Ra khỏi phòng họp, Trình Dục Phi chọc vào cánh tay Chu Tư Dương, giơ ngón tay cái ra: “Sao rồi, vừa rồi tao biểu hiện không tệ nhỉ, còn tranh thủ giúp bạn gái nhỏ của mày ăn được chút trái cây…”
“Lần sau họp mà còn nói linh tinh, Trung Ninh sẽ hủy hết hợp tác với công ty bọn mày.”
Chu Tư Dương đóng văn kiện đã ký xong lại, đưa cho La Phi, hoàn toàn không thèm nhìn Trình Dục Phi lấy một cái, giơ tay kéo lỏng cà vạt, xoay người đi về phía cuối hành lang thang máy.
Trình Dục Phi đứng phía sau ngây người một giây, dựa vào đây là lối đi riêng, không có ai, liền gân cổ hét với theo sau lưng Chu Tư Dương: “Tao nhắc mày. Coi chừng tao nói chuyện yêu đương vụng trộm của mày cho cô mày biết, để xem bà ấy có giục mày kết hôn không!!”
_____
Ở viện thiết kế ai cũng biết, viện thiết kế không có giờ làm việc hay tan ca cố định, tất cả đều tùy thuộc vào "tâm trạng" của bên A.
Họ mà hứng lên thì dù có đang cách mấy chục cây số cũng gọi điện điều khiển từ xa, dặn rằng: “Cổng vào tôi muốn kiểu cổ điển pha chút hiện đại, trong tính thẩm mỹ phải có chút hỗn loạn phóng khoáng, phải thật nổi bật!” —— loại chuyện này hoàn toàn có thể xảy ra.
Tối tám giờ, Hạ Chúc cuối cùng cũng tan ca, kéo lê thân thể mệt mỏi trở về căn phòng thuê giá hai nghìn một tháng của mình.
Khu tập thể cũ, cây xanh giống nhau, độ riêng tư cũng giống nhau, bảo vệ đương nhiên cũng y như vậy, điểm duy nhất đáng khen là khu phố ngoài có hàng ăn vặt, đủ loại xe đẩy bán đậu hũ thối, bột thạch nướng thơm phức, mang đến chút an ủi cho những người đi làm khuya mệt mỏi trở về.
Hạ Chúc ghé hàng ăn đóng gói một hộp bánh cuốn trứng thịt, gọi thêm phần tôm bóc vỏ, xách đồ lên lầu. Vừa mở cửa bước vào, phía trước liền vang lên một tiếng “phịch”.
Cô đặt hộp cơm lên kệ giày, tay phải chống vào cửa, ngẩng đầu nhìn qua —— lưới chắn cửa sổ mấy hôm trước vốn đã long lay sắp rơi, giờ thì thật sự rơi xuống, nghiêng ngả dựa vào góc tường. Hôm trước cô còn nói sẽ gọi người đến thay, nhưng bận quá liền quên mất.
Nhìn cái lưới chắn đổ sụp nơi góc tường mấy giây, cô bất giác thở dài, lục tủ lấy dép đi trong nhà, vừa khom lưng tháo dây giày, điện thoại trên tủ giày bỗng rung bần bật — là thông báo nợ thẻ tín dụng.
Cô chợt nhớ ra, tuần sau còn khoản ba ngàn phải trả.
Tháng trước cô đặt mua vài món đồ gia dụng cần thiết, vốn nghĩ đợi lĩnh thưởng rồi vừa trả nợ vừa còn dư chút đỉnh, có thể thưởng cho bản thân một bộ đồ mới.
Hiện tại… tiền thưởng mấy tháng tới e là bị cắt hết, chưa nói đến quần áo mới, ngay cả ba ngàn trước mắt cũng chẳng biết phải xoay từ đâu ra.
Cô còn vài vạn tiết kiệm, nhưng toàn bộ đều chưa đáo hạn, không rút được. Tháng này còn phải trả tiền nhà, thực sự lực bất tòng tâm.
