Tuy đã trở thành một tang thi, nhưng Khương Chiêu Tô dù sao cũng mới xuyên tới đây, trong lòng vẫn luôn cảm thấy mình là con người.

Sau khi ăn no, nhân tính lại trỗi dậy, cô bắt đầu không thể chấp nhận nổi sự hung tàn và dã man của chính mình.

Cô chống tay xuống đất, nôn ọe dữ dội. Còn chưa kịp thấy tủi thân, bên cạnh đã thò ra một cái đầu.

Kỳ Tinh khoanh tay sau lưng, khom người nhìn cô.

“Sao lại nôn tiếp thế? Ăn no quá thì thôi, có ai bắt ép đâu. Để dành cho cô ăn, vậy mà lại phí phạm thế này!”

Khương Chiêu Tô: “...”

Anh ta mới đúng là người sinh ra để làm tang thi!

Dựa vào đâu mà anh ta là dị năng giả, còn cô lại thành tang thi?

Trong mấy cuốn tiểu thuyết mạt thế mà Khương Chiêu Tô từng đọc, dị năng giả luôn là chính diện, còn tang thi thì chỉ là vai phản diện mờ nhạt.

Nhưng nhìn Kỳ Tinh vừa ngân nga hát, vừa nhẹ nhàng dùng dao rạch sọ tên kia để tránh hắn chưa chết hẳn mà hóa thi, Khương Chiêu Tô lại thấy... anh ta còn giống phản diện hơn cả mình.

Kỳ Tinh không chỉ chém đầu Thẩm Cường mà còn đúng như lời anh nói, lóc một ít thịt từ xác Thẩm Cường và lão Mã, gói vào túi để làm lương thực dự trữ cho cô.

Khương Chiêu Tô kinh hãi đến mức không thốt nên lời.

Cô cứ tưởng sau trận chiến này, cả hai có thể đường ai nấy đi.

Nhưng hành động hiện tại của Kỳ Tinh lại rõ ràng cho thấy, anh ta còn muốn dẫn cô theo.

Không được.

Người này nhìn thì cười tủm tỉm, vừa đẹp trai lại có vẻ thân thiện, nhưng qua những gì anh ta thể hiện, tuyệt đối không phải người hiền lành gì.

Cô chỉ là một tang thi yếu ớt, không có sức chống cự. Mà đi theo một tên đàn ông tâm cơ đầy mình thế này, đến lúc chết cũng không biết mình chết kiểu gì.

Lúc Kỳ Tinh đang thu dọn đồ đạc, Khương Chiêu Tô rón rén dịch dần ra cửa siêu thị, định trốn thoát.

Nhưng Kỳ Tinh như thể mọc mắt sau lưng, chưa đợi cô đi được mấy bước đã chậm rãi lên tiếng.

“Phú Quý, đi đâu vậy?”

Một sợi dây leo màu xanh lục lặng lẽ trườn ra từ khe đất, cuốn chặt lấy cổ chân Khương Chiêu Tô như rắn.

Chân bị ép dính vào nhau, Khương Chiêu Tô vốn đã loạng choạng, lập tức ngã nhào xuống đất như một xác ướp cứng đơ.

Lần này cô đập cằm xuống đất, đau đến mức đầu óc tối sầm lại.

Dễ bắt nạt tang thi quá rồi còn gì!

Khương Chiêu Tô gào lên trong cổ họng, nước mắt máu trào ra hai bên má bầm tím.

Tại sao ngay cả làm người cô cũng xui, giờ thành tang thi rồi vẫn còn xui xẻo thế này?!

Mới xuyên qua đã đụng ngay phải một dị năng giả mạnh đến thế!

Cô đã thành tang thi, chẳng lẽ không nên là những con người yếu ớt phải sợ cô chạy tán loạn khắp nơi sao?

Tại sao bây giờ lại là cô phải rối rít tìm cách trốn khỏi con người?!

Kỳ Tinh sau khi thu dọn xong thì bước đến gần Khương Chiêu Tô, lúc này đang lồm cồm dưới đất như sâu đo, giọng nói dịu dàng như đang trách yêu.

“Phú Quý, sao mà vô ơn vậy? Mới ăn xong đã muốn bỏ trốn?”

“…”

Khương Chiêu Tô bò suốt nửa ngày mà chỉ được có ba mét.

Tức quá mà cũng mệt quá, cô dứt khoát chôn mặt xuống đất, giả vờ không nghe thấy Kỳ Tinh nói gì.

Kỳ Tinh thở dài: “Tang thi nhỉ vô lương tâm này, chi bằng giết luôn cho xong.”

!

Nghe đến đó, Khương Chiêu Tô lập tức ngẩng đầu, ánh mắt khẩn thiết nhìn về phía anh ta.

“Grừ Grừ Grừ!!!”

Cô có lương tâm mà! Cô là công dân gương mẫu mà!

Dường như nghe hiểu được tiếng kêu của cô, Kỳ Tinh hỏi lại: “Vậy sau này có chịu đi theo tôi không?”

“Ngao!”

