Cuối tháng Tám, thời tiết chuyển lạnh, hai ngày trước vừa mới có mưa, trong không khí tràn đầy hơi ẩm dính nhớp.
Hạ Chúc khom người vặn nút máy lọc không khí, đang định đổ nước trong ly vào chậu hoa. Cây mọng nước này là mấy ngày trước cô mua ở dưới lầu nhà cũ, để tạm ở đây đã mấy hôm, cô cứ nhớ ra mới tưới nước cho nó.
Đúng giờ ăn trưa, hầu hết mọi người đều không có ở vị trí làm việc, chỉ có hai đồng nghiệp đang ngồi ở khu nghỉ ngơi gần đó, vừa hâm nóng đồ ăn bằng lò vi sóng, vừa nhỏ giọng tám chuyện.
Một cô gái mặc áo hồng nhạt, tóc tết hai bên vội vã chạy tới từ phía xa, bị vướng vào mép thảm mà ngã. Hạ Chúc thấy vậy buông ly nước, đưa tay đỡ dậy.
Sau khi đỡ cô đứng vững, Hạ Chúc mới hỏi: “Gấp gáp vậy làm gì?”
Cô gái che ngực thở dốc, bảng tên treo trên cổ: “Tống Chương Minh gọi chị qua, trong văn phòng còn có lãnh đạo lớn từ tổng công ty đến.”
Tống Chương Minh được điều về đây từ chi nhánh Tây Bắc nửa năm trước, hiện giữ chức phó tổng bộ phận cảnh quan. Là một người đàn ông trung niên mới vừa bước vào ngưỡng tuổi 35, không béo cũng không hói, nhưng nhìn kiểu gì cũng có cảm giác hơi dầu.
Từ hai tháng trước, sau khi gọi điện lúc 10 rưỡi đêm bảo Hạ Chúc đi tiếp khách giúp sếp bên A “uống rượu” mà bị cô từ chối, tên đó bắt đầu gây khó dễ cả công khai lẫn âm thầm.
“Vẫn là vì phương án thiết kế hôm trước, gửi lên rồi nhưng bên A không hài lòng, nói cái cây cọ trước cửa không ưng, nhất quyết phải đổi sang cây dừa. Phương Bắc này ai mà đi trồng cây dừa cho họ chứ…” – cô gái truyền đạt lại lời nhắn của Tống Chương Minh, lầm bầm không ngừng – “Hơn nữa khi đó cũng là Tống Chương Minh chỉ đạo cả nhóm làm bản vẽ như vậy, giờ xảy ra chuyện lại gọi tụi mình lên khiển trách, có bệnh à!”
Hạ Chúc cầm ly nước trong tay, thở ra một hơi, đổ toàn bộ nước còn lại vào chậu hoa bên cạnh.
Cấp trên trực tiếp tìm người gánh trách nhiệm đương nhiên sẽ chọn cô – người không phải tâm phúc, và có tham gia vào dự án đó.
Cô nhét ly vào tay nữ đồng nghiệp kia, quay người cầm bảng tên: “Giúp chị để lại trên bàn, chị đi một chuyến.”
Văn phòng của Tống Chương Minh ở cuối hành lang, hai mặt Đông Nam có cửa sổ kính sát đất– là căn phòng tốt nhất tầng này.
Hạ Chúc đứng trước cửa, ổn định tâm lý rồi đẩy cửa bước vào.
Vừa bước vào đã nghe “bang” một tiếng – âm thanh tài liệu bị ném xuống bàn.
Tống Chương Minh cởi nửa bộ vest, chống tay lên hông, trừng mắt quát cô: “Nói bao nhiêu lần rồi, tất cả phải dựa theo yêu cầu của bên A! Cô nhìn lại xem mình làm cái gì! Phía A không hài lòng, cái dự án này cô đền được không?!”
Bị gọi lên chỉ để bị mắng oan, Hạ Chúc chẳng cảm xúc gì, liếc qua tập bản vẽ trên bàn, cúi đầu yên lặng lắng nghe, mặt không biểu cảm nhưng trong lòng đã chuẩn bị tinh thần sửa bản vẽ.
Bên cạnh Tống Chương Minh quả thật có một người đàn ông đang đứng, áo vest chỉnh tề, lại có vẻ còn khá trẻ.
Hạ Chúc đoán ngay người đó không phải “sếp lớn” trong miệng đồng nghiệp, mà giống trợ lý linh tinh hơn.
Như để xác minh suy đoán của cô, người đó dặn dò Tống Chương Minh vài câu rồi đi vòng qua bàn trà ra ngoài. Khi ngang qua phía sau cô, Hạ Chúc nghe anh ta bắt máy, gọi một tiếng “Sếp”.
