Quả nhiên, con tang thi này có ý thức.
Thấy Khương Chiêu Tô còn biết điều, Kỳ Tinh khẽ cong môi, tỏ vẻ hài lòng.
“Được rồi, vậy tạm tha cho cô một mạng.”
Kỳ Tinh dùng sống đao vỗ nhẹ vào mặt Khương Chiêu Tô, giọng lạnh lùng đầy cảnh cáo.
“Nhưng nếu sau này cô không biết nghe lời, con dao nhỏ này sẽ không ngần ngại móc tung cái đầu nhỏ của cô ra, hiểu chưa?”
“Ư ư...”
Bị dây leo trói chặt, Khương Chiêu Tô chỉ có thể ra sức rên lên để đáp lại.
Kỳ Tinh đang có vài câu muốn hỏi cô.
“Cô đến từ bên ngoài à?”
"Grừ!"
Khương Chiêu Tô gật đầu lia lịa.
“Ra ngoài đó có thấy ai không? Một người đàn ông trẻ tuổi, cao to và một ông già gầy gò.”
“Ư ư...”
Khương Chiêu Tô mở to mắt, nhớ lại cũng chẳng thấy ai giống vậy, bèn lắc đầu ngoan ngoãn.
Kỳ Tinh trầm ngâm nhìn cô vài giây, sau đó phất tay, cởi bỏ phần lớn dây trói trên người cô, chỉ để lại phần trói ở tay, chân và miệng.
“Biết rồi.”
Sau đó, Kỳ Tinh dùng một sợi dây leo khác dắt cô đi. Họ bắt đầu lục soát siêu thị, tìm kiếm những món đồ còn dùng được.
Tay chân bị trói chặt, Khương Chiêu Tô chỉ có thể nhảy cà tưng như một con tang thi chính hiệu, lọ mọ đi theo sau Kỳ Tinh.
Lúc nãy đầu óc cô toàn bị cơn đói khát chiếm lấy, chẳng để ý gì đến tình trạng cơ thể hay hoàn cảnh xung quanh.
Chỉ khi nghe Kỳ Tinh gọi cô như vậy, Khương Chiêu Tô mới chợt nhận ra, mình dường như đã xuyên không đến một thế giới tận thế có tang thi.
Vì công việc, cô từng đọc vài bộ tiểu thuyết mạt thế nên cũng hiểu sơ sơ các giả định trong đó.
Dựa vào tình hình hiện tại mà suy đoán, thì có lẽ cô đã biến thành tang thi, còn người đàn ông trước mặt chính là một dị năng giả, những kẻ đột biến gen sau tận thế.
Trong mấy bộ tiểu thuyết cô từng đọc, tang thi gần như chỉ là bia đỡ đạn, kiểu gì sớm muộn cũng bị vai chính, mấy tên dị năng giả tiêu diệt.
Nghĩ đến lời mình nói trước khi ngất đi, Khương Chiêu Tô không nhịn được chửi thầm một câu.
Ông trời à, con chỉ buột miệng nói muốn làm tang thi thôi, ai ngờ ông thật sự cho con thành tang thi luôn!
Con từng mong thành phú bà, sao ông không đáp ứng con khi đó chứ?
Siêu thị này nhìn từ ngoài thì còn tạm, nhưng bên trong đã mất điện, ánh sáng lờ mờ. Nhiều kệ hàng ngã đổ ngổn ngang, đồ đạc bị lục tung rối loạn.
Người đàn ông có khả năng điều khiển dây leo ấy đi chậm rãi giữa đống hỗn độn, thỉnh thoảng cúi xuống bới móc rác rưởi, mong tìm được chút vật tư còn dùng được.
Nhưng nơi này rõ ràng đã bị nhiều người lục soát trước đó. Đồ ăn và vật dụng thiết yếu đều bị vét sạch, cuối cùng anh chỉ tìm được vài bộ quần áo còn tạm sạch.
Áo sơ mi trên người Kỳ Tinh lúc này đã bị máu thấm ướt một mảng lớn. Mất máu nhiều khiến sắc mặt anh tái nhợt, dáng vẻ gầy yếu làm Khương Chiêu Tô liên tưởng đến mấy món đồ sứ trong viện bảo tàng, vừa đẹp vừa mong manh, khiến người ta muốn nâng niu.
