Trước 24 tuổi, Hạ Chúc chỉ lo học hành, chưa từng yêu đương, càng chưa từng nắm tay người khác phái, lúc này lại bị Chu Tư Dương nhìn, toàn thân căng thẳng đến mức toát cả mồ hôi.

Chu Tư Dương nhận ra điều đó, tâm trạng đùa cợt dịu xuống, buông tay cô ra, giọng nói trầm thấp nhàn nhạt, mang theo chút gợi cảm đặc trưng của đàn ông trưởng thành:

“Không tiếp nhận được thì thôi, nắm tay thôi mà……”

Lời còn chưa dứt, cánh tay đã bị ai đó giữ lại, anh nghiêng đầu nhìn sang.

Người nắm lấy anh ánh mắt kiên định như thể đang muốn xin vào Đảng, nhưng giọng nói hơi run lên vẫn để lộ sự căng thẳng.

“Có thể tiếp nhận.” Hạ Chúc nghiến răng, tay dịch xuống một chút, lại lần nữa nắm lấy tay Chu Tư Dương.

Chạm vào ánh mắt trầm lắng của Chu Tư Dương, cô vẫn không tránh khỏi hoảng hốt:

“Chỉ cần nắm tay... là được rồi.”

Chẳng phải chỉ là nắm tay thôi sao, chẳng lẽ còn không bằng ba triệu!

Vì quá căng thẳng, đầu ngón tay cô lạnh ngắt, trái ngược hoàn toàn với lòng bàn tay ấm nóng của Chu Tư Dương.

Chu Tư Dương hơi nhướng mày, không vội rút tay ra, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt cô. Ánh đèn trong phòng sáng rõ, cô ngồi dưới ánh sáng ấy, khoảng cách gần đến mức có thể nhìn thấy cả lớp lông tơ mảnh mịn trên má.

Hạ Chúc bị nhìn đến phát hoảng, đang định mở miệng hỏi sao vậy, thì ánh mắt Chu Tư Dương khẽ động, như thể vừa mím nhẹ môi dưới.

“Được rồi.” Hắn nói.

Hạ Chúc từ đầu đến cuối đều giống như một học sinh “mới vào đời”, còn Chu Tư Dương thì lại ung dung bình thản đến mức khiến người ta không nắm bắt nổi. Tay rút ra khỏi bàn tay đang căng cứng của cô, cầm nắp ấm trà mở ra:

“Tống Chương Minh trừ tiền thưởng của các cô, có hoàn lại chưa?”

Hạ Chúc xoa tay, cố lau đi chút hơi ấm khó xử vừa nãy, nét mặt không biểu lộ gì, lắc đầu:

“Vẫn chưa.”

“Ừ, có thể là chưa duyệt xong,” Chu Tư Dương nói, “Hai tháng sau nữa cũng sẽ không bị trừ.”

Hạ Chúc không biết phải nói gì, mím môi hai lần, nghiêm túc:

“Cảm ơn… sếp.”

Chu Tư Dương khẽ cười, thu lại ánh mắt từ chùm tóc mềm thấp thấp trên đầu cô, cầm chén trà uống một ngụm:

“Ừ.”

_____

Chủ nhật, từ chỗ Lâm Nhiễm truyền đến tin tức tốt: tất cả kết quả kiểm tra đều đã có, tuyến giáp của cô không có vấn đề gì lớn, chỉ là một nhân nhỏ lành tính, dạo gần đây rảnh thì đến bệnh viện cắt bỏ là được.

Tiểu phẫu, thậm chí còn không cần nằm viện gì nhiều.

Vấn đề sức khỏe được giải quyết, tâm trạng Hạ Chúc bỗng nhẹ nhõm hẳn. Cô gọi điện cho Lâm Nhiễm, bảo chiều nay hai người cùng nhau ra ngoài dạo phố.

“Dạo phố á?” Lâm Nhiễm ngạc nhiên, “Cậu không phải từng nói mình là kiểu cống hiến hết mình cho tư bản, mỗi ngày 9 giờ đi làm, 10 giờ tan ca, sống như cái xác không hồn, đến thay quần áo cũng lười sao?”

