Chương 1 – Đêm động phòng bị bỏ rơi
Đầu đau như búa bổ.
Lục Trầm mở mắt ra, thứ đầu tiên đập vào mắt là... tấm màn đỏ sậm treo lơ lửng ngay trên đỉnh đầu. Trong không gian âm u, mùi long não từ rương gỗ tỏa ra nồng nặc, và hắn nhận ra—mình không còn ở trong căn hộ chật chội tầng 13 ở thành phố A nữa.
Một chiếc giường gỗ cứng ngắc, một bộ hỷ phục đỏ chói, một cái gối thêu hình uyên ương cũ kỹ. Và... thân thể không còn là của hắn.
Hắn… xuyên rồi?
“Ngươi tỉnh rồi à, ca nhi nhà họ Lục?”
Một giọng phụ nữ chanh chua vang lên từ cửa.
Lục Trầm ngước đầu nhìn ra, thấy một phụ nhân trung niên chống hông đứng đó, ánh mắt khinh khỉnh như đang nhìn cái gì bẩn thỉu.
“Ta nói rồi mà, loại ca nhi nghèo kiết xác này, cưới về cũng chẳng ra gì. Tướng công ngươi không về động phòng đâu, đừng chờ nữa!”
...Cái gì?
Động phòng? Tướng công?
Lục Trầm nhìn lại thân mình trong tấm gương đồng lờ mờ cạnh bàn trang điểm. Một gương mặt trắng trẻo, ngũ quan mềm mại, da trắng, môi hồng, chỉ là trong mắt chứa đầy vẻ ngốc nghếch, yếu ớt. Tay chân mảnh khảnh, eo nhỏ, mặt mũi non nớt như mười bảy mười tám. Hắn... đã xuyên thành một ca nhi.
Trí nhớ như thủy triều dâng lên. Hắn là Lục Trầm, ca nhi của Lục gia, vừa được gả cho Lâm Hạo, thợ săn nổi danh trong thôn. Nhưng vì nghèo, xấu và tính cách chua ngoa, Lâm Hạo ghét bỏ, đêm động phòng chẳng thèm quay về. Ba tháng sau bị trả về nhà mẹ đẻ, nhục nhã mà treo cổ chết.
Pháo hôi không thể pháo hơn được nữa.
Xuyên đúng lúc người ta bị vứt bỏ trong đêm động phòng? Đúng là trúng độc đắc luôn rồi…
Người phụ nữ vẫn tiếp tục xỉa xói ngoài cửa: “Đừng tưởng mình gả được cho Lâm Hạo là cao giá. Nhà người ta chỉ cưới ngươi vì mẹ hắn ép, ngươi chỉ là để đỡ bị chê không lấy được vợ thôi! Đêm nay hắn vào núi rồi, đừng mong thấy mặt!”
Cửa rầm một tiếng đóng lại.
Căn phòng lại trở về im ắng. Lục Trầm ngồi trên giường, đầu óc quay cuồng, nhưng lý trí dần tỉnh táo.
Được rồi, nếu là xuyên sách – vậy hắn sẽ không đi theo vết xe đổ của nguyên chủ.
Bị bỏ rơi? Không sao.
Bị chê xấu? Không sao.
Bị dân làng dè bỉu? Càng không sao.
Lục Trầm híp mắt nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ.
Ngươi không về động phòng? Vậy ngươi cứ việc sống với cái lương tâm cắn rứt đi, Lâm Hạo ạ. Ta sẽ sống thật tốt, tự làm giàu, nuôi thân béo tốt, rồi có ngày khiến ngươi hối không kịp!
Coi như... một màn báo thù nho nhỏ của kẻ xuyên không chính.