Ngơ ngác ngồi lên ghế phụ, báo địa chỉ xong, Ôn Xuân vẫn chưa hoàn hồn.
Mãi đến khi Lục Đào đặt một túi lớn bánh sừng bò thơm phức ra ghế sau, búng tay trước mặt cô.
"Sao vậy?"
"Ngạc nhiên đến thế à?"
Ôn Xuân gật đầu, không nhịn được nói thật: "Rất ngạc nhiên."
Lục Đào cười khẩy: "Ngạc nhiên cái gì? Không ngờ anh đây có chút tiền, hay không ngờ anh có chút tiền lại cần cù giản dị, ra ngoài chạy xe ôm?"
Không ngờ anh mặt dày đến vậy.
Tự nói tự khen. Ôn Xuân thầm nghĩ.
Nhưng cô thật sự rất bất ngờ, dù sao trong lòng cô, Lục Đào là một kẻ ngay cả bánh sừng bò cũng không mua nổi, đến cả tên WeChat cũng là “Không ăn được bánh sừng bò không đổi tên”.
Lần trước đi ăn cùng nhau, anh ăn ngon lành và nhiều đến thế, cứ như bị bỏ đói cả tuần, ngay cả khi đòi cô tiền bồi thường cũng đòi mời cơm.
Vì vậy, khi Lục Đào trả lại 2000 tệ, Ôn Xuân còn âm thầm lo lắng liệu mình có làm tổn thương lòng tự trọng của anh không.
Cứ tưởng là đóa hoa nghèo khó kiên cường nào đó…
Ôn Xuân cảm thán: "Hóa ra chỉ là thích ăn."
"Em không thích ăn à?"
Ôn Xuân: "Bình thường."
Lục Đào: "Ồ."
"Vậy em còn đến chung cư Hoa Viên mua khoai lang nướng không?"
Ôn Xuân mím môi.
Một lúc sau, giọng nói lí nhí vang lên: "Có."
Bên tai trái vang lên tiếng cười chế nhạo của anh.
Ôn Xuân siết chặt hai tay.
Lục Đào càng cười tươi hơn.
"Em có thấy mình giống một con gấu không?"
"..."
Ôn Xuân: "Anh muốn nói tôi mập thì cứ nói thẳng."
"Lại nghĩ đi đâu nữa rồi?" Lục Đào nghiêm mặt.
"Em xem em kìa, bĩu môi, nín thở, nắm tay, dám giận mà không dám nói."
Lục Đào: "Trong lòng đang mắng tôi đấy à? Con gấu nhút nhát."
Ôn Xuân: "…"
Ôn Xuân nổi gân xanh.
Vừa định mở miệng, lại phát hiện đúng là mình đang nín thở, bĩu môi thật.
Ôn Xuân tức giận: "Vậy anh chính là một loài gia cầm, cười mãi không thôi, là con ngỗng, con ngỗng, ngỗng."
"Ừm ừm." Lục Đào lại tưởng mình được khen, khẽ cười: "Hoan nghênh Ôn Tiểu Gấu ngồi xe ôm chuyên dụng của tài xế Lục Đại Ngỗng."
Người này, không, con ngỗng này vô phương cứu chữa rồi.
Giọng nói trầm thấp thỉnh thoảng lại cất lên, thật phiền phức.
Ôn Xuân nhịn không được, trừng mắt bắt đầu kiếm chuyện: "Đại thiếu gia sao lại ra ngoài chạy xe ôm thế?"
Lục Đào thần thần bí bí: "Em không hiểu đâu."
"Muốn tìm quán ăn ngon và chuẩn vị nhất ở một thành phố, cứ hỏi các bác tài xế taxi. Hồi còn bé, cứ có tiền tiêu vặt là tôi lại bắt taxi hoặc xe lam, lượn khắp thành phố Bắc Kinh. Có lần đi xa nhất là lên đến tận trên núi, ba tôi sợ quá nên từ đó cấm tôi nghịch dại như thế nữa."
Lục Đào tiếc nuối: "Quán ăn gần nông trại hôm đó rất ngon, tiếc là tôi đang ăn dở con gà nướng đất sét thì một đám công an ập vào phòng. Ba tôi lao đến ôm chầm lấy tôi, phần còn lại của con gà văng tứ tung."
Ôn Xuân vốn định nói con gà thật đáng thương, nhưng nghĩ đến cảnh tượng đó, lại thấy khá cảm động.
Cô nghĩ đến hình ảnh cha con tình thâm, có chút thất thần.
Lục Đào liếc nhìn, lập tức bắt được sự thay đổi tinh tế trong nét mặt cô, nhìn chăm chú nửa giây, rồi hắng giọng.