Nhưng sau khi trải qua màn đe dọa nửa đùa nửa thật lúc nãy, Khương Chiêu Tô hiểu rõ, đó chỉ là vẻ ngoài ngụy trang.
Quả nhiên, khi Kỳ Tinh cởi áo trước mặt cô để kiểm tra vết thương, Khương Chiêu Tô mới thấy rõ, người đàn ông tưởng như yếu ớt ấy lại có cơ bắp săn chắc, bụng sáu múi không thiếu một múi nào.
Chỉ cần hơi dùng sức, cánh tay anh hiện rõ từng đường nét rắn rỏi. Tuy không phải cơ bắp to lực lưỡng, nhưng cảm giác tràn đầy sức mạnh ấy khiến Khương Chiêu Tô tin rằng nếu động tay thật sự, anh còn mạnh mẽ hơn mấy tên con trai cơ bắp ược thuê trong công viên trò chơi mà cô từng hợp tác chỉ để hút khách nữ.
Có lẽ người tiếp theo sẽ đến sau một lúc nữa.
Kỳ Tinh bắt đầu xử lý vết thương trên vai.
Dù máu chảy khá nhiều, nhưng vết thương không sâu, chỉ là bị bắn sượt qua.
Anh xé một chiếc áo cotton cũ, quấn quanh vai để cầm máu. Sau đó không biết từ đâu lấy ra một chiếc bật lửa, khử trùng con dao rồi bình tĩnh dùng nó gắp viên đạn ra. Ngón tay anh phát sáng xanh nhạt, bôi thuốc lên miệng vết thương, rồi dùng vải sạch băng lại gọn gàng.
Vết thương máu me be bét khiến Khương Chiêu Tô rùng mình, bụng réo ùng ục. Sợ thì sợ, nhưng mùi máu tươi khiến cô lại thèm thuồng.
Trong suốt quá trình xử lý vết thương, Kỳ Tinh vẫn giữ gương mặt bình thản, chẳng hề thể hiện chút đau đớn nào, cứ như một con tang thi mất cảm giác.
Sau khi băng bó xong, anh chọn một chiếc áo sơ mi đen có kiểu dáng giống áo cũ để mặc.
Chiếc áo đen càng làm nước da trắng lạnh của anh nổi bật hơn, thân hình gầy gò càng thêm rõ ràng.
Hình tượng người đàn ông tràn đầy sức mạnh với cơ bắp cuồn cuộn lập tức biến mất, thay vào đó là dáng vẻ thư sinh yếu ớt không cầm nổi vật gì.
Chính vẻ ngoài này đã đánh lừa Khương Chiêu Tô lúc đầu. Cô tưởng anh không có khả năng phản kháng, mới bị ham muốn máu thịt lấn át lý trí, dẫn đến kết cục bị trói thế này.
Kỳ Tinh chỉnh trang xong cho mình, còn phải giúp Khương Chiêu Tô thay quần áo.
Sau khi biến thành tang thi, đầu óc Khương Chiêu Tô chậm chạp hơn hẳn.
Tay Kỳ Tinh vừa chạm tới trước mặt cô, cởi hai chiếc cúc áo, cô mới giật mình nhận ra, người đàn ông này hình như đang... cởi đồ mình!?
Khương Chiêu Tô, một cô gái xinh đẹp quý phái, à không, một nữ sinh đáng yêu bị người đàn ông đột nhiên xâm phạm thân thể đến mức hoảng loạn gào thét, hai chân khép lại, nhảy tưng tưng chạy trốn về phía đối diện.
Cứu với! Người này nhìn bảnh bao vậy mà sao lại là đồ biến thái thế này?!
Ngay cả zombie cũng không tha nữa à!
Nhưng cổ cô vẫn còn bị dây leo do Kỳ Tinh tạo ra quấn chặt. Chỉ với một cái ngoắc tay và một chút năng lực, anh đã kéo cô lại gần như chẳng tốn chút sức nào.
“Chạy cái gì mà chạy.”
Khương Chiêu Tô co rụt vai lại, tròn mắt nhìn anh, hoảng sợ hét lên đầy giận dữ.
“Ngao ngao ngao!”