Cũng không phải không thể hỏi xin bố mẹ, nhưng ra ngoài hai năm là để tự mình vùng vẫy tạo dựng một góc trời riêng. Giờ mà quay về mở miệng xin tiền, sợ rằng chút tự trọng ấy cũng bị dẫm nát mất rồi.
Chỗ cửa không bật đèn, cô đứng thất thần hai giây, giày chỉ tháo một nửa cũng không buồn thay nốt, cứ thế dựa lưng vào tủ giày ngồi xổm xuống, sau một ngày làm việc dài, lúc này thực sự là vô cùng mệt mỏi.
Nghĩ tới cuối tuần còn phải đi bệnh viện, đầu lại bắt đầu nhức — chưa tính đến kết quả, chỉ riêng chi phí kiểm tra cũng là một khoản phát sinh.
Mắt hơi ươn ướt, cô ôm chân ngồi trong bóng tối, một tay đưa lên ấn huyệt thái dương đau nhức, lặng lẽ tự hỏi về cuộc đời mình.
Mà đúng lúc ấy, chiếc điện thoại bị đè dưới cánh tay —— lại đột ngột vang lên.
____
Ông nội đang nằm viện, giữa muôn trùng bận rộn, Chu Tư Dương vẫn tranh thủ ghé qua thăm. Không ngờ đúng lúc ấy, lại tình cờ gặp Chu Thanh mang cơm đến —— và… Trình Dục Phi cũng đến thăm bệnh.
Bị Chu Thanh kéo nói chuyện một lần về chuyện liên hôn, lại bị Trình Dục Phi tiện mồm ám chỉ chuyện yêu đương của mình, Chu Tư Dương thấy hai người ồn ào, phiền đến không chịu nổi, ngồi ở vị trí sát cửa sổ, liên tục nhìn ra ngoài ba lần.
Lần thứ ba, nhờ Trình Dục Phi nhắc nhở, anh rốt cuộc cũng nhớ ra cô gái bị anh nhặt về từ ven đường.
“Xin lỗi, cháu không ở lại được.” Anh cầm lấy điện thoại, đứng dậy khỏi ghế.
Ra đến ngoài phòng bệnh, cúi đầu bấm mở màn hình, từ góc danh bạ tìm ra dãy số tối qua còn lưu lại.
____
Khi thấy rõ tên hiển thị trên màn hình, Hạ Chúc từ trong cảm giác bi thương mà tỉnh lại, lau vội nước mắt trên má, cô nghiêng đầu ho khẽ hai tiếng, xác định giọng không còn nghèn nghẹt mới bắt máy.
“A lô,” trong bóng tối, giọng nói bị phóng đại vô hạn, “Sếp à? Ngài có việc gì sao ạ?”
Tuy đã cố nén, nhưng giọng mũi vẫn rất rõ ràng.
Chu Tư Dương không thích nghe người khác khóc, không khỏi nhíu mày. Ý thức được nếu cứ thế nói chuyện thì sẽ mang theo cảm xúc, anh tạm ngừng hai giây, giãn lông mày ra, nhưng giọng điệu vẫn thản nhiên như cũ.
“Làm sao thế?” Anh hỏi.
Hạ Chúc siết chặt túi trong tay, khựng lại, theo phản xạ đáp: “Không… không sao cả.”
“Không phải đang khóc?” Chu Tư Dương vẫn nhíu mày.
“Ừm……” Hạ Chúc quấn ngón tay quanh quai túi, “Có chút việc.”
Cô không muốn nói, Chu Tư Dương tự nhiên cũng không hỏi thêm. Anh cúi đầu, đi từ tầng tám của tòa nhà bệnh viện xuống, vốn định gọi điện hỏi chuyện kết hôn cô suy nghĩ thế nào, giờ nghe cô khóc, đành gác lại.
Đang định cúp máy thì bị Hạ Chúc gọi lại.
Cô nhìn lưới cửa sổ rơi ở góc tường, rồi lại nghĩ tới cái thẻ tín dụng sắp quá hạn, cảm thấy do dự cũng chẳng có ý nghĩa gì.
“Chuyện hợp đồng ấy, tôi đồng ý.” Cô nói.
