Trò đùa này chẳng buồn cười chút nào.
Ôn Xuân lắc lắc que tre chỉ còn trơ lại bộ xương: “Cho anh một cơ hội, đi lấy cho tôi thêm một xiên đùi đồng loại của anh nữa.”
Lục Đào nhướng mày, ngấm ngầm bị cô gọi là ngỗng mà lại có vẻ rất thích thú, tự nguyện đi lấy thêm một xiên đùi ngỗng.
Xiên này là vị cay tê, ngon hơn xiên vừa rồi cô ăn.
Ôn Xuân ăn đến nỗi thấy hơi tội lỗi: “Thịt ngỗng... không mập chứ?”
Lục Đào đang nhìn cô ăn ngon lành, nghe vậy nhíu mày: “Rốt cuộc tại sao lại để ý đến mập hay không béo mập?”
“Em chỉ…” Anh dùng ngón tay, so sánh một chút: “Mỏng như một mẩu giấy.”
“Rốt cuộc còn muốn gầy đến mức nào nữa, em thích yêu quái xương trắng à?”
“Không phải vậy.” Ôn Xuân xấu hổ: “Nào có khoa trương như anh nói.”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play