Người đó vừa rời đi, Tống Chương Minh cũng không tiếp tục diễn trò, kéo ghế ngồi xuống, cầm bản báo cáo trong tay lật vài trang, cau mày: “Được rồi, cô ra ngoài đi.”
Hạ Chúc gật đầu, cung kính rời khỏi văn phòng.
—
Ba giờ chiều, tổ dự án họp, cô ôm tài liệu bước vào, lại bị mắng thêm một trận.
Dự án kia thật sự có vấn đề.
Lãnh đạo chính phủ không hài lòng với thiết kế khu vực trước cửa, trực tiếp phủ quyết, khiến toàn bộ dự án núi Thanh Nguyên bị dừng lại.
Núi Thanh Nguyên cách trung tâm thành phố Thanh Đàm khoảng 120 km, là khu du lịch được đầu tư lớn nhất tỉnh trong vài năm gần đây, bao gồm hệ thống đèn chiếu sáng toàn núi, cảnh quan cây xanh và khu nghỉ dưỡng dưới chân núi, tổng vốn rót vào đến 3 tỷ.
Đã là dự án đầu tư lớn, lại còn liên quan đến chính phủ.
Đây là hạng mục quan trọng nhất từ khi Tống Chương Minh được điều động đến nay, nếu không làm được, hắn đương nhiên không thể giải thích nổi với tổng công ty Kinh Bắc.
“Các người đều bị não úng thủy à???” Hắn giơ tay đập mạnh bảng trắng phía sau, vang “rầm” một tiếng, “Công ty nuôi các người là để ăn không ngồi rồi chắc??”
“Không làm được thì cút mẹ nó đi!”
“Tổ các người tháng này tiền thưởng hạng mục bị cắt hết, còn có cái người kia,” Tống Chương Minh cầm bút chỉ về phía trước, vẻ mặt đầy bực bội.
Hạ Chúc như có cảm giác, ngẩng đầu nhìn.
Tống Chương Minh giữa chân mày nhíu chặt, ném bút xuống, chỉ vào Hạ Chúc nói: “Cô bị cắt ba tháng lương!”
Hạ Chúc trong nháy mắt cảm thấy lòng lạnh đi phân nửa.
“Không làm cho tử tế thì cút mẹ nó khỏi đây!” Ầm một tiếng, cửa phòng họp bị đóng sầm lại.
Ngồi bên tay phải Hạ Chúc là Đào Đào, lúc này bóp eo quay sang, không nhịn được nói: “Gã mới là não úng thủy ấy! Rõ ràng lúc đó chính là gã đồng ý thêm cây cọ mà!”
Cô ấy và Hạ Chúc vào công ty cùng thời gian, vị trí làm việc gần nhau, quan hệ tốt, đương nhiên lúc này đứng về phía Hạ Chúc.
Tổ trưởng tổ dự án là một người phụ nữ vừa hơn ba mươi tuổi, đã lăn lộn vài năm trên chốn công sở, so với mấy người ngồi đây thì trầm ổn hơn nhiều, lúc này thu dọn đồ trên tay, vòng sang một bên bàn khác, ra hiệu cho Đào Đào nhỏ tiếng lại.
Hạ Chúc điều chỉnh lại tâm trạng, ngẩng đầu nhìn cô ấy, gọi một tiếng tổ trưởng.
“Hạng mục xảy ra vấn đề mà không báo cáo lên trên thì tất nhiên phải bị truy trách,” cô ấy vỗ vỗ vai Hạ Chúc, nói rất thẳng thắn, “Dù sao cũng không phải lỗi của cô.”
Tống Chương Minh là người như thế nào, ai cũng biết, sau lưng không biết đã bị mắng bao nhiêu lần rồi.
Hạ Chúc vẫn đang tính xem sau khi bị cắt tiền thưởng tháng này, tiền thuê nhà có đủ không, nghe vậy đứng dậy, cảm ơn tổ trưởng: “Tôi biết rồi.”
“Ừm.” Đối phương không nói thêm lời an ủi nào, chỉ vỗ vỗ cô rồi rời khỏi phòng họp.
Có vài đồng nghiệp quen đi ngang qua cũng nói đôi câu an ủi. Đào Đào ở lại cùng Hạ Chúc đứng thêm một lát, nhưng Hạ Chúc bảo cô ấy về làm việc, đừng lo cho mình.
Cửa phòng họp bị người đóng nhẹ, trong phòng lập tức yên tĩnh lại, chỉ còn Hạ Chúc một mình.
Cô trút hết lực trên người xuống, vai hơi sụp xuống, đứng một lát cũng thấy không ổn, biết đây không phải chỗ để hao tổn tinh thần, liền rút một tờ giấy từ mặt bàn, đẩy cửa ra ngoài tìm nhà vệ sinh.