Anh nói với giọng trong trẻo: "Vì vậy, sau khi trưởng thành, tôi quyết định chạy xe ôm, mỗi lần trò chuyện với khách xong, tôi sẽ đến quán ăn họ giới thiệu để ăn, ngoài ra còn được nghe rất nhiều chuyện phiếm. Kết quả em đoán xem? Trưa nay anh chở một ông chú nồng nặc mùi rượu, vì vợ bỏ đi nên ông ta mượn rượu giải sầu."
"Thất tình thôi mà, có cần thiết phải sầu đến nỗi vậy không? Chuyện tình cảm là thứ không thể cưỡng cầu, đâu đâu cũng có hoa thơm cỏ lạ, không chỉ tự làm hại dạ dày của mình, mà còn làm xe điện của tôi toàn mùi rượu, vì thế mới đổi sang chiếc Ferrari này."
Lục Đào vỗ vỗ vô lăng, nháy mắt với Ôn Xuân: "Bạn “Bánh sừng bò” là người đầu tiên được ngồi xe ôm Ferrari đặc biệt của tài xế Lục đó nha!"
Ôn Xuân: "..."
Ai thèm chứ.
Không lâu sau, đã đến chung cư Hoa Viên.
Khoảng năm phút sau, Ôn Xuân ôm hai củ khoai lang nướng to đùng trở lại ghế phụ.
Trong một khoảnh khắc nào đó, Lục Đào thực sự đã cảm thấy cô chính là một con gấu vừa đi săn về hang.
Anh rất tự nhiên cầm lấy một túi khoai lang, vẫn còn nóng.
"Mua cho tôi à?"
Ôn Xuân: "Không thì sao?"
Lục Đào như nghe thấy điều gì không thể tin được, há hốc mồm, cảm động: "Thật á?"
"Ôi tôi chỉ hỏi thế thôi, thật ngại quá."
Ôn Xuân đang định đòi lại, thì quay qua đã thấy anh ăn rồi.
Chà. Không biết ngại ngùng gì cả.
Khoai lang ở quán này được nướng bằng than củi, vỏ đen sì, bên trong vàng đỏ, mềm dẻo ngập ngụa mật.
Mùi thơm ngọt ngào lan tỏa khắp xe, Lục Đào nhớ đến công việc của chính mình, luyến tiếc đặt túi khoai xuống, nói lí nhí: "Đây là khoai lang nướng ngon nhất mà tôi từng ăn."
Ôn Xuân gật đầu, tràn đầy tự tin.
Khi chiếc Ferrari lái vào khu nhà của cô, Ôn Xuân đảo mắt: "Tôi có một yêu cầu."
Đồ của người ta cũng đã ăn rồi, Lục Đào sảng khoái nói: "Mời em nói."
Ôn Xuân nghiêm nghị: "Đừng đặt biệt danh cho tôi nữa được không? Tôi có tên, Ôn của Ôn Xuân, Xuân của Ôn Xuân."
Trời ơi.
Cô chưa từng yêu cầu ai điều gì, lo lắng đến mức nói nhầm cả tên.
May mà Lục Đào hoàn toàn không để ý, anh chỉ nhíu mày, suy nghĩ rất lâu.
Năm giây sau, giọng nói ngây thơ và nghi hoặc vang lên.
"Tôi đặt biệt danh cho em à?"
Ôn Xuân: "?"
Ôn Xuân: "Anh nghĩ sao?" Cô bẻ ngón tay đếm: "Bánh sừng bò, Gấu, Tiểu Gấu, Gấu nhút nhát."
Lục Đào chớp mắt: "Ây dà, đúng là có thật."
Hóa ra anh mới phát hiện à?
Ôn Xuân cũng lười phản bác.
Lục Đào đặt tay lên vô lăng, gõ nhẹ.
"Nhưng tôi chưa bao giờ đặt biệt danh cho ai cả, tại sao vậy nhỉ?"
Anh suy nghĩ một lúc, rồi lộ ra vẻ mặt như chợt hiểu ra, nheo mắt nói đùa: "Chẳng lẽ là vì tôi thích em?"
Mùi thơm ngọt ngào lan tỏa trong xe trở nên vô cùng ngột ngạt, Ôn Xuân mở cửa xe, còn nán lại nữa là cô phát điên cắn người mất.
Cô chỉ để lại một chữ: "Cút."
Lục Đào cười tủm tỉm nhìn cô, chờ đợi tiếng "ầm" do cửa xe sắp bị đóng sầm lại vang lên.
