“A a a a a! Chồng ơi, phía trước có tang thi!!”

“Đừng sợ, chồng sẽ bảo vệ em!”

Đó là hai câu cuối cùng mà Khương Chiêu Tô nghe được trước khi chết.

Sau đó, cô nhìn thấy một người đàn ông cao gần 1m9, nặng gần 100kg, tráng kiện như gấu, đang lao thẳng về phía cô.

Phòng tối lạnh lẽo và ẩm ướt. Nắm đấm to lớn của anh ta mang theo lực gió mạnh, đấm thẳng vào thái dương cô.

Khương Chiêu Tô vốn chỉ là một NPC tang thi nhỏ bé trong ngôi nhà ma. Do thiếu dinh dưỡng lâu ngày, cơ thể cô gầy gò yếu ớt, có thể dùng từ "mong manh dễ vỡ" để miêu tả.

Không ngoài dự đoán.

Dính cú đấm tàn bạo đó, Khương Chiêu Tô đổ gục xuống đất. Đầu cô va mạnh vào nền xi măng, phát ra một tiếng bịch.

Cô, một thiếu nữ mới 18 tuổi cứ thế qua đời ngay tại chỗ.

Vài giây trước khi mất ý thức, mắt cô tối sầm lại, ký ức trong đầu như cuốn phim tua nhanh hiện lên từng cảnh trong quá khứ.

Chưa đầy tháng, cô đã bị bố mẹ bọc trong một chiếc áo bông rách nát, ném trước cửa trại trẻ mồ côi giữa đêm đông. May mắn được viện trưởng nhặt về kịp, cô không bị chết cóng, nhưng vì thế mà mắc bệnh mãn tính.

Từ nhỏ, Khương Chiêu Tô đã ốm yếu bệnh tật, không thể tranh ăn với lũ trẻ trong viện. Cô thường xuyên đói khát, quần áo không đủ ấm. Dù đang ở độ tuổi thanh xuân, cô lại gầy gò đến mức trông như que củi khô, còn thấp hơn cả đám nhóc mới 13–14 tuổi.

Cô đã cố gắng hết sức, thi đậu một trường đại học danh giá, tương lai đang rộng mở. 

Trong lúc chăm chỉ làm thêm tích góp học phí, sinh hoạt phí, cô lại bị chính người bạn trai ngu ngốc của người khác giết chết, chỉ để thể hiện tình yêu với nhau.

Rõ ràng cơ thể cô đang rét run, đầu đau như muốn nổ tung, nhưng trong đầu Khương Chiêu Tô lại chợt hiện lên một câu chuyện cười cũ kỹ.

Nếu phải dùng một phép ẩn dụ để miêu tả cuộc đời ngắn ngủi của mình, thì cô chính là một chiếc bàn trà, mặt bàn toàn là bi kịch.

Dù đã luôn cố gắng sống tích cực trong thế giới tàn khốc này, cuối cùng cô cũng bị bẻ gãy.

Cô thậm chí mong mình lúc này thật sự là một con tang thi, để có thể lao đến cắn chết cái đôi cẩu nam nữ kia, bọn chúng đã coi cô như trò đùa, hại chết cô rồi vẫn còn đứng đó mùi mẫn tình tứ.

Nếu có kiếp sau…

Nếu thật sự có kiếp sau, thì hãy để cô trở thành một con tang thi mạnh mẽ tàn bạo, không biết đau, không biết khổ.

Khi ý thức dần chìm vào hư vô, Khương Chiêu Tô nghĩ như vậy rồi nhắm mắt lại, đầy tiếc nuối.

———

Một thứ chất lỏng nhỏ giọt lên mặt cô. Vừa chạm vào da thì lạnh buốt, nhưng vài giây sau đã bắt đầu nóng rát.

“Ư... ư…”

Bên tai là tiếng nức nở khe khẽ.

Ban đầu, cô tưởng cặp đôi kia cuối cùng đã nhận ra điều bất thường, đang quỳ bên cạnh cô mà hối lỗi.

Nhưng khi dần tỉnh lại, Khương Chiêu Tô phát hiện tiếng nức nở kia rất kỳ lạ.

Nó ở rất gần cô.

Âm thanh đó trầm thấp, không giống tiếng người đang khóc, mà như tiếng gầm gừ của một con thú hoang, vừa đáng sợ vừa rợn người.

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Cô xuyên đến rừng nguyên sinh rồi à?