Từ trưa bị mắng đến giờ, lại bị trừ lương, nói không tủi thân là giả. Ban đầu tính qua WC bên cạnh khóc hai phút, nhưng vừa ra khỏi cửa đã gặp chuyện: người của tổ bên cạnh gọi cô lại, nói bên bộ công trình trên lầu gọi cô lên đối chiếu tài liệu.
Hạ Chúc hít sâu một hơi, nước mắt cố nén lại, đổi hướng, đi về phía thang máy.
Lên tầng 12 bộ công trình, đối chiếu xong tài liệu, lấy USB đã kiểm tra rồi xuống lại, đã là nửa tiếng sau.
Một bản thiết kế cải tạo công trình khác phải làm lại, có nghĩa là hai bản vẽ suốt đêm chuẩn bị đều phải sửa toàn bộ.
Vừa đi được hai bước, điện thoại vang lên. Tâm trạng cô vẫn chưa ổn định, không thèm nhìn cũng bấm nghe máy.
Giọng đồng chí lão Hạ vang lên ôn hòa: “Công việc bên kia của con khi nào từ chức?”
Hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, đầu Hạ Chúc lúc này vẫn hơi choáng váng.
Gian thang máy có bốn cái thang máy song song, cô ấn vào cái ở trong cùng, sờ trán: “Con chưa nói sẽ nghỉ việc.”
“Con sao vậy?” Giọng Hạ Khánh Nguyên cao lên, “Ba vẫn luôn không đồng ý con chạy xa như vậy để đi làm.”
Nhà Hạ Chúc ở cùng tỉnh, nhưng không phải thủ phủ, đi lại phải mất bốn tiếng lái xe.
“Con về đây tìm một người đàn ông đàng hoàng mà kết hôn, rồi tìm một công việc ổn định, chẳng lẽ không tốt hơn là một mình lang bạt bên ngoài?”
Đúng lúc đó cửa thang máy mở ra.
Hạ Khánh Nguyên vẫn tiếp tục: “Mấy hôm trước ba còn gặp dì hai của con, trường của dì ấy có một thầy giáo, cậu trai đó trông rất đàng hoàng, năm nay mới thi đậu biên chế, ba thấy…”
Hạ Chúc trong lòng bực bội, không chú ý trong thang máy có người, bước vào, giọng trễ nải: “Con không kết hôn, có được không, đừng lo nữa.”
“Con nói gì vậy? Chúng ta chẳng phải đang lo cho con sao?” Hạ Khánh Nguyên nói như ra lệnh, “Hoặc là con tự tìm một người hợp ý, hoặc là đi gặp người chúng ta sắp xếp.”
Thang máy trống, giọng nói trong điện thoại càng rõ ràng. Hạ Chúc nhìn chằm chằm vào vách thang máy, giọng thấp: “Con không đi.”
Đồng chí lão Hạ tính tình nóng nảy, không nhận ra được cảm xúc của cô đang bất ổn, ngoài miệng vẫn lải nhải: “Em gái con sức khỏe không tốt, ba với mẹ con đã phải lo cho nó mệt bở hơi tai, con có thể nào tỉnh táo một chút không!”
Hạ Chúc biết Hạ Khánh Nguyên thực lòng lo cho cô.
Bình thường, những lời này cô nghe qua rồi bỏ, cũng không nghĩ nhiều. Nhưng lúc này, tâm trạng rối bời, bao chuyện chồng chất, sống mũi cay xè, nước mắt lập tức rơi xuống.
“Con mới 24 tuổi, tại sao cứ nhất định phải bắt con đi xem mắt? Con cũng không muốn nghỉ việc. Lúc học đại học con đã muốn vào Trung Ninh, khó khăn lắm mới vào được…” Hạ Chúc vừa lau nước mắt, vừa quay đầu sang chỗ khác.
“Tiểu Xu sức khỏe không tốt, con cũng đau lòng, nhưng từ nhỏ đến lớn con chưa từng gây phiền phức gì cho ba mẹ, bây giờ chỉ là muốn làm công việc mình thích.”
Nghe thấy Hạ Chúc khóc, Hạ Khánh Nguyên ban đầu có vẻ mềm lòng, nhưng ngoài mặt vẫn cố giữ thể diện, miệng không ngừng cằn nhằn: “Chẳng phải không cho con làm việc con thích, nhưng cũng không thể cứ như vậy ở bên ngoài lang thang. Tìm một người đàn ông còn có thể chăm sóc con… Với lại con đã 24, sang năm 25, tính tuổi mụ là 26 rồi…”
Lại là chuyện cũ lặp lại, nói đến nửa câu là không thể chịu được nữa. Cô thật sự không hiểu vì sao Hạ Khánh Nguyên lại bám riết chuyện kết hôn như vậy.