Tuy nhiên, cánh cửa ngoài vàng trong đen lại đột ngột giảm tốc độ ngay trước khoảnh khắc nó sắp đóng lại.
Giọng nói từ khe hở vọng vào: "Hôm nay cảm ơn anh, tài xế Lục."
"Không có gì." Lục Đào cười tủm tỉm: "Gấu nhút nhát, Bánh sừng bò."
"Rầm!"
Cửa xe bị đóng sầm lại một cách không thương tiếc.
Lục Đào cười ngả nghiêng trên ghế lái, cằm hơi nâng lên, mắt cong cong nhìn bóng lưng nhanh chóng biến mất trước cổng lớn.
Đợi đến khi cánh cửa kia cũng đóng lại, nụ cười dần nguội lạnh.
Phần khoai lang nướng còn lại đã nguội, Lục Đào rụt tay về, che mắt, ngẩng đầu khẽ tặc lưỡi.
"Thôi rồi."
Anh nghĩ đến hai tấm vé xem giải đấu bóng rổ, nghĩ đến chiếc nĩa bị cắn gãy.
Răng lại đau lên.
Chúc phúc cái khỉ gì.
—
Ôn Xuân vừa bước vào cửa đã thấy dép lê đặt trước cửa chỉ còn một đôi.
Tim đập nhanh, cô vội vàng thay dép đến suýt ngã.
Biết thế đã không đưa củ khoai lang nướng đó cho Lục Đào!
Trong bếp có chút động tĩnh, Ôn Xuân chạy nhanh vào, bốn mắt nhìn nhau với dì giúp việc.
"Cô chủ về rồi à." Dì vừa cởi tạp dề vừa cười: "Đồ ăn kiêng đã nấu xong rồi, cô có muốn ăn luôn không? Tôi dọn ra cho cô rồi tan làm."
Dì không ở lại, bình thường chỉ phụ trách dọn dẹp, khi cần mới đến nấu ăn.
Ôn Xuân theo bản năng lắc đầu, cô quan tâm đến một vấn đề khác hơn.
"Tôi thấy dép lê của mẹ ở cửa..."
"À, dép của bà chủ hơi bám bụi, tôi lấy đi giặt rồi, chưa để đôi mới vào."
Nói đến đây, dì giúp việc lại quay người mở cửa tủ lạnh.
"Còn canh sườn hầm củ cải tôi hầm cho bà chủ nữa, tối qua bà chủ về muộn quá, sáng nay 6 giờ đã đi công tác rồi, vẫn chưa kịp ăn uống gì cả, tôi để nó ở đây nhé."
Ôn Xuân ậm ừ vài tiếng, bản thân cũng không biết mình đã trả lời dì cụ thể những gì.
Dì giúp việc nhanh chóng rời đi, căn bếp rộng lớn càng thêm trống trải.
Cô mở tủ lạnh, rồi lại đóng lại, đi qua đi lại trước mấy cái nồi trên bàn bếp, nhưng không thấy đói, chỉ im lặng cầm khoai lang nướng lên, cắn từng miếng nhỏ.
Vì quá yên tĩnh, nên tiếng chuông điện thoại reo liên tục nghe rất chói tai.
Nhiều tin nhắn WeChat như vậy, hiển nhiên không thể là của mẹ hay của Hứa Vọng được, của ba thì càng không thể.
Mặt Ôn Xuân không cảm xúc cầm điện thoại lên.
Lục Đào gửi tới mười bức ảnh, tất cả đều là ảnh chụp cận cảnh khoai lang nướng từ nhiều góc độ khác nhau.
Anh cắt đôi củ khoai lang rồi bày ra đĩa, bánh sừng bò vàng ruộm bóng bẩy ăn kèm với bơ, mứt hoa quế, sữa chua và vụn hạt hồ đào, trông rất sang trọng. Chẳng ai nghĩ được nửa tiếng trước, người này còn đang say sưa bàn luận với Ôn Xuân về quán thịt nướng vỉa hè nào là ngon nhất.
[Doux]
[Moelleux]
[Onctueux]
[C'est divin!Une pure merveille!]
Ôn Xuân: "?"
Đây là cái gì?
Cô tra thử, hình như đều là những từ tiếng Pháp chỉ sự thơm ngon của đồ ăn.
Đừng nói với cô là Lục Đào muốn khoe anh biết tiếng Pháp đó nha! Chẳng khác nào đứa trẻ mới tập nói nhà họ hàng của cô khoe mình biết được mấy chữ vậy.
Ôn Xuân: [OK.]
Lục Đào: [...]
