Khương Chiêu Tô không hiểu lời của Kỳ Tinh có ý gì.
Siêu thị này rõ ràng chẳng còn gì ăn được, vậy mà Kỳ Tinh lại chẳng có vẻ gì là muốn rời đi.
Kỳ Tinh nhét cô vào một khoảng trống giữa mấy kệ hàng bị lệch, sau đó quay về góc ban nãy, ngồi xuống và tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi.
Khương Chiêu Tô cứng đờ người, nằm nghiêng sau kệ, lặng lẽ quan sát Kỳ Tinh đang… chảy nước miếng.
Trông anh ta như thể đã lường trước mọi chuyện.
Một lúc sau, Khương Chiêu Tô khịt mũi. Cô ngửi thấy mùi thịt tươi lởn vởn trong không khí.
Chỉ là… không thơm bằng mùi của Kỳ Tinh.
Ngay sau đó, tiếng bước chân vang lên ở cửa siêu thị, một nặng một nhẹ.
“Lão Mã, anh chắc thằng đó trốn trong này chứ?”
“Chắc chắn. Nó bị bắn một phát, chạy không xa được đâu. Nhìn đi, trên nền còn vết máu của nó kìa!”
Từ sau khi biến thành tang thi, thính giác và khứu giác của Khương Chiêu Tô đều được cường hóa. Dù khoảng cách với hai người kia còn xa, nhưng tiếng bước chân và lời nói của họ vẫn vang rõ mồn một trong tai cô.
Cô tự hỏi, liệu dị năng giả có thể như vậy không.
Khi hai người kia vừa dứt lời, hơi thở của Kỳ Tinh đột ngột trở nên nặng nề.
Anh dùng tay ôm lấy vết thương nơi bả vai, mặt nhăn lại vì đau đớn, thỉnh thoảng còn ho khan một tiếng, trông như thể bị thương rất nặng, nguy kịch lắm rồi.
Tiếng ho lập tức thu hút sự chú ý của hai kẻ ngoài kia.
Tiếng bước chân dần nặng nề hơn, họ đã tiến vào trong siêu thị.
Mùi thịt người lan ra, khiến Khương Chiêu Tô không kiềm được mà nước dãi tứa ra, cổ họng phát ra tiếng gầm gừ trầm thấp.
Bản năng đi săn trong cô trỗi dậy, toàn bộ cơ thể căng lên, chực chờ lao ra.
Nhưng cô nhanh chóng bị ánh mắt của Kỳ Tinh trấn áp, lập tức ngoan ngoãn trở lại.
Chỉ chưa tới hai phút sau, hai gã đàn ông đã lọt vào tầm nhìn của Khương Chiêu Tô. Một người cao gầy, một nười lại cao to , dáng vẻ cũng khá khớp với mô tả mà Kỳ Tinh từng nhắc đến.
“Nhìn kìa! Chẳng phải là Kỳ Tinh sao?”
Gã đàn ông gầy gò, trông chừng bốn năm chục tuổi, lên tiếng trước.
Người còn lại trẻ hơn, cao lớn, cơ bắp cuồn cuộn, trông như thể chỉ cần một cú đấm là có thể đánh bay ai đó.
Nhìn thấy Kỳ Tinh đang nằm bất động bên tường, sắc mặt trắng bệch vì mất máu, gã cơ bắp phá lên cười.
“Ha ha! Lão Mã, đúng như anh nói, nó quả nhiên trốn ở đây!”
Từ phía sau kệ, ánh mắt Khương Chiêu Tô dán chặt vào gã cơ bắp, hai mắt long lanh, nước dãi rỉ ra không ngừng. Cô thầm nghĩ, người này mà cắn chắc ngon lắm đây.
Cô được Kỳ Tinh giấu rất kỹ, hai gã kia không hề phát hiện ra sự tồn tại của cô.
“Đệch, chả phải nó chỉ nhờ có dị năng mà lúc nào cũng nghênh mặt lên trời sao? Tao đã ngứa mắt từ lâu!”
Gã cơ bắp nhổ một bãi nước bọt xuống đất, cầm khẩu súng lục tiến về phía Kỳ Tinh.
“Tao muốn xem thử, là dị năng của mày mạnh hơn, hay khẩu 744 của tao mạnh hơn!”
Từ nãy tới giờ, Kỳ Tinh vẫn cúi đầu bất động, hơi thở mỗi lúc một yếu ớt.
“Sắp chết rồi à?”
