào không những không tức giận mà còn cười chân thành hơn, lúc này khí chất u ám trên người mới tan biến hết.

“Tôi đến đây tìm bạn để đi chơi.”

“Ra là vậy.” Ôn Xuân thuận miệng đáp, rõ ràng là không để tâm.

“À đúng rồi.” Cô nhớ ra một chuyện, lấy điện thoại ra: “Chuyện mời cơm ấy, hay là tôi với bạn trai tôi lập cho anh một danh sách các quán ăn ngon, rồi chuyển tiền cho anh nhé?”

Ôn Xuân nhanh tay lẹ mắt.

[Chuyển khoản 2000]

[Chuyển khoản 2000 đã được hoàn trả]

Ôn Xuân ngẩng đầu lên, vừa đúng lúc Lục Đào cũng nhìn sang.

Ánh mắt hai người giao nhau, anh khoanh tay trước ngực, người hơi nghiêng người về phía trước một chút: “Nhưng bây giờ tôi không muốn ăn nữa, phải làm sao đây?”

Ôn Xuân ngẩn người.

Người này…

Đang kiếm chuyện à?

Vậy thì tiêu rồi. Lục Đào hình như cao một mét tám mấy lận, hôm đó ở sân bóng rổ cô còn thấy cơ bắp của anh, nói thật là rất đẹp, nhưng nếu dùng để đánh cô thì rất tệ.

Ôn Xuân tuyệt đối đánh không lại anh, Hứa Vọng lại không có ở đây.

Cho dù hắn có ở đây, cũng chưa chắc đã giúp cô đánh nhau.

Ôn Xuân đề phòng nói: “Vậy anh muốn thế nào.”

Lục Đào cong mắt nhìn vẻ mặt thay đổi của cô, hai tay khoanh trước ngực từ từ hạ xuống.

Ôn Xuân căng thẳng đến toát mồ hôi hột.

Kết quả Lục Đào chỉ đổi thành hai tay đút túi quần: “Tôi muốn thế nào à?”

Anh lấy ra hai vé xem giải bóng rổ: “Vị trí vàng của giải bóng rổ nghiên cứu sinh, huấn luyện viên nói ai lôi kéo được nhiều người đến xem nhất sẽ được tặng thẻ thành viên của quán lẩu.”

Hai tấm vé vừa vặn che khuất đôi mắt sáng rực của Ôn Xuân.

Lục Đào dùng góc vé nhẹ nhàng cọ lên trán cô, ánh mắt rơi xuống hai bím tóc tết hai bên: “Cùng đến với bạn trai bé nhỏ thân yêu của em nhé, bánh sừng bò.”

Sau khi Ôn Xuân rời đi, Lục Đào lại quét mã xe đạp công cộng, đạp đến tòa nhà số 12.

Tòa nhà vừa nãy toàn là nam sinh khoa Nhân văn hệ đại học, anh không có việc gì tìm bọn họ chơi làm gì.

Đang đạp xe thì thấy có người bị búng trán, anh vội vàng chạy đến thì ngỡ ngàng khi thấy người ta đang cười vô cùng ngọt ngào.

Do anh nhiều chuyện thôi.

Lục Đào không về ký túc xá của mình, mà chạy đến ký túc xá của bạn thân để làm phiền cậu ta.

Bạn cùng phòng của Lý Niệm hiện tại không có ở phòng, cậu ta hiếm khi không học bài, cũng không đọc sách, mà nhìn chằm chằm vào hai miếng bánh kem hạt dẻ để ở trên bàn, khóe miệng nở nụ cười nhàn nhạt.

Lục Đào cũng nở nụ cười đầu tiên kể từ khi vào phòng cậu ta: “Khách sáo quá, mua đồ ăn cho tớ còn mua hai miếng…”

Anh thản nhiên đưa tay ra lấy miếng bánh to hơn.

Lý Niệm dịch bánh miếng bánh đi chỗ khác.