Với câu này của cô, Chu Tư Dương cũng không ngạc nhiên, khẽ ừ một tiếng, chờ câu tiếp theo.
Hạ Chúc gối cằm lên đầu gối, hít hít mũi, cũng chẳng buồn giữ thể diện:
“…… Ngài nói sau khi hợp đồng kết thúc sẽ đưa tôi ba triệu, đúng không?”
Dù sao cũng là mở miệng hỏi tiền, giọng cô hơi dè dặt.
“Đúng vậy.” Chu Tư Dương đáp.
Để chứng minh mình không phải người thấy tiền là sáng mắt, Hạ Chúc giả vờ nhẹ nhàng “à” một tiếng, nhưng hai giây sau vẫn liều mình mở miệng:
“Vậy… có thể ứng trước cho tôi một chút không?”
Chu Tư Dương hiểu ý: “Bao nhiêu?”
Hạ Chúc mím môi: “Ba nghìn.”
“……”
Mười phút sau, Hạ Chúc nhận được thông báo chuyển khoản mười vạn, cô nhìn chằm chằm tin nhắn chuyển khoản ấy, cực kỳ kinh ngạc.
Hạ Chúc: [ Sao lại chuyển cho tôi nhiều thế? ]
Hạ Chúc: [ Tôi chỉ cần ba nghìn là được rồi…… ]
Cô xoa mũi, không chỉ kinh ngạc mà còn cảm thấy áy náy vì người ta chịu chi như vậy.
Chu Tư Dương: [ Tính cả chi phí tạo hình. ]
Chu Tư Dương: [ Cuối tuần theo tôi về nhà ăn bữa cơm. ]
Hạ Chúc: [ Hả? ]
Chu Tư Dương: [ Thứ sáu tan làm đến văn phòng tôi một chuyến. ]
Hạ Chúc: [ Được ạ ]
Hạ Chúc: [ Có thể hỏi một chút là chuyện gì không? ]
Chu Tư Dương: [ Diễn thử trước đã. ]
____
Sáng thứ sáu, Hạ Chúc làm xong kiểm tra, cầm phiếu đi tới khoa cấp cứu tìm Lâm Nhiễm.
Lâm Nhiễm trực đêm qua, sáng nay lại tiếp nhận thêm hai ca tai nạn giao thông, chạy đông chạy tây đến mức chân không chạm đất. Khi Hạ Chúc thấy cô thì đúng lúc cô vừa kịp thở một hơi.
“Kết quả xạ hình thứ hai tuần sau lại đến lấy, dù sao tớ cũng ở đây, nếu có vấn đề gì thì tớ sẽ trực tiếp báo cho cậu.”
Hạ Chúc bị câu này làm cho giật mình: “Có thể có vấn đề gì á?”
Lâm Nhiễm kéo khẩu trang xuống ném vào thùng rác bên cạnh: “Nhân ác tính, chuyển thành ung thư, hoặc là cần báo cho cậu nhập viện khẩn cấp gì đó.”
“……”
Hạ Chúc kéo cái ghế về phía trước, rụt rè nhìn cô: “Bác sĩ các cậu nói chuyện đều không uyển chuyển như vậy sao?”
“Đúng vậy,” Lâm Nhiễm nhìn cô, mặt đầy công chính nghiêm minh, “Để cho bệnh nhân chuẩn bị tâm lý trước.”
“……”
Hạ Chúc “à” một tiếng, rút phiếu khám ra chuẩn bị chuồn đi, nhưng Lâm Nhiễm gõ bàn chặn lại: “Thế còn chuyện kết hôn kia, thật sự làm rồi à?”
“Ờm…” Hạ Chúc siết tờ phiếu trong tay, trả lời có phần chột dạ.
Hai người mỗi người giữ một góc tờ phiếu, bốn mắt nhìn nhau, không ai chịu buông trước, giằng co vài giây.
Cuối cùng Hạ Chúc chịu thua, ngồi xuống lại, gục đầu lên bàn, hạ giọng: “Hôm qua tớ hỏi mượn anh ta ba nghìn, anh ta chuyển thẳng cho tớ mười vạn.”
