Đoạn tin nhắn này, Chu Tư Dương nhìn dòng chữ trên màn hình, hơi trầm mặc. Trình Dục Phi là loại người thế nào, anh rất rõ. Người như thế ném vào sở thú một tháng, chưa biết chừng có thể chọc tinh tinh đến mức chúng cũng biết nói. Để gã này ngồi cùng xe với Hạ Chúc, đúng là làm khó cô.
Trầm ngâm một lúc.
Chu Tư Dương: [ Cô để ý à? ]
Hạ Chúc xoa xoa khớp tay. Nói thật… cũng không hẳn. Nếu cô và Chu Tư Dương thật sự định giả kết hôn, thì lúc này thân phận “bạn gái” cũng coi như hợp lý. Còn nếu không cưới, cả đời này cô cũng chẳng gặp lại bạn của anh nữa, bị hiểu lầm cũng chẳng sao.
Nghĩ thông suốt, cô dứt khoát trả lời.
Hạ Chúc: [ Không sao. ]
Chu Tư Dương: [ Vậy cứ để cậu ta gọi thế đi. ]
Hai người trao đổi ngắn gọn xong, Hạ Chúc cất điện thoại, ngẩng đầu lên, tiếp tục đối phó với chuỗi câu hỏi từ Trình Dục Phi.
Cô trả lời rất qua loa, kiểu gì cũng được, nhưng may mắn là Trình Dục Phi hình như cũng chẳng để tâm thật, chỉ hỏi cho vui, tự nói tự cười.
Chuyến xe chưa đến mười phút mà Hạ Chúc cảm thấy như kéo dài cả thế kỷ. Cuối cùng cũng chịu đựng đến khi được xuống xe, cô từ chối đề nghị đưa cô vào tận nơi của Trình Dục Phi, xách túi lên, lập tức mở cửa xuống xe, vẫy tay chào:
“Tạm biệt.”
Trình Dục Phi nhìn theo từ phía sau, cười vui vẻ, gửi tin nhắn cho Chu Tư Dương.
Trình Dục Phi: [ Dọc đường trò chuyện với bạn gái mày rất vui. ]
Trình Dục Phi: [ Nói chuyện đến vui hết biết. ]
Con người Trình Dục Phi đã nói nhiều thì không dừng lại được. Thấy Chu Tư Dương không trả lời, anh vẫn tự biên tự diễn, tiếp tục gửi tin nhắn từng cái một.
Trình Dục Phi: [ Hai người rốt cuộc quen nhau thế nào thế? ]
Trình Dục Phi: [ Cô ấy nhìn còn nhỏ tuổi lắm, mày hơn ba mươi rồi mà cũng ra tay được hả? ]
Trình Dục Phi: [ Nói thật đi, có phải mày lợi dụng chức quyền làm gì cô ấy không đấy? ]
_____
Liên tiếp gửi bốn, năm tin mà không nhận được bất kỳ phản hồi nào, Trình Dục Phi đang cân nhắc liệu có phải điện thoại mình bị lỗi hay không, thì nhận được tin nhắn từ trợ lý của Chu Tư Dương.
La Phi tốt bụng nhắc nhở:
[ Sếp đã chặn anh rồi. ]
La Phi:
[ Gửi thêm nữa là có thể bị đưa vào danh sách đen đấy. ]
Trình Dục Phi: …Mẹ nó
Tao vừa mới giúp mày đưa bạn gái đến nơi mà!!
_____
Chỗ Chu Tư Dương ở cách công ty khá gần, Trình Dục Phi lại lái xe nhanh, lúc Hạ Chúc lên đến tầng của mình, quét vân tay điểm danh, vừa vặn tám giờ rưỡi. Cô không nhịn được lại cảm thán một câu: ở gần công ty đúng là tiện. Nghĩ đến ngày thường mình phải ra cửa từ bảy giờ rưỡi, liên tục đua với thời gian mới miễn cưỡng kịp giờ điểm danh, đúng là một trời một vực.