Hạ Chúc bật loa, để điện thoại trên bàn, cúi đầu nhìn bảng sao kê tiền tiết kiệm trong thẻ ngân hàng trống rỗng:

“Đi mua chút đồ, cuối tuần phải về nhà anh ấy ăn cơm.”

“Ăn cơm gì cơ?” Lâm Nhiễm hỏi.

Hạ Chúc nghĩ một chút: “Kiểu như cơm họp mặt gia đình thôi.”

Chỗ dạo phố chọn ở trung tâm thương mại Quốc Mậu gần nhà, ban đầu nơi đó chưa đông như vậy, cô từng đi vài lần, nhưng đồ ở đó quá đắt, nên chưa mua bao giờ.

Hôm nay Lâm Nhiễm được nghỉ, từ bệnh viện đến thẳng đó, Hạ Chúc chờ cô ở cửa một tiệm bánh tầng một. Cửa hàng bánh này khi mới khai trương năm ngoái, cô và Lâm Nhiễm đã muốn thử, nhưng chỉ một miếng bánh tam giác phủ phô mai kiểu Ý, to cỡ bàn tay, giá đã một trăm chín mươi.

Hạ Chúc là kiểu người một đồng chia làm hai mà tiêu, nghĩ đến ăn thử ba lần, cả ba lần đều bị lý trí ngăn lại.

Lâm Nhiễm đeo túi bước vào, Hạ Chúc vẫy tay ra hiệu cô lại đây, đợi cô tới gần thì giơ tay khoe đồ trên bàn.

“Chính là hai miếng bánh tam giác này với cà phê nữa,” cô khoa trương làm động tác tay về phía Lâm Nhiễm, “Tớ tiêu hết 540.”

Lâm Nhiễm ngồi xuống, vuốt tóc, dùng nắp nhựa gõ nhẹ vào miệng cốc, tặc lưỡi hai tiếng:

“Cậu đúng là phát tài rồi.”

“Không phải mời cậu sao, mà cũng chỉ lần này thôi, sau đó phải bắt đầu dành tiền rồi.”

Hạ Chúc bật màn hình điện thoại, tra nhãn hiệu các cửa hàng quanh khu này:

“...Với lại giờ tớ phải đi mua trang phục, chuẩn bị cuối tuần diễn kịch.”

Lâm Nhiễm vốn còn lo lắng, nhưng thấy cô hứng khởi như vậy thì cũng xuôi theo:

“Thôi kệ, dù gì cậu cũng đâu có tiền, cùng lắm bị lừa vì sắc.”

Hạ Chúc đang cau mày tìm mấy nhãn hiệu nhỏ lạ hoắc trên công cụ tìm kiếm, không nghe được Lâm Nhiễm đang nói gì.

Lâm Nhiễm liếc nhìn cô một cái, lắc đầu uống cà phê:

“Con gái lớn chẳng giữ nổi.”

Chỗ đó là mấy trung tâm thương mại liền kề nhau, khu Quốc Mậu từ tầng hai trở lên toàn là hàng hiệu cao cấp. Hạ Chúc kéo Lâm Nhiễm cưỡi ngựa xem hoa đi một vòng, cuối cùng cũng hiểu vì sao Chu Tư Dương nói nếu không đủ tiền thì tùy lúc có thể tìm La Phi lấy.

Cô vừa thử một chiếc váy dài màu vàng kim nhạt có thắt lưng mảnh, đẹp thì đẹp thật, nhưng giá cũng "đẹp".

Sáu vạn tệ – đủ để mua một mét vuông nhà cô, thôi bỏ, cái bên cạnh giá ba ngàn ấy là được rồi.

Kéo Lâm Nhiễm quay lại tòa nhà lúc nãy, được một cô hướng dẫn viên tiếp đón, cô lấy chiếc váy vừa thử, vào phòng thử đồ. Mặc vào rồi bước ra, soi trong gương, lại bắt đầu do dự.

Chu Tư Dương là dạng gia thế nào, mấy ngày nay cô đã tra mạng rồi, từ đời ông nội đã từng không biết bao nhiêu lần xuất hiện trên các ấn phẩm tài chính – ba đời giàu có không ngừng.