Khương Chiêu Tô gật đầu như gà mổ thóc.

Theo! Nhất định theo! Dám không theo chắc chết mất xác tại chỗ!

Kỳ Tinh mỉm cười, đưa tay đỡ cô dậy, rồi rút từ túi ra một chiếc khăn tay, cúi người lau mặt cho cô.

Vừa nãy đói quá, Khương Chiêu Tô ăn như hổ đói, mặt dính đầy máu và thịt vụn. 

Nôn xong thì lại lấm lem đất cát, mặt mày thảm không nỡ nhìn, cằm còn lệch cả sang một bên.

Hành động của Kỳ Tinh thực chất khá mạo hiểm, chỉ cần cô cúi đầu là có thể cắn trúng tay anh.

Nhưng anh lại tỏ ra chẳng mảy may lo lắng, kiên nhẫn lau sạch máu bẩn trên mặt cô, thậm chí còn nhẹ nhàng nắn lại chiếc cằm lệch về chỗ cũ.

Ban đầu Khương Chiêu Tô còn hơi kháng cự, nhưng động tác của anh rất nhẹ nhàng, khăn tay mềm mại chà lên mặt khiến cô cảm thấy dễ chịu, mặt cũng sạch sẽ hơn nhiều.

Thế là cô ngoan ngoãn ngửa mặt lên, như một đứa trẻ con để mặc anh lau.

Từ xa nhìn lại, khung cảnh này có vẻ khá ấm áp, giống như một người anh dịu dàng đang chăm sóc cho cô em gái yếu ớt của mình.

Chỉ có điều Khương Chiêu Tô không hề hay biết rằng, dưới chân cô, mấy mầm cây non đang đung đưa khe khẽ không gió mà lay.

Chỉ cần cô có một dấu hiệu tấn công, những mầm cây dễ thương ấy sẽ ngay lập tức hóa thành những sợi dây leo thô to, không do dự xuyên thủng ngực và não cô.

Nhưng cho đến khi Kỳ Tinh rút tay lại, Khương Chiêu Tô vẫn không hề để lộ răng nanh.

Kỳ Tinh lấy ra chiếc áo hoodie chuẩn bị cho cô lúc trước.

“Quần áo của cô bẩn quá rồi, tự thay cái này đi.”

Khương Chiêu Tô cúi đầu nhìn bộ dạng của mình theo ánh mắt Kỳ Tinh.

Áo sơ mi trên người rách rưới, dính đầy máu Thẩm Cường, nhìn không ra nổi màu gốc, đúng là không thể nhìn thẳng nổi.

Cô cứng ngắc giơ tay nhận lấy chiếc hoodie, đảo mắt nhìn xung quanh một vòng, sau đó lò dò nhảy về phía mấy kệ hàng mà Kỳ Tinh từng giấu cô trước đó.

Những kệ hàng ở đây đủ cao, đủ che chắn để cô thay đồ.

Vừa mới trốn ra sau kệ, Khương Chiêu Tô chợt nhớ ra điều gì, liền thò đầu ra, hét mấy tiếng về phía Kỳ Tinh, người vẫn đang đứng đó và dõi mắt theo cô.

“Ngao ngao ngao ngao!”

Không được nhìn lén tôi thay đồ!

Chỉ là tò mò không biết cô đang định làm gì, Kỳ Tinh: “...”

Ai mà có hứng nhìn lén một con tang thi toàn thịt thối thay đồ chứ?

Bị Khương Chiêu Tô trừng mắt giận dữ, Kỳ Tinh chỉ đành xoay người, bất lực nói.

“Rồi rồi rồi, tôi không nhìn. Phú Quý tự thay đi.”

Hiện tại, tay chân Khương Chiêu Tô cứng đờ, loay hoay cả nửa ngày vẫn không gỡ được nút áo trên người, cuối cùng đành xé toạc ra. 

Nhưng chính cô cũng bị cơ thể gầy trơ xương, đầy những vết thương thối rữa làm cho khiếp sợ, vội vàng kéo bừa chiếc áo hoodie khoác lên để che đi cảnh tượng kinh hoàng ấy.

Tuy vậy, mặc áo hoodie cũng không dễ dàng gì. Cô loay hoay mãi mà vẫn không tìm được lỗ để chui đầu ra, cuống đến mức chỉ biết ú ớ rên rỉ.

Đột nhiên, một đôi tay nắm lấy vạt áo cô. Chỉ khẽ kéo một cái, lớp vải mềm mại lập tức ngoan ngoãn hạ xuống, che đi phần ngực trơ cả xương sườn của cô.

Khương Chiêu Tô cũng vừa lúc thò đầu ra khỏi cổ áo, đập vào mắt là gương mặt tuấn tú vô song của Kỳ Tinh.

Anh cúi người nhìn cô, đôi mắt cáo xinh đẹp đầy mê hoặc, khẽ mỉm cười dịu dàng:

“Được rồi, chúng ta nên rời khỏi đây thôi. Ở lại chỉ khiến cả hai thêm tội lỗi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play