Gã cơ bắp đá vào người anh, mặt lộ rõ vẻ khinh bỉ, phì mũi cười nhạo.
“Hừ, tưởng dị năng giả ngầu lắm, hóa ra ăn một viên là nằm lăn ra rồi.”
“Da dẻ mịn màng thế kia, ai không biết lại tưởng là con gái đó chứ.”
Tận thế khiến con người sống trong bất an, thiếu thốn cả đồ ăn lẫn quần áo. Nhu cầu cơ bản còn chẳng đảm bảo, nói gì đến chuyện khác.
Trong hoàn cảnh như vậy, dục vọng và bản tính xấu xa của con người bị phóng đại đến cực độ, chuyện bẩn thỉu gì cũng dám làm.
Nhìn khuôn mặt trắng trẻo, tuấn tú của Kỳ Tinh, ánh mắt của gã cơ bắp hiện rõ vẻ dâm tà.
Giữa tận thế này, có ai còn quan tâm đến giới tính? Có lỗ là dùng được.
Ngay từ khi Kỳ Tinh mới được điều về đội, gã này đã để ý. Nhưng vì Kỳ Tinh là một trong số hiếm dị năng giả hệ mộc, năng lực vượt trội, người thường chẳng ai dám động vào.
Gã cơ bắp tuy là dị năng giả hệ cường hóa, nhưng vẫn không được Kỳ Tinh để vào mắt.
Lão Mã cũng là dị năng giả hệ mộc, nhưng chỉ mới đạt cấp C, thậm chí còn không đỡ nổi một đòn của Kỳ Tinh.
Hai kẻ đó đã nhắm vào năng lực của Kỳ Tinh từ lâu. Lần này nhân cơ hội đi làm nhiệm vụ chung, bọn chúng quyết định ra tay, đoạt lấy dị năng của anh.
Ban đầu, kế hoạch tiến triển rất thuận lợi.
Kỳ Tinh vốn kiêu ngạo, tự tin vào năng lực của mình nên chẳng chút đề phòng, còn chủ động đưa cho mỗi người một thanh thương.
Sau khi diệt xong đám tang thi, lão Mã bất ngờ nổ súng về phía Kỳ Tinh.
May mà anh cảnh giác, không hoàn toàn tin tưởng bọn chúng, nên thoát được.
Nhưng cũng không trốn đi xa, và giờ đã bị hai kẻ đó tìm thấy.
“Ngạo mạn lắm cơ mà, giờ thì sao?!”
Gã cơ bắp cười ha hả, trêu chọc Kỳ Tinh đang nằm bất động.
Lão Mã đứng sau gã thì cảnh giác hơn nhiều. Vừa quan sát xung quanh, vừa nói.
“Thẩm Cường, bắn thêm một phát đi. Nền nhà này nứt vỡ, nếu dưới đất có rễ cây mà Kỳ Tinh tỉnh lại dùng dị năng thì rất phiền.”
“Không cần.”
Thẩm Cường từ chối: “Người sắp chết thì có gì hay đâu.”
Hắn liếm môi khô khốc, một chân giẫm lên đầu gối Kỳ Tinh, cười đầy ác ý.
“Tao sẽ bẻ gãy tay chân nó, cắt lưỡi nó, xem nó còn dùng dị năng kiểu gì. Chơi xong rồi thì moi tinh hạch ra từ ngực nó.”
Nằm dưới kệ, Khương Chiêu Tô nghe thấy mà rùng mình.
Tận thế này đúng là tàn nhẫn. Có người còn đáng sợ hơn cả tang thi như mình.
Khi thấy Thẩm Cường cất súng, cúi xuống định sờ mặt Kỳ Tinh, anh bỗng mở mắt, ánh mắt lạnh lẽo như băng.
Từ dáng vẻ yếu ớt như tuyết tan ban nãy, Kỳ Tinh bỗng bùng nổ. Anh nắm chặt tay Thẩm Cường, dứt khoát bẻ gãy cổ tay gã. Đồng thời, với tốc độ chớp nhoáng, anh kích hoạt dị năng.
Dây leo to lớn bật ra từ mặt đất, quấn chặt lấy lão Mã trong chớp mắt.
Ngay lập tức, Khương Chiêu Tô cảm thấy mọi gông cùm trên người mình biến mất.
Cô nghe thấy tiếng Kỳ Tinh quát lớn.
“Phú Quý, xông lên! Cắn hắn!”