Vậy nên cái váy ba ngàn này… có phải hơi rẻ quá không, nhìn không ra dáng lắm…

Cúi đầu nhìn hai tay đặt lên chiếc váy, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn quyết định gửi tin hỏi La Phi một chút.

Cô đi đến chỗ không xa, lấy điện thoại từ trong ba lô để trên sofa, vén tóc, cúi đầu tìm số La Phi.

Hạ Chúc: [ Chào ngài, ngài có ở đó không? ]
Hạ Chúc: [ Tôi là Hạ Chúc. ]

Lúc này La Phi đang cùng Chu Tư Dương và một nhà đầu tư nước ngoài bàn chuyện hợp tác. Một thị trấn nhỏ ở Ý, chính quyền địa phương muốn chuyển mấy chục mẫu vườn nho thành công viên.

Nhìn thấy thông báo trên màn hình, hắn liếc nhìn Chu Tư Dương đang ngồi ở vị trí chính, hơi nghiêng người, trả lời tin nhắn.

La Phi: [ Không cần khách sáo như vậy, gọi tôi La Phi là được. ]
La Phi: [ Có chuyện gì cứ nói. ]
Hạ Chúc: […… Tôi muốn hỏi một chút, bạn gái trước đây của sếp các anh thường mặc loại quần áo gì?]

La Phi lại liếc nhìn người đang ngồi chếch phía trước.

Thu ánh mắt về, trả lời:

[Sếp chưa từng có bạn gái.]

Hạ Chúc hơi bất ngờ, không nghĩ tới lại là đáp án này. Cô ngẩn người suy nghĩ hai giây, cảm thấy người như Chu Tư Dương chưa từng có bạn gái cũng chẳng có gì lạ.

Do dự một chút, cô đổi cách hỏi uyển chuyển hơn.

Hạ Chúc: [Vậy còn những cô gái từng ở bên cạnh anh ấy thì sao?]

La Phi: [Cũng không có.]

Hạ Chúc đưa tay vuốt tóc, còn đang chần chừ thì khung hội thoại lại hiện tin nhắn.

La Phi: [Sao vậy?]

So với Chu Tư Dương, nói chuyện với La Phi rõ ràng thoải mái hơn, cô liền nói thẳng:

[Tôi muốn hỏi, cuối tuần ăn cơm thì nên mặc loại quần áo có phong cách như thế nào?]

Tin nhắn gửi đi, đối phương không trả lời ngay. Hạ Chúc không biết có phải anh ta đang xin chỉ thị Chu Tư Dương hay không.

Nửa phút sau ——

La Phi: [Gì cũng được.]

Hạ Chúc suy nghĩ:

[Vậy về màu sắc, kiểu dáng các thứ thì có yêu cầu gì không?]

Lần này cũng như vừa rồi, phải một lúc sau bên kia mới trả lời.

La Phi: [Cũng không có, sếp nói thoải mái là chính, cứ chọn thứ cô thích.]

Hạ Chúc nhìn chằm chằm đoạn đối thoại, ngẩn người suy nghĩ, một lúc sau thở ra một hơi, đang định kết thúc cuộc trò chuyện thì màn hình đột ngột nhảy thông báo — có cuộc gọi thoại đến.

Cô tưởng có chuyện gì nghiêm trọng, liền ra hiệu cho Lâm Nhiễm đang chọn quần áo ở phía xa, ra dấu là mình ra ngoài nghe máy. Lâm Nhiễm gật đầu để cô đi.

Hạ Chúc đi vài bước ra đến cửa tiệm, bắt máy.

“Alô, La Phi, sao lại—”

Câu hỏi bị một giọng nam ôn hòa cắt ngang:

“Hạ Chúc.”

Dù đã từng nói chuyện điện thoại với Chu Tư Dương, nhưng đột nhiên nghe thấy giọng thật của anh, cô vẫn hơi đơ ra. Đứng giữa hành lang sáng choang của trung tâm thương mại, cô phản ứng chậm một chút rồi thăm dò hỏi:

“… Sếp?”

