Khương Chiêu Tô: ???

Người này gọi ai là Phú Quý vậy trời?!

Khi cô còn đang ngơ ngác vì không hiểu cách xưng hô kỳ cục đó, Kỳ Tinh đã dùng con dao găm trong tay cắt vào cổ Thẩm Cường.

Mùi máu tanh nồng lập tức lan khắp không khí. Mắt Khương Chiêu Tô, vốn đen láy, giờ lại trở nên đỏ rực vì cơn khát máu đã dồn nén bấy lâu nay.

Cơn đói dữ dội như cuồng phong bão tố ập đến. Đầu óc cô giờ chỉ toàn là khao khát được ăn.

Toàn thân đột ngột tràn đầy sức mạnh. Khương Chiêu Tô bật dậy, như phát điên, quăng phăng kệ hàng chắn trước mặt, cổ họng phát ra tiếng gầm rợn người, lao tới bữa ăn mà cô thèm khát đã lâu.

Kỳ Tinh vốn định để cô cắn lão Mã.

Thấy Khương Chiêu Tô vừa được tự do đã lập tức chảy nước dãi nhào tới mình, Kỳ Tinh chỉ biết thở dài.

Quả nhiên, tang thi vẫn là tang thi. Vừa ngửi thấy mùi máu tươi là chẳng còn chút lý trí nào.

Không thể tin tưởng được.

Kỳ Tinh lập tức vung tay, ném xác Thẩm Cường về phía cô, tranh thủ thời gian đó để thi triển dị năng, một lần nữa khống chế Khương Chiêu Tô.

Nhưng khi anh vừa định gọi dây leo ra, thì nhìn thấy con tang thi nhỏ kia đang lắc lư tiến đến, trừng to đôi mắt tròn xoe, cứng đờ nâng hai bên khóe miệng, cố gắng kéo ra một nụ cười méo mó bằng gương mặt mục rữa dị dạng của mình.

Có đồ ăn rồi!

Cuối cùng cũng có đồ ăn rồi!

Lớn lên nhờ cơm hàng xóm, sống theo phương châm ai cho sữa là mẹ, Khương Chiêu Tô vui đến phát điên, cười với Kỳ Tinh một cái.

Siêu thị hoang tàn phủ đầy bụi đất và rác rưởi, trong làn hương đồ ăn thơm lừng, phút chốc biến thành bãi biển Hawaii.

Bãi biển trồng đầy những cây dừa to khoẻ, trái chín sai trĩu cành.

Khương Chiêu Tô như một cô gái hoang dã đã đói suốt hơn chục năm, tay chân linh hoạt bò lên cây dừa, hái một trái, để lộ hàm răng trắng nhọn hoắt, “rắc” một tiếng cắn đôi vỏ.

Cùi dừa giòn ngọt, nước dừa mát lành phun thẳng ra ngoài, bắn lên đầy mặt Khương Chiêu Tô.

Cơn đói hành hạ bấy lâu cuối cùng cũng được thỏa mãn. Cô sung sướng rít lên.

“Ngao ngao!”

Ôm chặt người đàn ông cơ bắp, gặm trái cây ngon lành, đúng là... hạnh phúc muốn khóc!

Hiểu được tiếng tang thi, Kỳ Tinh nhận ra cô đang vui.

Thấy Khương Chiêu Tô như con khỉ nhỏ, tay gầy ôm chặt cổ Thẩm Cường không buông, ánh mắt tràn đầy yêu thích, Kỳ Tinh khẽ mỉm cười.

Anh thu lại phần lớn dây leo, chỉ để hai sợi trói chặt tay chân Thẩm Cường như vừa rồi trói cô, để đề phòng gã còn sức quậy phá, đá bay tay chân Khương Chiêu Tô.

Sau đó, Kỳ Tinh mới yên tâm giao Thẩm Cường cho cô, còn mình thì đi xử lý lão Mã.

Kỳ Tinh vốn là đội trưởng tổ ba người. Lần này đi làm nhiệm vụ, cấp trên chỉ phát cho họ hai khẩu súng.

Tự thấy năng lực mạnh và khả năng chịu nguy hiểm cao, Kỳ Tinh đã nhường hai khẩu súng cho hai người còn lại, để đảm bảo an toàn cho họ.

Không ngờ anh lại nuôi ong tay áo. Cả hai là lũ cầm thú, lấy oán trả ơn, còn định ra tay hại anh.

Không xa đó, Thẩm Cường thoi thóp, còn lão Mã thì hai chân run rẩy, thấy Kỳ Tinh cầm dao bước tới, sợ đến mức tiểu ra quần.

“Tiểu Tinh à, tôi biết sai rồi! Là tôi sai rồi… Cậu xem tình người, tha cho tôi một con đường sống đi… Từ giờ về sau tôi làm trâu làm ngựa trả cậu, tuyệt đối không hai lòng nữa!”

Lão Mã khóc lóc cầu xin, thân hình gầy nhom vặn vẹo, trán liên tục đập mạnh xuống đất van lạy Kỳ Tinh.

“Tha cho ông à?”

Kỳ Tinh da trắng, mặt mày tuấn tú, vẻ ngoài có vẻ lạnh lùng cao ngạo nhưng không mang cảm giác sát khí. Trông anh như người lúc nào cũng sẵn sàng ngồi xuống thương lượng.

Thường ngày, anh đúng là cư xử như vậy.