“Rồi sao?” Lâm Nhiễm buông tay, nâng mắt, vẻ mặt thờ ơ.
Hạ Chúc nuốt nước bọt, cố gắng thuyết phục: “Dù sao cũng không phải đóng thuế.”
“……”
Lâm Nhiễm buông tập hồ sơ bệnh án trong tay, ánh mắt từ sau tròng kính xuyên qua nhìn cô, lấy bút chỉ thẳng vào Hạ Chúc: “Sau này bị anh ta ăn sạch rồi đừng có quay lại tìm tớ khóc.”
Hạ Chúc giả vờ như không nghe thấy, đã dọn dẹp xong ba lô, lại đứng lên lần nữa.
Lâm Nhiễm nhìn cô.
“Ăn thì ăn,” miệng Hạ Chúc cứng, vừa chỉnh lại quần áo vừa lầm bầm, “Dù sao trông anh ta cũng đẹp trai.”
Lâm Nhiễm: ……
Hạ Chúc liếc cô một cái, rồi quay người đi. Nhưng khi ánh mắt sắp rời đi, cô như thể nghĩ kỹ một chuyện gì đó, ánh mắt kiên định: “Hơn nữa ai biết được tớ có khi nào chết bất đắc kỳ tử không, tớ muốn trước khi chết được sống ở căn hộ sang trung tâm thành phố.”
“……”
____
Thứ sáu hôm nay, ngoài dự đoán mà không quá bận, gần nửa tháng rồi đây là lần đầu tiên tan làm đúng giờ. Vừa qua 5 giờ rưỡi, đồng hồ báo thức trên bàn của Đào Đào bắt đầu kêu inh ỏi.
Cô ấy cầm lấy, nhét vào túi xách của mình, rồi vừa làm vừa ngẩng đầu gọi Hạ Chúc:
“Trung tâm thương mại bên cạnh mới khai trương một quán ăn Nhật, có muốn đi ăn thử không?”
Trên bàn làm việc của Hạ Chúc vẫn còn mở word, ngón tay cô gõ lên bàn phím, vừa mới xóa đi một hàng chữ trong báo cáo, nhưng chưa kịp viết thêm chữ nào, lại đánh y nguyên dòng chữ cũ trở lại.
Cô dán mắt vào màn hình, giả vờ như đang nghiêm túc làm việc:
“Để hôm khác đi, hôm nay mình phải sửa xong báo cáo nghiên cứu của núi Thanh Nguyên.”
Đào Đào liếc nhìn vào màn hình của cô, thấy đúng là đang sửa báo cáo thật, không khỏi thất vọng thở ra một tiếng:
“Ò…”
“Hôm nay khai trương đại hạ giá, 69%.”
“69%??” Ánh mắt Hạ Chúc chuyển sang nhìn.
Nhưng chỉ vài giây sau, cô đã tự an ủi trong lòng — nhận được việc của Chu Tư Dương, cô sẽ không còn là người làm công nghèo túng nữa, đến lúc đó cần gì để ý sáu hay sáu chín phần trăm, chính cô mời Đào Đào ăn mười bữa cũng được!
“Không sao, để hôm khác, hôm khác tôi mời cậu.” Hạ Chúc vẫy tay, ra hiệu Đào Đào đi trước.
Đào Đào đi rồi, Hạ Chúc liếc nhìn đồng hồ góc dưới bên phải màn hình máy tính, rồi ngẩng đầu đảo mắt khắp văn phòng. Vẫn còn một nửa người đang ngồi tại chỗ, người thì đang gõ máy tính, người thì đang thảo luận phương án, người thì tạm thời bị gọi đi họp, thở ngắn than dài.
Cô thu hồi ánh mắt, tay với ra phía sau máy tính, lần mò tìm điện thoại, cân nhắc một chút rồi nhắn tin cho đối phương.
Hạ Chúc: [Bây giờ tôi qua chỗ ngài được không ạ?]
Chu Tư Dương: [Tạm thời có họp, tám giờ xong.]
Chu Tư Dương: [Nếu không đợi được thì đổi giờ cũng được.]