Chu Tư Dương hơi gật đầu, ra hiệu cho cộng sự chờ một chút, rồi đứng dậy bước ra ngoài.

Phòng họp riêng để bàn chuyện hợp tác, hành lang sáng sủa yên tĩnh, chỉ có tiếng bước chân nhỏ nhẹ của phục vụ đi ngang.

Cuộc họp kéo dài khiến Chu Tư Dương hơi mệt, anh giơ ngón trỏ kéo lỏng cà vạt, rồi rút tay bỏ lại vào túi quần tây, mí mắt hơi mỏng nhẹ nhàng nâng lên, nhìn bóng người phản chiếu trên mặt kính hành lang.

“Hạ Chúc.” Anh gọi lại lần nữa.

Hạ Chúc vẫn chưa hiểu rõ mục đích cuộc gọi này, bối rối “vâng” một tiếng.

Chu Tư Dương nhéo nhéo sống mũi:

“Không cần căng thẳng, chỉ là ăn một bữa cơm thôi.”

“Không… không căng thẳng.” Hạ Chúc vội phủ nhận.

Chu Tư Dương buông tay, khẽ cười, giọng nói mang chút thong dong chậm rãi:

“Thế thì cô nói lắp làm gì?”

Hạ Chúc giật mình, luống cuống:

“Xin lỗi…”

Xa xa có nhân viên phục vụ đẩy xe rượu đi qua, bánh xe lăn trên nền đá cẩm thạch phát ra tiếng vang nhẹ.

Chu Tư Dương nghiêng đầu ho nhẹ một tiếng, không tiếp lời xin lỗi ấy, đổi chân trụ, giọng khàn nhẹ:

“Lần sau có chuyện gì, cứ gọi thẳng cho tôi.”

Hạ Chúc “vâng” hai tiếng, đáp:

“Được ạ.”

“Vậy nhé, tôi còn đang bận.” Chu Tư Dương nói.

“Ừ ừ,” Hạ Chúc gật đầu như gà mổ thóc, “Ngài làm việc đi ạ.”

Chu Tư Dương cúp máy rồi xoay người, đúng lúc gặp lại cộng sự vừa từ nhà vệ sinh đi ra.

Đó là một người Anh tóc vàng mắt xanh, dùng chất giọng London chuẩn hỏi anh là có chuyện gì mà giữa chừng phải ra nghe điện thoại.

Chu Tư Dương đưa điện thoại cho La Phi, trả lời:

“Chuyện riêng một chút.”

Người bạn trẻ cười rộ lên, mái tóc vàng theo biểu cảm phóng khoáng của anh ta nhảy nhót:

“Vậy nhất định là chuyện tốt rồi, vì nãy tôi thấy cậu cười.”

Chu Tư Dương khẽ cúi mắt, chỉ cười mà không đáp.

_____

Bận bịu suốt một tuần, thứ Bảy hôm nay đến rất nhanh.

Buổi sáng Hạ Chúc vẫn còn tăng ca ở công ty, cùng tổ trưởng Lý Lệ đến một thôn gần đó, đưa bản vẽ quy hoạch cuối cùng của khu phố du lịch thương mại cho chính quyền địa phương thẩm định.

Lái xe đi về mất hai tiếng, thêm thời gian họp nữa, đến chiều muộn Hạ Chúc mới theo xe quay lại nội thành.

Lý Lệ không đưa cô về công ty mà dừng ngay gần chỗ cô thuê trọ, dặn cô nghỉ ngơi cho tốt, nếu thật sự có chỗ nào cần sửa thì thứ Hai hãy báo lại, cho cô thoải mái qua cuối tuần.

Hạ Chúc áy náy nói với Lý Lệ rằng thứ Hai có thể cô lại phải xin nghỉ thêm, vì phải đến bệnh viện làm phẫu thuật.

Lý Lệ nói không thành vấn đề, ngoài việc hỏi thêm tình trạng sức khỏe, còn bảo nếu cần thì có thể giúp cô xin với phòng nhân sự, tranh thủ phê thêm hai ngày nghỉ nữa. Hạ Chúc lập tức cảm ơn, nói nếu thật sự cần sẽ báo lại sau.

