Chương 2 – Lần đầu chạm mặt, thợ săn mặt lạnh

Sáng hôm sau, cả thôn lại xôn xao.

Nguyên do là vì… ca nhi Lục Trầm, kẻ vừa bị tướng công bỏ rơi ngay trong đêm động phòng, lại ra chợ bán bánh!

“Ủa? Không phải hôm qua bị vứt bỏ sao? Sao nay đã tỉnh táo mà làm bánh bán rồi?”

“Trời đất, bánh nhìn ngon ghê! Mùi thơm thật đó, ngươi ngửi thử coi!”

Người trong thôn nửa ngờ vực, nửa tò mò nhìn theo bóng dáng nhỏ bé, đang nghiêm túc xếp bánh vào rổ tre. Áo vải cũ kỹ, tóc được búi gọn, khuôn mặt mảnh mai có phần nhợt nhạt nhưng ánh mắt lại trong trẻo và sáng ngời lạ thường.

Lục Trầm thản nhiên rao: “Bánh đậu đỏ mới ra lò đây, hai đồng một cái, ba cái năm đồng, ai ăn thử một cái không?”

Chính hắn cũng không ngờ, tay nghề làm bánh thuở còn là food blogger ở kiếp trước lại có thể dùng sớm thế này.

Mùi bánh thơm lừng tỏa ra từ rổ tre, hấp dẫn cả bọn trẻ lẫn người lớn. Một bà thím đến gần, hếch mày hỏi: “Bánh ngươi làm sạch sẽ không đó? Ca nhi như ngươi mà biết làm bếp à?”

Lục Trầm cười nhẹ, lấy tăm tre xiên một miếng bánh nhỏ đưa ra: “Nếm thử trước rồi nói, không hợp vị tôi mời bà một cái ăn chơi.”

Nụ cười ấy vừa mềm mại vừa tự tin, khiến người ta thoáng giật mình.

Một lúc sau, bánh bán hết sạch.

**

Về đến nhà, Lục Trầm đếm được tám mươi hai đồng tiền, khoé môi cong cong. Dù chỉ là khởi đầu, nhưng cảm giác kiếm tiền bằng chính tay mình thật không tệ chút nào.

Đang định nấu nồi cháo, thì cửa cạch một tiếng bật mở.

Một cơn gió lạnh thổi vào.

Người đàn ông cao lớn, áo choàng phủ đầy bụi đất, đứng sừng sững giữa cửa. Mái tóc đen rối, mồ hôi dính trên trán, mùi máu tanh nhè nhẹ thoảng trong không khí. Trên vai còn vác một con thỏ rừng đã chết.

Mặt lạnh như tiền.

Lâm Hạo – nguyên tướng công của hắn – cuối cùng cũng chịu mò về.

Ánh mắt người kia đảo qua căn phòng gọn gàng, rồi dừng lại trên thân hình đang ngồi xếp rau củ của hắn. Trong mắt thoáng hiện vẻ ngạc nhiên.

Lục Trầm không đứng dậy, chỉ ngẩng đầu hỏi:

“À, về rồi à? Ngủ riêng hay ngủ chung? Ta dọn giường luôn.”

Lâm Hạo nhíu mày: “Ngươi không khóc? Không làm ầm lên?”

Lục Trầm gắp rau tiếp, mặt không đổi sắc: “Tôi không rảnh. Khóc có được bánh ăn không?”

“…”

Lâm Hạo ngây người, không nói nên lời.

Trong ký ức của hắn, ca nhi Lục Trầm là người chua ngoa, yếu đuối, hay khóc lóc đòi tự sát nếu không được yêu thương. Nhưng người trước mắt hắn bây giờ, rõ ràng là… một người hoàn toàn khác.

Yên lặng. Trưởng thành. Có chút sắc bén mà kiên cường.

Lâm Hạo đứng nhìn một lúc, rồi đặt con thỏ lên bàn, chậm rãi nói:

“Thỏ rừng, ta săn được. Nấu cháo đi.”

Lục Trầm: “Tự nấu.”

Lâm Hạo liếc nhìn bếp sạch bóng, hơi chần chừ, nhưng rồi vẫn lặng lẽ rửa tay, bắt đầu làm thịt thỏ.

Từ hôm ấy, lời đồn trong thôn bắt đầu đổi chiều.

– “Ca nhi nhà họ Lục đúng là khác rồi, ai ngờ biết nấu ăn ngon ghê!”

– “Thợ săn Lâm Hạo đột nhiên không còn né tránh, còn giúp y nấu cháo nữa!”

– “Có phải... Lâm Hạo bắt đầu để ý ca nhi nhà mình rồi không?”

**

Mà Lâm Hạo không nói gì cả. Chỉ biết, mỗi lần về nhà, hắn sẽ thấy một bàn cơm đơn giản, một bóng dáng mảnh mai đang ngồi vá áo cho hắn, và một căn nhà im lặng nhưng ấm áp đến lạ.

Có cái gì đó… đang thay đổi.

 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play