Mỗi lần họ gây chuyện, chỉ cần năn nỉ dai dẳng, anh sẽ thở dài một cái, rồi bỏ qua.

Lần này, Kỳ Tinh dường như cũng vẫn hiền như xưa.

Anh chậm rãi ngồi xổm xuống bên lão Mã, đôi mắt hồ ly dài khép hờ, giọng điềm tĩnh

“Được thôi.”

Chỉ là... gương mặt anh vẫn còn dính máu bắn ra từ lúc giết Thẩm Cường, khoé môi vẫn treo nụ cười nhàn nhạt. Trông anh lúc này... quỷ dị như ác quỷ.

Lão Mã tưởng đâu mình đã thuyết phục được anh. Dù sao Kỳ Tinh cũng chỉ là một thanh niên ngoài hai mươi, chắc vẫn dễ mềm lòng.

Giây tiếp theo, con dao trong tay Kỳ Tinh đã cắm phập vào ngực lão Mã.

Lưỡi dao sắc rạch toang da thịt, máu phun xối xả.

Mà như thế vẫn chưa đủ.

Như thể cảm thấy đâm sai chỗ, Kỳ Tinh rút dao ra, cắm lại một nhát nữa, rồi nhẹ nhàng xoay dao như đang trộn bột.

Kỳ Tinh thường ngày hiền lành, lúc này như hóa thành một người khác. Vẫn giữ nụ cười dịu dàng, nhưng ra tay lại dứt khoát tàn nhẫn.

Lão Mã đau đến toàn thân co giật, trừng mắt nhìn không thể tin nổi.

“Cậu…”

Không phải nói tha cho tôi sao? Sao còn giết tôi?

Như đoán được suy nghĩ của lão, Kỳ Tinh vừa moi tìm thứ gì đó trong ngực ông ta, vừa cười: “Đúng rồi, tôi tha cho ông mà.”

Anh cười nhẹ, ánh mắt hồ ly khẽ híp lại.

“Nhưng điều đó thì liên quan gì đến chuyện tiếp theo tôi muốn giết ông?”

Đùa à? Anh đâu có ngu. Tha một kẻ nguy hiểm sống bên cạnh để làm gì?

Tốn không ít công sức, cuối cùng Kỳ Tinh cũng moi ra được một vật cứng nhỏ trong ngực lão Mã, không chút do dự lấy ra.

Sau khi lau sạch máu, thứ đó phát ra ánh lục dịu nhẹ.

Đó là tinh hạch của lão Mã.

Dù chỉ là dị năng giả cấp C, tinh hạch của ông ta cũng cực kỳ quý giá, tuy nhỏ chỉ bằng ngón cái.

Dù là loại tinh hạch thấp kém thế này, trong thời mạt thế vẫn là vật hiếm, có thể đổi được một bữa ăn no trong căn cứ.

Lúc này, lão Mã đã hoàn toàn tắt thở.

Thấy tấn công bất thành, mất đi tia hy vọng sống sót cuối cùng, sắc mặt lão Mã lập tức trở nên dữ tợn và độc ác. 

Đôi mắt đục ngầu như mắt ếch trợn trừng đầy oán hận, gã ta chết mà không nhắm mắt.

Kỳ Tinh vẫn giữ vẻ bình tĩnh, không hề bị ảnh hưởng. Anh tiếp tục lục soát người gã ta, thu hết súng đạn cùng vài món đồ hữu dụng, cất gọn vào ba lô.

Xong xuôi, Kỳ Tinh đứng dậy, đi về phía Khương Chiêu Tô.

“Đủ ăn không? Phú Quý. Không đủ thì nói, bên kia còn một phần nữa.” 

Kỳ Tinh tốt bụng nhắc cô.

Ăn xong, Khương Chiêu Tô cảm thấy một luồng ấm nóng từ thực quản tràn vào cơ thể, lan khắp người, khiến bụng dạ dâng lên một cảm giác lạ thường, toàn thân như được sưởi ấm.

Giống như ruộng hạn gặp mưa rào, dưới tác dụng dễ chịu ấy, cơ thể cô bắt đầu tự chữa lành.

Làn da thối rữa dần trở nên mịn màng, những vùng bị axit ăn mòn bắt đầu mọc lại lớp thịt mới. 

Ngay cả làn da tái xanh cũng có chút sắc hồng, không còn tỏa ra mùi hôi thối nồng nặc nữa.

Khương Chiêu Tô dần hiểu ra vì sao lũ tang thi lại khao khát máu thịt đến vậy.

Cảm giác ấy… khác gì đang hút ma toé đâu?

Tất nhiên, cô vốn là một công dân tuân thủ pháp luật, xưa nay chưa từng thử những thứ trái phép kiểu đó.

Nghe Kỳ Tinh nói, Khương Chiêu Tô, một người vốn luôn giữ mình dần hồi phục lý trí giữa cơn đói khát. Cô chậm rãi dừng lại, ngơ ngác nhìn đôi tay đỏ lòm của mình.

Dưới thân cô, Thẩm Cường đã ngừng thở. Sắc mặt xám xịt như than, hoàn toàn biến dạng, trông thậm chí còn đáng sợ hơn cả tang thi.

Khương Chiêu Tô sững người gần một phút. Rồi đột nhiên cô đưa tay che miệng, vừa bò vừa lăn khỏi người Thẩm Cường, đến bãi đất trống bên cạnh nôn thốc nôn tháo.

“Ọe…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play