Chương 5 – Ca nhi tập làm nội trợ, tướng công trộm cười ngốc
Sau chuyện trên núi, không khí giữa hai người thay đổi một chút.
Lục Trầm không còn lườm nguýt Lâm Hạo mỗi lần hắn xuất hiện nữa. Còn Lâm Hạo – y như thể không có chuyện gì xảy ra, vẫn im lặng làm việc, thi thoảng liếc nhìn Lục Trầm đang luống cuống nhóm bếp mà khoé môi khẽ nhếch.
**
Lục Trầm chưa bao giờ làm việc nhà, chứ đừng nói là nấu ăn thời cổ đại. Lúc này hắn đang cúi người nhóm củi, tóc mái rũ xuống trán, mồ hôi lấm tấm. Trong tay là que củi vụn mà hắn đã bẻ nửa buổi.
“Đốt kiểu gì mà khói xông thẳng vào mặt thế này?!”
“Đừng dùng rơm ướt.”
Một giọng nói trầm thấp vang sau lưng. Lâm Hạo không biết xuất hiện từ lúc nào, tay cầm một bó cỏ khô: “Dùng cái này. Để ta làm mẫu cho.”
Lục Trầm bĩu môi nhưng không phản bác, đứng dậy nhường chỗ.
Chỉ thấy Lâm Hạo xoay người một cái, nhóm lửa thành công trong ba phút.
“Ngươi là cái gì vậy, toàn năng à?”
Lâm Hạo cười nhẹ: “Ta từng ở rừng suốt mấy năm. Những việc này quen rồi.”
Lục Trầm nhìn ngọn lửa cháy rực, trong lòng có chút chua xót – người này, từng sống cực khổ như vậy sao?
**
Sau khi bếp lửa cháy, Lục Trầm bắt đầu trổ tài… nêm muối.
Đúng vậy, chỉ có nêm muối. Vì hắn thật sự không biết làm gì hơn.
“Cho bao nhiêu?”
“Chút thôi.”
Lâm Hạo đang rửa rau, không quay đầu lại.
Lục Trầm cầm muỗng… múc hẳn ba muỗng to.
Vừa đổ vào nồi canh, một mùi mặn chát xộc lên. Lục Trầm luống cuống: “Hình như… hơi nhiều?”
Lâm Hạo đi đến, nếm thử một ngụm rồi trầm mặc. Một lát sau nói nhỏ: “Không sao. Canh mặn thì ăn ít cơm.”
Lục Trầm đỏ mặt: “Ta… lần sau làm lại!”
“Không cần. Có ta ở đây, ngươi chỉ cần học từ từ.”
Giọng hắn dịu dàng, như thể sợ người kia tự ti.
**
Buổi trưa, trên bàn là món rau luộc, trứng rán, một nồi canh mặn đến mức… không thể uống.
Nhưng Lâm Hạo vẫn ăn sạch sẽ, còn gắp rau cho Lục Trầm.
“Lần sau nêm muối ít đi, canh sẽ ngon hơn.”
Giọng hắn nhẹ như gió đầu xuân.
Lục Trầm nắm chặt đũa, lặng lẽ gật đầu.
**
Chiều đó, hắn ngồi trước sân thêu một chiếc khăn tay. Đường kim xiêu vẹo, hình bông hoa giống con nhện.
Lâm Hạo đứng bên, nhìn hắn khổ sở đâm kim mà không nỡ cười thành tiếng. Hắn chỉ ngồi đó, lặng lẽ mài dao, nhưng trong lòng lại như có dòng nước ấm.
Lần đầu tiên có người vì hắn mà cố gắng học làm nội trợ.
Lần đầu tiên… hắn thấy cuộc sống này không còn cô đơn.
**
Trời chạng vạng, gió thổi mát rượi.
Lâm Hạo đưa cho Lục Trầm một chén trà thảo dược, do hắn hái được trong rừng.
“Ngươi uống thử đi. Tốt cho cổ họng.”
Lục Trầm đón lấy, cụng cụng mép chén: “…Ngươi ngày nào cũng quan tâm ta như vậy, ta sẽ lầm tưởng đó là yêu mất.”
Lâm Hạo không trả lời. Chỉ nhìn hắn, thật sâu, rồi nói chậm rãi:
“Vậy thì lầm đi. Ta sẽ chịu trách nhiệm.”
---
Cuối chương 5 –
Dưới mái hiên bình dị, một ca nhi lóng ngóng tập làm nội trợ. Một nam nhân im lặng bảo vệ. Khi trái tim dần mềm đi… liệu họ sẽ để cho cảm tình này lớn lên từng chút .