Sau khi đầu óc tỉnh táo, cơ thể cũng dần có chút sức lực. Khương Chiêu Tô từ từ mở mắt.

Trước mắt cô không phải khu rừng cổ đại thần bí gì cả, mà là một thành phố hiện đại.

Một đô thị với đường phố rộng rãi, các toà cao ốc san sát, xe cộ khắp nơi.

Nhưng điều quái lạ là, thành phố phồn hoa như vậy lại yên ắng đến mức kinh người.

Không có lấy một âm thanh người nói, xe chạy. Cô cứ thế nằm giữa đường, không ai quan tâm hay đến gần, chỉ có vài cái bóng lắc lư ở đằng xa, hành động vô cùng kỳ quái.

Trời u ám, mưa vẫn đang rơi.

Nước mưa đọng trên mặt và người cô, mang theo cảm giác nhầy nhụa khó chịu.

Gặp mưa thì sẽ bị cảm, cảm rồi phải đi khám, mà cô… thì không có tiền.

Vừa nghĩ vậy, Khương Chiêu Tô không biết lấy đâu ra sức, lăn một vòng bật dậy khỏi mặt đất.

Khi đứng dậy, cô mới nhận ra: âm thanh giống thú gầm mà mình nghe thấy lúc đầu, thực ra là phát ra từ chính cổ họng mình.

Sao lại thế?

Trước đây cô ngủ có ngáy bao giờ đâu?

Hay cơ thể quá yếu, nằm một lát cũng thở khò khè vậy à?

Cô ngạc nhiên trợn tròn mắt, định sờ cổ họng, nhưng khi đưa tay lên lại phát hiện, da trên cánh tay cô đã thối rữa đến mức không còn hình dạng.

Do thiếu dinh dưỡng và thiếu máu, làn da Khương Chiêu Tô từ trước đến nay vốn đã tái nhợt bệnh tật.

Nhưng giờ đây, cả cánh tay cô chuyển sang màu xám tro. Những chỗ thối rữa rỉ ra mủ vàng, các ngón tay dài ngoằng khẳng khiu như chân gà trụi thịt, móng tay đen sì như bị dập nát.

Đây rõ ràng không phải tay của một con người khỏe mạnh.

Đầu óc trống rỗng, cô vô thức đưa tay còn lại sờ lên vết thối rữa.

Rắc.

Chỉ mới chạm nhẹ, vùng da thối trên cánh tay như tường vữa lâu ngày không tu sửa, lập tức nứt ra, rơi xuống một mảng thịt thối lớn, để lộ lớp xương trắng lạnh lẽo bên trong.

“Gừ gừ…”

Cô toàn thân run rẩy, cổ họng lại phát ra tiếng gầm gừ khàn khàn như thú hoang.

Chính cô cũng bị tiếng rống của mình dọa đến mềm nhũn chân.

Mưa nhỏ giọt xuống tay cô, ăn mòn làn da tạo thành từng vết lõm.

Chẳng mấy chốc, da tay cô lại bong thêm một mảng lớn. Thịt thối bên trong rỉ ra mủ vàng lẫn máu.

Dù không thấy đau, Khương Chiêu Tô vẫn ý thức được đây không phải mưa bình thường, mà là mưa axit có khả năng ăn mòn.

Giờ thì cô đã hiểu vì sao đường phố chẳng có ai.

Người thường mà trúng cơn mưa này, chắc đã đau chết rồi.

Cô mà cứ đứng đây thì chẳng mấy chốc sẽ bị tan chảy hết thịt, chỉ còn lại một bộ xương trắng.

Nhìn quanh, cô chọn chạy vào một siêu thị lớn gần đó để trú mưa.

Không biết có phải vì đói quá hay không, nhưng mỗi bước đi đều vô cùng nặng nề, cô lảo đảo như thể sắp ngã.

Thật ra ngay từ lúc vừa tỉnh lại, cái bụng cô đã kêu gào dữ dội, đói đến mức như đã nhiều năm không ăn gì.

Vừa bước vào siêu thị, Khương Chiêu Tô chợt ngửi thấy một mùi thơm ngọt kỳ lạ.

Thơm quá…

Thơm như có ai đang nướng thịt gần đây vậy, với một người đói lả ba ngày ba đêm như cô, mùi ấy chẳng khác nào cứu tinh.