Lục Đào: “?”

“Không phải chứ, sao cả cậu cũng đối xử với tớ như vậy!” Anh tố cáo, kéo chiếc ghế đối diện ra lau lau, bất đắc dĩ ngồi phịch xuống: “Cậu không ăn đồ ngọt, cũng không cho tớ ăn, tớ thật đáng thương mà.”

Lý Niệm: “Ai nói tớ không ăn.”

Nói xong còn thật sự cầm nĩa nhỏ lên ăn.

Lục Đào nhìn cậu ta như nhìn quái vật biến dị, Lý Niệm cuối cùng cũng phải đẩy miếng bánh nhỏ hơn về phía anh: “Diệp Minh Phù làm.”

Lục Đào: “Vẫn là Tiểu Diệp tốt.”

Lý Niệm tán thành ừ một tiếng, đợi Lục Đào hỏi tại sao Diệp Minh Phù lại tặng bánh kem, nhưng anh lại không hỏi.

Cũng không nhắc đến cô sinh viên năm tư mới quen kia.

Lý Niệm nhàn nhạt thu hồi ánh mắt đang nhìn anh: “Người đánh rơi thẻ sinh viên đã liên lạc với cậu chưa?”

Lục Đào ngậm nĩa nhỏ, lắc lư hai cái.

“Bài đăng trên tường trường đã chìm xuống từ lâu rồi, mấy hôm trước tớ đã để thẻ sinh viên ở phòng hành chính rồi, nếu cô ấy làm lại thẻ sẽ biết thôi.” Anh khẽ cười.

“Nhưng người ta có thể tự có tính toán.”

Lý Niệm không đáp lời, đợi năm giây sau, giọng nói nghiến răng nghiến lợi của Lục Đào vang lên: “Ngày mai tôi nhất định không ăn bánh sừng bò nữa.”

Thật ra bánh sừng bò vốn cũng không phải món khoái khẩu của anh, chỉ là thấy cô nàng bánh sừng bò kia hơi thú vị nên muốn trêu chọc một chút. Bạn trai cô quá đáng như vậy, anh thấy không vừa mắt nên mới muốn nói giúp vài câu.

Nhưng cô lại thích bạn trai như vậy.

Chậc.

Ngay cả xin lỗi cũng mang theo ý cười. Chậc.

Bị búng trán mà vui vẻ như vậy… Vậy anh có thể làm gì chứ, chúc phúc thôi.

Lục Đào ngồi dạng chân ra, cắn nĩa, nói lí nhí: “Cái bánh này sao không có đường vậy? Chẳng ngọt chút nào.”

Lý Niệm: “Vì không phải làm cho cậu.”

Cậu ấy nói là làm cho một người bạn nào đó.

Trước mắt Lục Đào hiện lên đôi mắt xếch.

Cái nĩa đột nhiên bị cắn gãy, rơi xuống đất.

Lục Đào ngậm mẩu nhựa trong suốt nhỏ xíu giữa hai hàm răng, cọ vào dây thần kinh hơi đau.

Cuối tuần, Ôn Xuân phải về nhà một chuyến.

Đi đến cửa ký túc xá, lại quay trở về.

Bạn cùng phòng: “Sao thế?”

Ôn Xuân trở về chỗ nằm của mình, lục tìm thẻ xe buýt.

“Thư ký của mẹ tớ đột nhiên có việc, không đến đón tớ được.”

Vừa hay cô cũng hơi thèm khoai lang nướng của bà cụ bán ở trước cổng khu chung cư Hoa Viên. Vì cải tạo đô thị, những xe đẩy bán hàng rong thế này còn lại rất hiếm, chỉ có một tuyến xe buýt đi qua khu chung cư cũ này và gần nhà cô.

Bạn cùng phòng ồ một tiếng, tỏ vẻ thông cảm.