Là tang thi thì cũng có lòng tự trọng chứ! Không được tùy tiện quấy rối tang thi!
Bị cơn mưa axit ăn mòn, xương gãy tứ tung, gương mặt cô giờ đã phủ đầy vết thối rữa, đến mức người bình thường chẳng thể đoán ra biểu cảm hay cảm xúc của cô là gì.
Nhưng không hiểu sao, có lẽ do ánh mắt quá phẫn uất kết hợp với tiếng rống ai oán, Kỳ Tinh lại có thể... hiểu được phần nào tiếng ngao ngao đó.
Kỳ Tinh: “……”
Cái quỷ gì thế này?
Anh thề với trời, anh chỉ thấy quần áo trên người con tang thi nhỏ này quá rách rưới, nhìn không quen mắt, đơn giản là muốn giúp cô đổi bộ đồ khác mà thôi.
Bịt mũi vì mùi thối, Kỳ Tinh cau mày nói.
“Cô nghĩ tôi chiếm được gì từ cô à? Mùi trên người cô nặng tới mức làm người ta chết ngạt đấy. Mau thay đồ đi.”
“Grừ Grừ!”
Khương Chiêu Tô tru lên đầy ai oán.
Toàn thân cô đã mục nát, hôi thối như vậy thì làm sao mà không nặng mùi chứ?
Thay đồ thì có ích lợi gì!
Suốt 18 năm sống trên đời, ngay cả tay đàn ông cô còn chưa từng nắm qua, giờ lại suýt chút nữa bị một người vừa mới gặp mặt lột sạch đồ!
Sự xấu hổ tràn ngập khiến đầu óc Khương Chiêu Tô như muốn nổ tung. Cô còn chưa thích nghi với thế giới kỳ quái này, nhưng lúc này chẳng màng suy nghĩ liệu có khiến Kỳ Tinh nổi giận không, chỉ biết ra sức giãy giụa dữ dội, nghẹn ngào phát ra tiếng nức nở từ yết hầu.
Thấy cô phản kháng mạnh như vậy, Kỳ Tinh cũng hơi bất ngờ.
Đừng nói là tang thi, dù cô là người bình thường thì trong mắt anh, cũng chỉ là một đứa con gái chưa phát triển hết, thế mà lại biết ngượng.
Nhưng mà… trước đây em gái anh cũng vậy, vừa bước vào tuổi dậy thì là trở nên khó hiểu và nhạy cảm, đến cả gọi anh cũng lười.
Nhìn tang thi nhỏ này có cả ngoại hình lẫn tính cách hao hao em gái mình, Kỳ Tinh mềm lòng đôi chút, nhượng bộ.
“Thôi được, không bắt cô thay đồ nữa.”
“Ưm ưm…”
Lúc này Khương Chiêu Tô mới dần bình tĩnh lại. Cô phát ra âm thanh khát khao nức nở, hai mắt tròn xoe nhìn chằm chằm vào chiếc áo sơ mi cũ mà Kỳ Tinh vừa ném xuống đất.
Trên áo vẫn còn vết máu chưa khô, mùi thơm ngọt ngào quyến rũ khiến mũi cô động đậy liên tục, chỉ muốn vùi đầu vào đó ngay lập tức.
Lãng phí quá, tiếc thật đấy!
Giá như được liếm một cái…
Kỳ Tinh nhanh chóng hiểu ra ý của cô, hỏi: “Đói rồi à?”
“Ngao!”
Còn phải hỏi? Nếu không đói đến điên đầu, thì tôi mò tới đây tìm anh làm gì?!
Nhưng Kỳ Tinh không định để cô thây ma nhỏ này hút máu mình.
Trong mắt anh, giờ cô chẳng khác nào thú cưng anh nuôi trong nhà.
Chủ nào lại tự cắt thịt mình cho thú cưng ăn? Chẳng phải là tự chuốc họa vào thân sao?
Tuy nhiên, đã nuôi thì cũng phải có trách nhiệm.
Kỳ Tinh đã nghĩ xong cách giúp Khương Chiêu Tô lấp đầy bụng. Anh mỉm cười, cúi người chỉnh lại phần cổ áo rách nát cho cô, giọng nhẹ nhàng.
“Chờ chút nhé, sắp có đồ ăn rồi.”