Chương 4 – Lên núi săn thú, ngã vào lòng ai?
Trời còn chưa sáng hẳn, Lục Trầm đã bị gọi dậy.
Lâm Hạo đứng ở đầu giường, bộ dáng quen tay quen chân khoác lên hắn một cái áo choàng: “Lạnh, khoác vào. Sáng sớm trên núi sương dày.”
Lục Trầm bị hơi ấm và mùi gỗ rừng quen thuộc trên người hắn bao phủ, cả người choáng một lát, suýt nữa quên phản ứng.
“…Ngươi có thể gõ cửa không?”
“Ta gọi ba tiếng ngươi không dậy.”
Lâm Hạo nhàn nhạt đáp, rồi đưa cho hắn một cái bánh bao nóng: “Ăn lót dạ.”
Lục Trầm liếc nhìn bánh bao nhân thịt mới ra lò, rồi nhìn lại bộ dạng điềm nhiên của Lâm Hạo – thợ săn cái gì? Rõ là tướng công kiểu mẫu rồi!
Hắn không nói gì, nhận lấy bánh, chậm rãi ăn.
**
Trên đường vào núi, trời còn lờ mờ, ánh sáng yếu ớt xuyên qua tầng cây.
Lâm Hạo đi phía trước, lưng to vai rộng, bước chân trầm ổn.
Lục Trầm đi sau, thỉnh thoảng lại lén nhìn bóng lưng hắn. Không hiểu sao, càng nhìn càng thấy yên tâm.
“Chúng ta đi sâu vậy có nguy hiểm không?”
Lục Trầm hỏi.
“Ta quen đường. Hôm nay chỉ đến khe suối thôi. Gần đó có dấu vết thỏ rừng.”
“Ừm…”
Hắn không quen leo núi, vừa đi một lát đã thấy mỏi. Nhưng miệng lại không chịu thua: “Ta không yếu như ngươi nghĩ đâu.”
Lâm Hạo không nói gì, bỗng nhiên xoay người, ngồi xuống trước mặt hắn: “Lên.”
“Cái gì?”
“Ngươi không quen địa hình. Lỡ ngã thì phiền. Ta cõng.”
Lục Trầm giật mình: “Ta có chân.”
“Chân ngươi đang run.”
“…Ta không phải tiểu cô nương!”
“Ta biết. Ngươi là… phu lang của ta.”
Câu nói thản nhiên, nhưng lại khiến tim Lục Trầm loạn một nhịp. Hắn cắn răng, do dự mấy giây rồi chầm chậm leo lên lưng đối phương.
Ấm áp. Rắn chắc. An toàn.
Cả đoạn đường sau đó, hắn không dám mở miệng nói câu nào. Cả người rúc trong áo Lâm Hạo, lắng nghe tiếng bước chân nện đều đều dưới đất và nhịp tim vững vàng của người kia.
**
Tới khe suối, Lâm Hạo đặt hắn xuống tảng đá, rồi lấy mồi ra rải bẫy.
Lục Trầm nhìn quanh – cảnh sắc rất đẹp. Nước suối trong vắt, cây cối xanh um, gió nhẹ thổi qua có mùi hoa rừng nhàn nhạt.
Đang mải nhìn, bỗng phía xa vang lên tiếng gầm trầm thấp.
Gâu – gâu – gừ…
“Chó sói?” Lục Trầm biến sắc.
Lâm Hạo đã rút dao găm, chắn trước người hắn: “Lùi về sau.”
Nhưng con sói xám lao ra quá nhanh, không chỉ một mà là ba con – có vẻ đói bụng, mắt đỏ ngầu.
“Bám lấy ta.”
Lâm Hạo rít một tiếng, rồi lao lên, dùng cung gỗ đẩy lùi một con.
Một con khác đã vòng sau, nhào tới Lục Trầm.
“Cẩn thận!” Lâm Hạo gầm lên, vung dao găm chém tới.
Một đường máu văng, con sói tru lên thảm thiết, bỏ chạy.
Ba con bị thương, rốt cuộc cũng không dám tiếp tục, xoay người lao vào rừng rậm.
Lâm Hạo đứng thở dốc, một tay vẫn che trước Lục Trầm, người đầy mồ hôi và vết xước.
“Ngươi… có bị thương không?”
Lục Trầm nắm lấy tay hắn, run giọng.
“Không sao. Chút trầy da thôi.”
“Đồ ngốc… ai bảo ngươi chắn trước ta làm gì!”
Lâm Hạo nhìn hắn, trong mắt lần đầu tiên có ý cười: “Vì ngươi là phu lang của ta.”
Một câu đơn giản, lại như sấm đánh ngang tai Lục Trầm.
Hắn quay mặt đi, gắt nhẹ: “Ta ghét nhất là bị cảm động…”
Thế nhưng giọng lại nghèn nghẹn.
**
Trên đường về, Lâm Hạo lại cõng hắn.
Mặt trời buổi chiều xuyên qua tầng lá, in bóng hai người chồng lên nhau, từng bước từng bước…
Tựa như từ nay, ai cũng không muốn tách ra nữa.
---
Cuối chương 4 –
Trong hiểm nguy lộ chân tình. Một người dần thả lỏng trái tim, một người lại kiên trì bảo vệ. Họ không biết rằng – khởi đầu của yêu, đôi khi chỉ là một cái cõng lưng, một câu nói dịu dàng.