Hạ Chúc bị người nắm đằng chuôi, nghĩ tới mười vạn trong thẻ ngân hàng kia.
Hạ Chúc: [Không gấp, không gấp, họp xong ngài báo tôi là được.]
Chu Tư Dương: [Ừ.]
Tối 7 giờ 50, Hạ Chúc nhận được tin nhắn từ Chu Tư Dương.
Chu Tư Dương: [Qua đây đi.]
Hạ Chúc lập tức trả lời liền hai cái “Vâng”, đẩy ghế đứng dậy, vòng ra khỏi chỗ ngồi, liếc mắt nhìn mấy đồng nghiệp vẫn còn đang tăng ca nơi xa, rồi nhẹ nhàng tay chân đi về phía khu thang máy.
Đi đến khu thang máy, cô lại nhận thêm tin nhắn của Chu Tư Dương.
Chu Tư Dương: [Đi thang máy của tôi.]
Chu Tư Dương: [Mấy thang máy khác không lên được tầng mười sáu.]
Hạ Chúc: [Vâng.]
Vừa nhắn xong thì ngẩng đầu, bước sang một bước, liền đụng phải Tống Chương Minh vừa bước ra từ thang máy.
Tống Chương Minh chức vị cao hơn cô rất nhiều, tuy từng gọi cô đi uống rượu, nhưng vẫn không nhớ được tên cô.
Hắn nhíu mày: “Cô đứng đây làm gì? Công ty chưa thông báo đây là thang máy của sếp à?”
Tống Chương Minh là loại người nâng cao đạp thấp, ánh mắt đầy tính toán danh lợi.
Nhưng quyền lớn hơn một bậc thì đè chết người. Hạ Chúc gật đầu “Vâng” hai tiếng, tránh sang bên, đợi Tống Chương Minh đi rồi mới quay lại trước thang máy của Chu Tư Dương, nhanh chóng nhấn nút, lên lầu.
Tầng mười lăm trở lên Hạ Chúc chưa từng đặt chân tới, từ thang máy bước ra, không nhìn kỹ nhưng cũng thấy rõ ràng khác hẳn tầng dưới — ngoài văn phòng cuối dãy, còn có phòng gym, phòng khách, còn có phòng trà và quán cà phê có không gian mở.
Đi ngang qua văn phòng trợ lý tổng giám đốc thì gặp La Phi. Hắn đặt điện thoại xuống, quay đầu bảo cô: “Vào thẳng là được.”
“Không cần gõ cửa à?”
“La Phi ra hiệu: “Sếp vừa gọi điện nói rồi.”
Hạ Chúc “à” hai tiếng, đi tới đẩy cửa bước vào.
Văn phòng chiếm cả phía tây nam tầng mười sáu, hai mặt tây và nam đều là cửa kính sát đất rất lớn. Lúc này trời đã tối, ánh đèn neon từ khu trung tâm thương mại phía xa tập hợp lại thành một dải sáng tinh tế chiếu vào trong.
Chu Tư Dương đang đứng cạnh bàn lật xem hai bản kế hoạch, thấy cô bước vào thì nghiêng đầu nói: “Ngồi đi.”
Hạ Chúc có chút câu nệ, đảo mắt nhìn quanh rồi ngồi xuống góc ghế sô pha.
Sô pha tiếp khách màu xám đậm, thảm trải sàn và bàn trà cũng cùng tông trầm lạnh, bài trí trong văn phòng tuy có thể thấy được sự cao cấp, nhưng rất đơn giản. Ngoài đồ dùng cần thiết thì không có món trang trí nào thừa, hoàn toàn giống ấn tượng của cô về Chu Tư Dương.
Cô thu hồi ánh mắt, hơi căng thẳng, đặt tay lên đầu gối, chẳng bao lâu, người bên bàn đã cầm một túi giấy từ ngăn kéo, đi tới.
Đến gần, anh đặt đồ xuống, giữ một khoảng cách với cô, cùng ngồi trên một chiếc sô pha, sau đó lấy hai cái ly trên bàn trà, rót nước từ ấm.