Khoảng hai phút sau, anh lại gửi tin nhắn: [Em lạnh lùng quá đó Bánh Bánh à.]
Ôn Xuân: [Bánh Bánh lại là cái gì nữa dợ?]
Lục Đào: [Bánh sừng bò đó, Bánh Bánh.]
Ôn Xuân: [...]
Ôn Xuân: [Tôi đã bảo anh đừng gọi như vậy nữa mà.]
Lục Đào: [Tại sao? Em không thấy hai cái sừng bò trên đầu em rất đáng yêu sao?]
Cô khẽ nhíu mày, rồi nhẹ nhàng giãn ra.
Người này cũng khá có mắt nhìn đấy chứ.
Ôn Xuân: [Tùy anh.]
Cô đặt điện thoại xuống, vị giác bất ngờ tốt hơn hẳn.
Cô lấy canh sườn hầm củ cải ra hâm nóng, phần ăn kiêng ban đầu biến thành món salad nhỏ. Trong tiếng sôi ùng ục, Ôn Xuân nhỏ giọng nói: "Đây là bữa ăn thả ga cuối cùng của tuần này."
—
Giải bóng rổ nghiên cứu sinh không biết tìm được nhà tài trợ ở đâu, đẳng cấp cao hơn đội đại học mấy bậc.
Ôn Xuân không có chút hứng thú nào với bóng rổ, cũng không hiểu gì về cách sắp xếp chỗ ngồi, nhảy chân sáo tìm được chỗ ngồi tương ứng với vé, lại thấy Hứa Vọng nheo mắt.
Hứa Vọng: "Ai cho em vé này?"
"Là chàng trai đỡ bóng giúp em lần trước đó, anh ta không lấy tiền mà, chỉ nhờ chúng ta đến cho đủ người thôi."
Như vậy xem ra, Lục Đào cũng tốt đấy chứ, còn biết cho hai vé.
Hi hi.
Ôn Xuân che mặt cười: "Tiết kiệm được hai nghìn tệ, chúng ta đi ăn combo đôi đi, em thấy có một quán bánh mì sandwich thịt bò Wagyu trong ngõ cũng được đấy."
"Em đi với anh ta đi." Hứa Vọng lạnh nhạt nói: "Tốt nhất là hẹn hò luôn đi, cầm vé của anh ta, ngồi ghế người nhà của anh ta, xem anh ta chơi bóng rổ."
Ôn Xuân từ khi nghe sáu chữ đầu tiên đã thấy trong lòng trống rỗng, hồi lâu mới nói được một câu: "Anh đừng nói như vậy."
Cô cúi đầu, rõ ràng là chưa quen đưa yêu cầu với người khác, không có chút tự tin nào.
Hứa Vọng khẽ cử động ngón tay, đút vào túi áo khoác.
"Anh thấy em hôn anh ta cũng vui vẻ lắm mà."
Ôn Xuân luôn cố gắng quên đi sự hiểu lầm ngượng ngùng này, giờ lại bị nhắc đến, chỉ biết mím môi, im lặng.
Đúng lúc Hứa Vọng nghĩ cô sẽ ủ rũ cho qua chuyện, Ôn Xuân lại phản bác: "Anh rõ ràng biết, em tưởng đó là anh."
"Ai bảo anh không cho em hôn."
Ôn Xuân lén liếc mắt nhìn hắn.
Hứa Vọng không đáp lời, cũng không nhìn cô, mà nhìn về phía sân bóng.
Ôn Xuân cũng nhìn theo. Cô cố tình đến sớm để được ở bên hắn lâu hơn một chút, khán giả còn chưa đến nhiều, chứ đừng nói đến trên sân, gần như trống không.
Tâm tư cô bắt đầu hoạt động: "Vậy là... có thể hôn sao?"
Vẻ mặt Hứa Vọng vẫn lạnh lùng, mí mắt cũng không thèm nhấc.
Nhưng cũng không từ chối.
Ôn Xuân không chắc ý hắn là gì, đang định hỏi lại lần nữa thì môi Hứa Vọng khẽ động.
Cô nín thở.
Đúng lúc này, một thứ xanh lè áp sát vào mặt Hứa Vọng, chiếc cốc nước cỡ lớn cứ thế lấp lánh nằm giữa hai người, che khuất hai tầm mắt sắp giao nhau.
Cả hai đồng thời ngẩng đầu lên.
Dưới ánh đèn rực rỡ của nhà thi đấu, Lục Đào mặc áo bóng rổ, vài sợi tóc lòa xòa trên chiếc băng đô màu đen, tươi cười đứng ở hàng trên, cúi người chào.
"Ngạc nhiên chưa?"