Chương 3 – Cơm lành, canh ngọt, tim ai rung đầu tiên?

Sáng sớm, tiếng gà gáy còn chưa dứt, Lục Trầm đã tỉnh giấc.

Hắn vốn là người dậy sớm ở kiếp trước, thành thói quen. Mà cũng chẳng ngủ sâu được – cái giường gỗ này so với nệm lò xo hiện đại đúng là tra tấn.

Quay đầu nhìn sang, bên kia giường trống trơn, chăn gấp vuông vức.

Lâm Hạo rõ ràng đã dậy từ lâu.

Lục Trầm khẽ hừ một tiếng, lẩm bẩm: “Tên thợ săn này là gà thành tinh à…”

Hắn chống tay bò dậy, vừa đi ra thì thấy… Lâm Hạo đang rửa rau trong sân.

Một tay hắn rửa, tay kia cầm dao bổ mấy gốc củ cải. Cơ bắp trên tay nổi rõ, áo vải đơn giản dính nước, dán chặt vào lưng, cơ thể săn chắc lộ rõ mồn một.

Khụ.

Trấn định, trấn định! Dù sao cũng là “tướng công” trên danh nghĩa của mình, nhìn chút chắc không phạm pháp…

Thấy hắn ra, Lâm Hạo hơi quay đầu: “Ngươi dậy rồi? Hôm nay ta vào núi, ngươi ở nhà đừng đi đâu.”

Lục Trầm ngáp một cái: “Ai nói ta rảnh mà đi chơi. Hôm nay tôi muốn dọn lại nhà kho.”

Lâm Hạo: “Không cần làm nhiều. Cứ nghỉ ngơi.”

Lục Trầm nhướng mày: “Ta là vợ ngươi, chứ đâu phải bệnh nhân. Không cần thương hại.”

Nói rồi quay người vào bếp, để lại Lâm Hạo đứng sững trong sân, lần đầu tiên… cảm thấy câu “vợ ngươi” lọt vào tai có chút lạ lạ.

**

Bữa sáng là cháo trắng và củ cải muối, đơn giản nhưng nóng hổi.

Lâm Hạo ăn ba bát, yên lặng như thường.

Ăn xong, hắn xách cung tiễn vào rừng, chỉ để lại một câu:

“Trong phòng có cái rương, ngươi cần gì thì lấy dùng.”

Lục Trầm thản nhiên gật đầu. Nhưng khi mở rương ra thì… suýt nữa cứng họng.

Trong đó là vải vóc tốt, kim chỉ mới, cả một hộp dầu hoa hồi để xoa tay vào mùa đông, mấy cái khăn thêu hoa tinh xảo – đều là đồ dành cho ca nhi cưới về.

Hắn tưởng ta là người sẽ cảm động vì mấy thứ này chắc?

…Đáng tiếc thật. Hơi… cảm động thật.

Lục Trầm cắn răng đóng nắp rương. Trong lòng khẽ động một chút, nhưng vẫn nói với chính mình: “Không được rung động! Đây là vai pháo hôi, là kẻ bị vứt bỏ! Rung động là chết!”

**

Chiều tối, Lâm Hạo trở về, vai mang một con gà rừng và mớ rau dại.

Thấy Lục Trầm đang hì hục chẻ củi trong sân, hắn nhíu mày, đi đến đoạt lấy rìu.

“Ta đã nói đừng làm nặng.”

“Ta làm nặng khi nào? Chẻ ba khúc củi cũng bị cấm?”

“Ngươi ốm yếu.”

“Ngươi không ăn cơm ta nấu tối nay đâu nhỉ?”

“…Ta làm gì không ăn?”

Lục Trầm nhướng mày, không nói gì. Nhưng khoé môi lại hơi nhếch.

Đêm ấy, trong bếp vang lên tiếng nồi sôi, tiếng dao thái, và cả tiếng nói nhỏ nhặt – lần đầu tiên kể từ khi họ thành phu phu, có một bữa cơm... giống như vợ chồng thật sự.

**

Ăn xong, Lục Trầm đang rửa bát thì nghe Lâm Hạo nói phía sau:

“Ngày mai, nếu ngươi muốn… có thể theo ta lên núi. Ta dạy bẫy chim.”

“Gì cơ?”

“Ngươi ở nhà một mình… cũng chán.”

Lục Trầm xoay người lại, thấy Lâm Hạo đứng dựa vào cột, ánh đèn dầu hắt lên một bên mặt góc cạnh rõ ràng, trông cực kỳ nghiêm túc.

Một lúc sau, hắn mới đáp: “Ừ. Nhưng ta đi không nổi quá xa đâu.”

“Ta cõng.”

“…”

Lục Trầm đột nhiên cảm thấy tim mình đập nhanh hơn một nhịp.

 

---

Cuối chương 3 –

Một kẻ là ca nhi pháo hôi đang cố thay đổi vận mệnh. Một người là thợ săn cục súc tưởng vô tình mà lại âm thầm quan tâm từng chút. Cơm canh dần ngọt, lời nói dần dịu, mà tim… cũng bắt đầu mềm.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play