Học kỳ này vừa khai giảng, trường tổ chức cho phụ huynh các lớp lập nhóm chat để nắm rõ định hướng tương lai của từng sinh viên. Chỉ có phụ huynh của Ôn Xuân là không vào nhóm, mọi việc đều do thư ký hỗ trợ xử lý.

Ôn Xuân ăn mặc theo phong cách rộng rãi, cá tính, thoạt nhìn rất lạnh lùng, cũng ít nói. Suốt bốn năm đại học, những nam sinh thích cô đều không dám theo đuổi, chỉ có thể thông qua bạn cùng phòng dò hỏi. Cũng trong quá trình này, họ mới phát hiện ra Ôn Xuân thực ra chỉ là hơi khó gần và nhút nhát. Sau này, mối quan hệ giữa mọi người có tốt hơn, nhưng vẫn không ai biết rõ về hoàn cảnh gia đình cô. Chỉ thông qua một số thông tin lúc điền hồ sơ, phán đoán mẹ cô giữ chức vụ không thấp, bình thường rất bận rộn, còn ba cô thì không ai biết.

Xe buýt không còn chỗ trống nào cả, Ôn Xuân chỉ đành ngồi hàng ghế cuối cùng. Hai bến sau, bên cạnh xuất hiện một người đàn ông trung niên.

Người đàn ông to béo kẹp điếu thuốc sau tai, đặt giữa hai chân một túi ni lông lớn, đựng đầy ắp đồ.

Ông ta không phải cố tình làm ra vẻ ta đây, thì cũng là kiểu thiếu ý thức thành thói xấu. Hai chân dang rộng suýt nữa đụng vào Ôn Xuân thì thôi đi, lại còn rung đùi.

Ôn Xuân nắm chặt tay, nhắn tin cho bạn mắng chửi một thôi một hồi.

Có lẽ là hai ngày trước mới trực tiếp phàn nàn về Lục Đào, nụ cười rạng rỡ hơn của anh đã cho cô dũng khí. Ôn Xuân hít sâu một hơi, chuẩn bị nhắc nhở người đàn ông này giữ ý tứ một chút.

Cô vừa quay người lại, liền nhìn thấy con dao phay mới tinh nằm lẫn trong đống rau và thịt. Ôn Xuân nuốt nước bọt.

Người đàn ông nhận thấy ánh mắt của cô, vừa rung chân vừa nhìn sang cô: “Cô nhìn cái gì?”

Loa phát thanh trên xe buýt vừa đúng lúc phát nhạc báo hiệu đến trạm.

Ôn Xuân bật dậy: “Không có gì, tôi đến trạm rồi, làm ơn nhường đường.”

Một phút sau, cô đứng trước biển báo trạm dừng xe buýt hoàn toàn xa lạ này với vẻ mặt hoang mang.

Chuyến xe tiếp theo có lẽ còn khoảng 15 phút nữa mới đến, nhưng vấn đề là mùa thu ở Bắc Kinh gió quá to, thổi đến nỗi cô cảm thấy nhức đầu.

Ôn Xuân thở dài, mở ứng dụng đặt xe.

Nhóm sinh viên cao đẳng và đại học  hai năm nay rất ưa chuộng một ứng dụng đặt xe tên là “Thủy Đích”, sinh viên được giảm giá 69%, bọn họ đều thân thiết gọi nó là “Tiểu Đích Đích”.

Cô vẫn chưa chọn được địa chỉ đến thì một chiếc xe màu vàng vèo một cái đã tấp ngay vào lề.

Ôn Xuân đoán là tài xế xe đến mời khách, đang định nói đã đặt xe online rồi, lại nhận ra đó là một chiếc Ferrari.

Điều càng khiến người ta kinh ngạc hơn là, khi cửa kính xe hạ xuống, cô nhìn thấy Lục Đào mặc áo khoác đồng phục của Thủy Tích đang ngồi bên trong, còn nhướng mày nhìn cô nữa chứ.

Ghế lái phụ đặt một túi giấy to, bên trong toàn là bánh sừng bò.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play