“Xem một chút.” Anh nói là túi văn kiện trên bàn.
Hạ Chúc cầm túi giấy lên, nghiêng người tránh tầm mắt anh rồi lôi ra một xấp giấy. Nội dung giống với những điều Chu Tư Dương từng nói trước đó, bổ sung thêm vài điều khoản. Căn nhà sẽ được giao sau khi hợp đồng kết thúc, 3 triệu tạm ứng trước một nửa.
Cô không học luật, trong lòng cũng nghĩ Chu Tư Dương không đến mức gài bẫy cô, lật sơ qua một lượt, rồi đặt lại lên bàn: “Được……”
Ánh mắt rơi xuống cổ tay Chu Tư Dương, chú ý thấy anh đổi đồng hồ, dây đeo bạc, nhưng kiểu dáng vẫn giống lần trước, vẫn là loại tinh tế xa xỉ thường thấy, không gây chú ý. Người có giá trị như anh ta, phụ kiện thay đổi theo ngày cũng là bình thường.
Chu Tư Dương vừa nói đến câu thứ hai thì phát hiện người bên cạnh đang thất thần, gõ nhẹ mặt bàn, nhắc lại câu hỏi: “Không cần xem kỹ à?”
Hạ Chúc lắc đầu, nghĩ thầm mình cũng đâu có đội ngũ luật sư, xem cũng chẳng hiểu, dù gì cũng chỉ là chuyện cá nhân, có thể hại tới đâu được chứ.
Chu Tư Dương hơi cúi người về phía trước, tiếp tục nói: “Để La Phi chuyển thêm mười vạn vào tài khoản cho cô, dùng số đó đi mua ít quần áo, cuối tuần sau cùng tôi về nhà một chuyến.”
Hạ Chúc còn đang ngạc nhiên vì “chuyển thêm mười vạn”, vội đáp: “Vâng.”
“Sẽ không quá nhiều người, nhưng cũng không ít — ông nội tôi, nhà chú hai, còn có cô tôi.”
Hạ Chúc lại gật đầu: “Vâng.”
Cô đáp lại từng câu một cách cung kính, Chu Tư Dương nhịn không được liếc cô một cái.
Cô gái này hôm nay vẫn mặc đơn giản hai màu trắng đen, khác ở chỗ áo không phải áo thun mà là sơ mi trắng, hai tay đan lại đặt lên đùi, hơi cúi đầu, ngồi nghiêm chỉnh, vẻ mặt nghiêm túc — giống như đang họp mà đột nhiên bị gọi tên, đang nghe cấp trên phân phó nhiệm vụ.
Chu Tư Dương buông ly trong tay xuống, bỗng bật cười khẽ một tiếng, rất nhẹ, gần như không nghe thấy.
“Đến lúc đó có thể cần cô phối hợp,” ánh mắt anh thu lại, ngón tay vuốt ly trà, ngừng lại một chút, “Biểu hiện thân mật một chút.”
Hạ Chúc lúc không biểu cảm đã trông hơi ngốc, lúc này ngẩn người, càng thêm lơ ngơ.
“Thân mật… như thế nào cơ?” Trông cô có vẻ hơi ngốc nghếch.
Chu Tư Dương làm việc cả ngày, giờ phút này đã thư giãn, tâm trạng cũng khá tốt, nhìn biểu cảm trong mắt cô, thấy có chút buồn cười.
“Đưa tay đây.” Anh nói.
Hạ Chúc mờ mịt, làm theo bản năng.
Giây tiếp theo, tay vươn qua liền bị hắn nắm lấy. Bàn tay khô ráo ấm áp phủ lên bàn tay cô, da thịt tiếp xúc khiến Hạ Chúc thậm chí cảm nhận được cả hoa văn lòng bàn tay anh.
Phòng rất yên tĩnh, đèn tuýp "leng keng" vang lên một chút, cực kỳ nhẹ, phát ra tiếng động vụn vặt.
Tim Hạ Chúc lỡ mất một nhịp, cảm giác được anh đang nắm tay mình, nghiêng đầu hỏi cô: “Trình độ này... được chưa?”