Nghĩ vậy, cô lại bắt đầu nhớ tới căn hộ mà Chu Tư Dương đã hứa cho. Lắc đầu một cái, chỉ còn ba ngày thôi, ba ngày để suy nghĩ thật kỹ.
Vừa ngồi vào vị trí, Đào Đào đã đẩy ghế trượt tới bên cạnh: “Nghe nói chuyện Tống Chương Minh khấu tiền thưởng của chúng ta bị cấp trên bác bỏ rồi đấy.”
Hạ Chúc cúi người mở máy tính, lấy bàn phím thường dùng từ trên giá xuống, bắt đầu lên mạng.
Công ty đông người, kiểu tin vịt như thế này cũng nhiều, cô chỉ nghe cho biết, không để trong lòng. Dù thật hay giả, kết quả nếu vẫn là bị cắt tiền thưởng, tâm lý cô thật sự không tiếp nhận nổi.
“Sáng Thứ Sáu mình muốn xin nghỉ, đến lúc đó báo với cậu và chị Lệ được không?” Cô nghiêng đầu hỏi Đào Đào.
Đào Đào lập tức đồng ý, sau đó tò mò hỏi có chuyện gì.
Hạ Chúc vừa nghĩ tới lại cảm thấy nghẹn một bụng, trong lúc tháo cuộn dây bàn phím ra liền thuận miệng giải thích: “Tuyến giáp có cái gì đó, bạn mình bảo đi khám xem có vấn đề gì không.”
Đào Đào vốn chỉ tiện miệng hỏi, không ngờ lại nhận được câu trả lời như vậy, đầu tiên là sững người, sau đó ấp úng không biết nên an ủi thế nào.
Hạ Chúc thì lại ổn hơn. Đêm qua đã ngồi xổm bên đường khóc một trận đã đời, hiện giờ cũng coi như thông suốt. Lâm Nhiễm từng nói tuyến giáp cái gì đó rất phổ biến, cho dù là ung thư, tỷ lệ chữa khỏi cũng rất cao. Huống chi khả năng lành tính cô cũng lớn, không cần quá lo lắng.
Cô vỗ vai Đào Đào, nói không sao, sau đó chuyên tâm vào công việc. Người còn sống thì phải kiếm tiền, bằng không còn chưa kịp mắc bệnh đã đói chết trước rồi.
Ba giờ chiều, Tống Chương Minh lại thông báo họp. Nghe nói hạng mục núi Thanh Nguyên có chuyển biến, bên chính quyền địa phương không giải quyết được dứt khoát, cuối cùng có giành được hạng mục hay không, vẫn phải chờ kết quả đấu thầu.
Địa điểm họp là phòng họp lớn nhất ở tầng tám. Bình thường các cuộc họp tổ dự án chỉ cần dùng phòng họp tầng mình là đủ.
Lúc chen vào thang máy cùng Hạ Chúc, Đào Đào ôm máy tính, tò mò hỏi: “Có phải tổng giám đốc cũng tham dự không? Không thì sao lại lên tận tầng tám họp?”
Nhắc tới Chu Tư Dương, Hạ Chúc liền nghĩ tới chuyện hôm qua, sững người hai giây rồi lắc đầu: “Không rõ lắm.” Đến bây giờ cô vẫn thấy như đang lạc trong sương mù.
Lên tầng, đi vào phòng họp, Tống Chương Minh cùng vài người phụ trách dự án vẫn chưa đến, cô và Đào Đào đi từ cửa sau vào, tìm hai chỗ cạnh nhau ngồi xuống.
Người lần lượt kéo đến, không bao lâu sau cửa trước cũng bị đẩy ra. Người đi đầu là Tống Chương Minh, tiếp đó là trưởng nhóm thiết kế phương án dự án núi Thanh Nguyên – Lý Lệ. Ngoài hai người này ra, phía sau còn có vài quản lý cấp cao mà bọn họ ít gặp.
Hạ Chúc rõ ràng cảm nhận được bên dưới có hai ba chục người xôn xao nói nhỏ, tiếng kinh ngạc vang lên lác đác, còn có người ghé tai nhau thì thầm.
