Chương 6 – Quá khứ không sạch sẽ, tướng công bảo vệ đến cùng
Trưa hôm đó, trời vừa dứt cơn mưa nhẹ. Mùi đất ẩm hoà với hương cỏ dại tràn khắp sân nhỏ. Lục Trầm đang giặt quần áo bên bờ giếng, tay áo xắn cao, mái tóc buộc nhẹ bằng dây gai.
Lâm Hạo đứng trong nhà, lặng lẽ ngắm nhìn hắn qua khung cửa.
Yên bình – là cảm giác hiếm hoi mà hắn chưa từng nghĩ bản thân xứng đáng có được.
**
Bỗng tiếng bước chân vọng đến từ ngoài sân. Một bóng người cao gầy, áo xanh bạc màu, bước vào với vẻ mặt ngạo nghễ.
Lục Trầm ngẩng đầu – mắt lập tức tối lại.
Người kia là Triệu Văn Phong, vị hôn phu trước kia của nguyên chủ. Hắn ta từng là người được nhà họ Lục nhắm gả cho ca nhi, nhưng sau đó vì không cam lòng làm ruộng nghèo, hắn bỏ đi thành trấn học nghề. Trước khi đi còn để lại một câu cay độc: “Một ca nhi như ngươi, chỉ xứng để người khác giải buồn.”
Nguyên chủ từng quỵ lụy van xin hắn quay lại. Mất mặt, bị nhục nhã, rồi trượt dài trở thành trò cười trong thôn.
Lục Trầm hít sâu, đứng dậy.
“Ngươi tới đây làm gì?”
Triệu Văn Phong nheo mắt cười: “Sao vậy? Giờ ngươi cao giá lắm sao? Lại còn lấy một kẻ như Lâm Hạo. Nghe nói hắn từng giết người trong quân đội, đáng sợ lắm à nha…”
Lục Trầm siết chặt nắm tay.
Hắn không phải nguyên chủ. Hắn không có tình cảm gì với kẻ này.
“Lâm Hạo là trượng phu của ta. Ngươi không có quyền bàn đến.”
“Ồ? Vậy người đêm đó đến nhà ta khóc lóc xin đừng hủy hôn là ai? Không phải ngươi sao? Hay là quên rồi?”
Triệu Văn Phong nhếch môi, cố tình nói lớn, như muốn mọi người trong thôn nghe thấy.
**
Ngay lúc đó, cánh cửa gỗ “kẹt” một tiếng mở ra.
Lâm Hạo bước ra, trong tay còn dính nước, mùi thuốc đông y thoang thoảng.
“Ngươi là ai?” – giọng hắn trầm khàn, không mang cảm xúc.
Triệu Văn Phong nhìn sang, chợt hơi chùn bước. Dù đã nghe đồn, nhưng khi đối diện với Lâm Hạo – khí thế sắc lạnh toát ra từ từng bước chân – hắn mới biết cảm giác bị áp lực là thế nào.
“Ta… là người quen cũ của ca nhi nhà ngươi.”
Hắn cố tỏ ra ung dung, nhưng đã lùi nửa bước theo bản năng.
“Người quen cũ thì nên giữ khoảng cách.”
Lâm Hạo dừng lại trước mặt Triệu Văn Phong, ánh mắt tối lại.
“Nơi này là nhà ta. Ngươi bước vào một tấc, ta coi như xâm phạm.”
Triệu Văn Phong bị khí thế đè đến cứng lưỡi. Mất mấy giây mới bật ra một câu: “Ngươi… ngươi dám uy hiếp ta?”
“Không.”
Lâm Hạo cúi đầu, nắm tay Lục Trầm, giọng khẽ nhưng rõ ràng:
“Ta đang bảo vệ người của ta.”
**
Triệu Văn Phong sững lại.
Người của ta…
Lục Trầm cũng ngẩn người. Trong lòng hắn đột nhiên mềm nhũn – như thể một thứ gì đó được xoa dịu từ tận sâu.
Không ai từng nói như vậy vì hắn.
Không ai từng bảo vệ hắn trước mặt người khác như vậy.
Triệu Văn Phong hậm hực bỏ đi. Lúc quay đầu còn trừng mắt, nhưng không dám ở lại lâu hơn.
**
Khi cánh cổng đóng lại, Lục Trầm mới dám thở ra. Hắn định nói gì đó để phá vỡ im lặng, nhưng Lâm Hạo bỗng kéo hắn vào lòng.
Ôm rất nhẹ. Như sợ hắn sẽ giãy ra. Nhưng cũng như khẳng định điều gì đó không thể thay đổi.
“Ta không quan tâm ngươi từng thế nào.”
Giọng nói ngay bên tai, trầm thấp mà kiên định.
“Chỉ cần ngươi là Lục Trầm hiện tại. Vậy là đủ rồi.”
**
Lục Trầm ngước mắt, cổ họng nghẹn lại.
Sau lưng hắn là quá khứ đầy vết nhơ, nhưng trước mặt hắn – là người này, sẵn sàng dùng cả thân mình che chắn.
Hắn chưa kịp đáp lại thì Lâm Hạo đã buông ra, giả vờ đi lấy nước như không có chuyện gì.
Chỉ có đôi tai đỏ ửng, đã sớm bán đứng sự mềm yếu của người đàn ông tưởng như không biết biểu lộ tình .