Về nhà rửa mặt, dọn dẹp qua một lượt, thay đồ xong, cô hẹn trước tiệm làm tóc để làm lại đầu.

Tóc xoăn sóng nước màu hạt dẻ đậm, vừa uốn vừa xịt tạo kiểu, bung xõa tự nhiên, kết hợp với váy dài màu bạc có đai thắt eo mảnh — quyến rũ mà vẫn mang chút thuần khiết, dịu dàng mà lại pha nét gợi cảm. Trên tai là một đôi khuyên dài tua rua màu bạc mảnh tinh tế, ngoài ra không đeo thêm bất cứ món trang sức nào khác, không lấn át tổng thể nhưng điểm xuyết rất đúng chỗ.

Xe của La Phi đến đúng giờ hẹn, chở cô đến trang viên nhà họ Chu ở ngoại ô.

Nhà họ Chu không thường xuyên sống ở đại bản doanh Kinh Bắc, mà chủ yếu ở Thanh Đàm. Đây cũng là lý do Trung Ninh quay về phát triển tại đây, so với Kinh Bắc, Chu Tư Dương vẫn muốn căn cơ của mình đặt ở miền Nam nơi hắn quen thuộc hơn.

Xe dừng lại dưới một gốc cây đa cổ thụ trước sân.

Biệt thự nằm ở sườn núi xanh, mới đi từ ngoài vào đã tốn chút thời gian. Bề mặt kiến trúc màu trắng, không có bất kỳ họa tiết trang trí dư thừa nào, chỉ có dây thường xuân xanh mướt phủ kín tường.

Chu Tư Dương vừa từ trong nhà ra, đang định gọi cho La Phi thì thấy xe dừng cách đó không xa, liền dừng bước.

Cửa xe mở ra, cô gái bước xuống với làn váy nhẹ bay theo bước chân. Váy hơi dài, cô đi rất cẩn thận, hơi cúi đầu, tóc dài trượt khỏi vành tai, che nửa bên mặt.

Ánh mắt Chu Tư Dương dừng lại ở chỗ đó, không dời đi.

Trình Dục Phi tuy là đồ ngốc, nhưng có câu hắn nói không sai — cô gái mà hắn tiện tay nhặt được ký hợp đồng lần đó đúng thật là mỹ nhân.

Váy bạc, túi xách chéo nhỏ màu đen, dây buộc cao gót trắng mảnh, phần dây quấn kéo dài lên tận bắp chân — bất kể gương mặt hay vóc dáng, cách trang điểm hay phong thái, đều là kiểu một nghìn dặm mới gặp được một người.

Lúc này, cô ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn thẳng về phía anh, khí chất mang theo một vẻ thuần khiết và thanh lãnh hiếm thấy.

Chu Tư Dương buông tay hai bên, ngón trỏ và ngón cái khẽ xoay vuốt nhau, cụp mắt khẽ cười.

Anh giống như vô tình mà nhặt được món hời.

Hạ Chúc nhìn thấy Chu Tư Dương, đưa tay vuốt lại tóc, bước nhanh từ phía xa đến, đi hơi vội, đến trước mặt thì hơi thở dồn dập, ngón tay móc lấy quai chiếc túi xách nhỏ:

“Làm ngài đợi lâu.”

Chu Tư Dương gật đầu:

“Không sao.”

Lúc này trông anh không còn vẻ nghiêm túc như trong công ty. Anh mặc sơ mi màu xám đậm kiểu dáng thoải mái, tay áo xắn lên đến khuỷu tay, nhưng nút cổ vẫn cài đến tận trên cùng, trong vẻ xuề xòa lại mang chút cấm dục lạnh nhạt.

Anh nhìn cô nói:

“Có thể cần phải đối chiếu lời khai một chút.”

Hạ Chúc đã sớm nghĩ đến việc này, lúc này hai tay đan vào nhau trước người, vẫn giữ khoảng cách nửa thước với Chu Tư Dương, nhìn anh, dáng vẻ rất ngoan ngoãn, như thể nói "ngài nói, tôi nghe".