Đương nhiên, trận xôn xao này cũng bao gồm cả Đào Đào.
“Trời ơi trời ơi,” Đào Đào suýt nữa bóp nát cánh tay Hạ Chúc, “Sếp tụi mình lại đẹp trai như vậy sao??”
“Cái khí chất này mà đi debut, chẳng phải có thể trực tiếp làm tổng tài phim truyền hình luôn sao??”
Những cảm thán này, Hạ Chúc đã tự mình than thở trong đầu từ tối qua, lúc này chỉ cứu lấy cánh tay mình khỏi tay Đào Đào, vỗ vỗ mu bàn tay cô: “Bình tĩnh.”
Ngoài Chu Tư Dương ra, người đi ngay phía sau hắn khiến Hạ Chúc hơi bất ngờ, chính là Trình Dục Phi – người đã chở cô đến đây sáng nay.
Chuyên môn của Trình Dục Phi vốn không phải thiết kế, nghe đâu là dân Internet, lần này được mời tham dự cuộc họp, là bởi Trung Ninh đang thử nghiệm kết hợp một số công nghệ truyền thống với kỹ thuật AI.
Hạ Chúc nhận thấy ánh mắt của Trình Dục Phi rơi xuống người mình, tiếp đó khẽ nghiêng đầu, liếc nhìn Chu Tư Dương một cái.
“……”
Cô không hiểu, Trình Dục Phi – một ông sếp gần ba mươi tuổi – vì sao lại nhiều chuyện như vậy.
Đào Đào để ý thấy ánh mắt Trình Dục Phi, quay đầu nhìn theo, có phần nghi hoặc: “Cái vị sếp kia nhìn cậu làm gì?”
Hạ Chúc xoay mặt cô ấy trở về: “Không nhìn tôi đâu, cậu nhìn nhầm rồi.”
Đào Đào đảo mắt hai cái, còn chưa kịp tiếp tục tra xét, đã đột nhiên phát hiện ra điểm đáng ngờ: “Cậu với sếp hình như mặc cùng một brand đấy!!”
Hạ Chúc giơ tay che nhãn mác trên áo: “Giả đấy, hàng nhái, tôi mua đồ nhái cao cấp loại A trên Taobao, một trăm tám một cái.”
“À.” Đào Đào gãi gãi đầu, hưng phấn muốn xin Hạ Chúc đường link mua hàng……
Hạ Chúc thở ra một hơi, đột nhiên cảm thấy tình hình trước mắt có phần phức tạp, rõ ràng giữa cô và Chu Tư Dương còn chưa có quan hệ gì, vậy mà không hiểu sao lại có cảm giác... như đang yêu đương lén lút.
Cuộc họp đang diễn ra được một nửa, có người vào rót thêm trà, không biết Trình Dục Phi lại nổi sợi dây thần kinh nào, gõ bàn một cái, nhường cho mấy người “nô lệ tư bản” phía sau cũng được rót thêm.
Nói xong, như thể vẫn thấy chưa đủ, anh ta còn chạm tay vào mâm trái cây bên cạnh, tiếp lời: “Cái này cũng thế, kỹ sư nhà mình, nhà thiết kế nhà mình cũng mệt mà, họp hành chẳng lẽ không được ăn chút trái cây sao?”
Một bên, Chu Tư Dương vẫn luôn ngồi im lặng, xoay cây bút trên tay, ánh mắt từ bảng số liệu chiếu trên màn hình trượt xuống, nghiêng đầu nhìn anh ta.
Trình Dục Phi quay đầu lại đối mặt với anh, ánh mắt phóng điện như đang ra hiệu, cả mặt đều viết: “Mày xem tao biểu hiện có được không?”
“Nếu không đủ thì….đưa phần đầu cho dãy ghế phía sau cũng được,” Trình Dục Phi chỉ vào chỗ Hạ Chúc ngồi, cực kỳ hào phóng chỉ thị: “Chỗ đó đi, bắt đầu từ cô gái trông rất nghiêm túc kia.”
Từ đầu tới cuối im lặng như gà, Hạ Chúc: ?