Nói vài câu rồi dập máy, ngón tay chùi nước mắt nơi khóe mắt, ổn định lại tâm trạng, ngẩng đầu thì mới nhận ra: lúc nãy lên thang máy cô quên bấm tầng, giờ đã đi xuống tận tầng dưới cùng.
Cô còn đang ngẩn người kinh ngạc, đến khi bừng tỉnh mới phát hiện trong thang máy có người. Dưới ánh đèn sáng rõ, hai bóng người đàn ông hiện lên, đứng ngay sau cô.
Một người buổi sáng đã gặp trong văn phòng Tống Chương Minh, người còn lại… dù kính phản chiếu khiến hình ảnh hơi biến dạng, nhưng vẫn có thể thấy dáng người cao ráo, ngũ quan tuấn tú.
Áo sơ mi xám đậm ôm sát người, lộ ra cổ tay đeo chiếc đồng hồ tinh xảo.
Cứ tưởng sáng nay thấy trợ lý kia đã là rất đẹp rồi, nhưng so với người này, bỗng chốc thấy lu mờ hẳn, trông thật bình thường.
Hạ Chúc nhất thời hoảng hốt, quên mất bấm nút thang máy.
“Tích ——” một tiếng, cửa mở ra, người kia ôm tài liệu trong tay, bước ra phía trước, Hạ Chúc theo bản năng né tránh.
“Tầng 4?” Người đàn ông đi ra trước hỏi, tay đặt trên bảng điều khiển thang máy, quay sang cô hỏi.
Giọng nam trầm thấp mang âm sắc từ tính, vang lên trong không khí yên tĩnh, khiến người ta trong khoảnh khắc tinh thần xao động. Rõ ràng là giọng nói của một quý ông trưởng thành, nhưng lại dễ dàng khiến người khác cảm nhận được sự lạnh nhạt và xa cách.
Hạ Chúc lui về sau nửa bước, hoảng loạn gật đầu. Ánh mắt người kia quét qua thẻ công tác trước ngực cô, giúp cô bấm tầng, rồi xoay người đi ra sau, biến mất ngoài cửa thang máy.
…
Hạ Chúc lại dùng luôn thang máy đó để đi lên. Trong tay là đồ cần giao trước giờ tan ca hôm nay. Trong đầu cô chứa đầy chuyện, không còn tâm trí nghĩ đến thân phận của người vừa rồi.
Ra khỏi cửa thang máy thì gặp Đào Đào.
Đào Đào ôm một chồng tài liệu, nhìn thấy cô thì sửng sốt: “Sao cậu lại đi ra từ chỗ đó?”
Hạ Chúc quay đầu lại nhìn thoáng qua, không ý thức được có gì không ổn: “Sao vậy?”
Cô vừa mới khóc, mắt còn hơi đỏ, đưa mu bàn tay lau mắt, điều chỉnh cảm xúc.
Đào Đào đưa tay kéo cô lại, nâng cằm chỉ về phía sau thang máy: “Cuối tuần mới sửa xong, tổng giám đốc của tổng bộ Kinh Bắc sẽ đến đây, là người sáng lập Trung Ninh.”
Nhắc đến người sáng lập Trung Ninh, giới thiết kế ai cũng biết.
Từng học chính quy, nhận được rất nhiều giải thưởng thiết kế kiến trúc mang tầm quốc tế. Sau khi về nước lập nghiệp, chỉ trong tám năm, Trung Ninh đã trở thành công ty thiết kế hàng đầu trong nước.
“Đó là thang máy riêng của ngài ấy,” Đào Đào nói, “Cậu mà đi nhầm, chẳng phải sẽ bị đuổi sao?”
Tự tiện dùng thang máy riêng của sếp đúng là hành vi vượt quá giới hạn.
Hạ Chúc chợt nhớ đến cảnh vừa nãy, lập tức giật mình hoảng hốt. Vậy người vừa rồi… chính là sếp lớn của Trung Ninh?
Đào Đào vỗ tay cô: “Cậu đờ người ra làm gì thế?”
Hạ Chúc nuốt nước bọt. Thang máy đó còn chưa chính thức đưa vào sử dụng, không ai thông báo, cô cũng thật sự không biết có sửa đổi. Lúc này khẽ nhắm mắt, trong lòng tuyệt vọng: “...Chạm mặt rồi.”
“Hả?” Đào Đào kinh ngạc.
Hạ Chúc giơ tay xoa giữa trán, không biết có nên nói hay không, vừa nãy cô còn vì bị ba giục kết hôn mà phát trực tiếp… một trận khóc .
Cứu mạng, liệu có bị đuổi việc thật không.