Ánh mắt Chu Tư Dương lướt qua ánh mắt cô.

Đúng lúc chạng vạng, ánh hoàng hôn tùy ý tản ra từ tầng mây mềm, rơi xuống xung quanh thân người, phủ lên một lớp ánh sáng ấm.

Ánh mắt Chu Tư Dương lướt qua bờ vai Hạ Chúc, nhìn thoáng qua La Phi đang đứng phía sau cô không xa, sau đó quay lại nhìn cô, giọng trầm ổn:

“Chúng ta quen nhau một năm trước, là tôi theo đuổi cô, yêu nhau đã được chín tháng”

“Vâng vâng” Hạ Chúc gật đầu rất nghiêm túc, ghi nhớ rõ ràng.

Chu Tư Dương xoay người, dẫn cô đi về phía biệt thự, bước chân không nhanh:

“Quen nhau là do công tác, cô là nhân viên ưu tú được cử đến Kinh Bắc, trong kỳ nghỉ không tìm thấy đường, vô tình gặp tôi.”

Sau hai năm làm "nô lệ" một cách tự giác, Hạ Chúc tự động rơi xuống nửa bước phía sau Chu Tư Dương:

“Ừ ừ, được ạ.”

“Vì hai bên gia đình thúc giục gấp, chúng ta đã có ý định kết hôn, hai tuần nữa sẽ về ra mắt ba mẹ cô.”

“Ừ ừ.”

Vừa nói chuyện vừa đi đến sân nhỏ trước biệt thự, giữa hai bãi cỏ xanh là con đường nhỏ rộng chừng năm, sáu mét, đi tiếp nữa chính là cửa chính của biệt thự.

Chu Tư Dương dừng lại, nghiêng người chờ cô đến gần, dặn dò câu cuối cùng:

“Nhà chú hai tôi theo đạo Phật, cô tôi thì hay nói chuyện lan man, nếu bị hỏi sang chuyện khác, cô có thể phải tùy cơ ứng biến.”

Hạ Chúc kéo quai túi, lại mạnh mẽ gật đầu lần nữa, đảm bảo:

“Được, tôi nhớ rồi.”

Cô hạ giọng báo cáo:

“Tôi đã làm diễn tập trước từ tối qua, chuẩn bị một số câu hỏi có thể bị hỏi đến.”

Chu Tư Dương quay đầu lại.

Cô gái nhỏ vẻ mặt nghiêm túc, tinh thần hơi căng thẳng, giống như giây tiếp theo sẽ móc ra sổ tay, cùng anh thảo luận “bài học” đã chuẩn bị tối hôm qua.

“Ừ.” Chu Tư Dương gật đầu với cô, tỏ ý tán thành.

Nói xong tiếng đó, anh cũng không vội bước đi, chỉ đút một tay vào túi quần, nhìn cô, ánh mắt rất thả lỏng.

Mặc dù trong ánh mắt ấy không có trách cứ hay cảm xúc phức tạp gì, nhưng vì anh cao hơn cô nửa cái đầu, Hạ Chúc vẫn dễ dàng cảm nhận được áp lực.

Cô không biết mình có nói sai gì không, ngẩng đầu nhìn anh dò hỏi cẩn trọng:

“…… Còn điều gì cần chú ý nữa không ạ?”

“Có.” Chu Tư Dương đổi tư thế đứng, hơi mím môi dưới.

Hạ Chúc lập tức căng thẳng hơn, ánh mắt càng nghiêm túc hơn, nhìn thẳng vào anh.

Không khí lặng im, Hạ Chúc bắt đầu đổ chút mồ hôi ở thái dương.

Ngay khi cô định hỏi tiếp, Chu Tư Dương bỗng duỗi tay, nhẹ nhàng kéo tay cô đặt vào khuỷu tay mình, giọng mang chút lười biếng mà khẽ cười, quay người dẫn cô về phía cửa biệt thự:

“Điều cần chú ý là ——”

Anh cúi đầu, nắm tay cô, nghiêng đầu nhắc nhở:

“Nhớ kỹ, bây giờ tôi không phải sếp của cô, mà là bạn trai cô.”

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play