Trong khoảnh khắc, cô cảm thấy nước miếng ứa ra trong miệng, từng đợt đói cồn cào ập đến.

Đôi mắt đỏ au, cô chẳng còn nghĩ được gì nữa, chỉ làm theo bản năng mà ngẩng đầu, hít lấy hít để, tìm kiếm nơi phát ra hương thơm đó.

Dù tay chân không linh hoạt, nhưng khứu giác và thị giác của Khương Chiêu Tô dường như được nâng cấp, rất nhanh đã lần theo mùi hương để tìm đến nơi phát ra.

Thế nhưng vừa thấy nơi đó, cô lập tức sững người.

Bởi vì… nơi phát ra mùi thơm đó không phải cửa tiệm bán thịt nướng.

Mà là một người.

Một anh chàng vô cùng đẹp trai.

Trong quãng đời ngắn ngủi của mình, Khương Chiêu Tô chưa từng gặp người đàn ông nào đẹp đến thế, thậm chí còn hơn cả diễn viên nổi tiếng trên TV.

Ngũ quan sắc sảo, làn da trắng như tuyết, gương mặt đẹp đến mức tưởng như được thiên thần nhào nặn, không chê vào đâu được.

Nhưng rõ ràng anh đang bị thương, mày nhíu chặt, mắt nhắm nghiền, dựa vào một góc nghỉ ngơi.

Vai anh đang chảy máu, máu thấm ướt cả chiếc áo sơ mi, làm mùi hương kia thêm nồng nàn.

Chính mùi hương ấy là thứ đang khiến Khương Chiêu Tô phát cuồng.

Cô nhìn chiếc cổ trắng ngần và bờ vai vẫn đang rỉ máu kia… không kiềm được mà nuốt nước miếng cái ực.

Lúc này, cô mới thật sự hiểu thế nào là mỹ vị nhân gian.

Trong mắt cô bây giờ, anh không còn là người đàn ông nữa… mà là một con ngỗng trắng thơm lừng, nướng vừa chín tới.

Chỉ chờ cô nhào lên xé thịt cắn ăn.

“Gào gào!”

Lúc này, Khương Chiêu Tô đã bị bản năng thèm ăn của tang thi chi phối hoàn toàn.

Cô phấn khích gào lên một tiếng, rồi loạng choạng bước tới phía người đàn ông, dáng đi cứng đờ, lắc lư như chuẩn bị nhào tới cắn.

Nhưng người đàn ông chỉ đang nhắm mắt dưỡng sức, hoàn toàn không bất tỉnh hay ngủ say. Nghe tiếng gào, anh lập tức mở bừng mắt.

Đôi mắt đen lạnh lẽo, hoàn toàn không ăn nhập gì với vẻ ngoài tuấn tú, ngay tức thì nhìn chằm chằm về phía Khương Chiêu Tô.

Lúc này, cô vẫn chưa nhận ra ánh nhìn ấy mang đầy nguy hiểm.

Chỉ đến khi cô và anh nhìn thẳng vào mắt nhau, Khương Chiêu Tô mới bất chợt cảm thấy có gì đó quấn lấy hai chân mình.

Ngay sau đó, thân thể không còn phối hợp, cô mất thăng bằng và ngã nhào về phía trước.

Rầm!

Khương Chiêu Tô úp mặt xuống đất, sống mũi gần như gãy lìa ngay tức khắc.

Cơn đau không phải thứ cô để tâm, nhưng cú ngã ấy khiến thân thể mục nát của cô văng ra vài mảnh thịt thối, máu đen chảy đầm đìa, lớp da trên mặt cũng bắt đầu bong tróc.

Dù vậy, Khương Chiêu Tô vẫn kiên cường như cũ.

Thứ quấn lấy chân cô lúc nãy đang siết chặt lấy cổ chân, khiến cả hai chân cô bị trói chặt vào nhau, không tài nào đứng dậy nổi.

Cô chỉ có thể vươn cánh tay khô gầy, thon dài về phía người đàn ông, như một kẻ khát nước nơi sa mạc nhìn thấy giếng cam lộ. Bằng ý chí kinh người, cô cố bò về phía anh.

“Gào gào……”

Máu tươi… thịt…

Thơm quá, ngọt quá…

Muốn ăn.

Lúc này, bộ não Khương Chiêu Tô đã hoàn toàn bị bản năng của tang thi kiểm soát, chỉ còn lại một khao khát duy nhất.

Ăn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play