Trong nguyên tác, quá khứ của phản diện chỉ được mô tả qua loa vài dòng, ngược lại lại tập trung miêu tả tâm lý vặn vẹo của hắn sau khi bị cha ruột đâm sau lưng và sự đố kỵ với nam chính.
Kết quả là giờ đây Giang Lạc muốn tìm ra vị trí cụ thể hiện tại của đại phản diện cũng cực kỳ khó khăn. Cuốn tiểu thuyết chết tiệt kia chỉ viết rằng năm mười bốn tuổi phản diện được tìm thấy ở tỉnh S, nhưng thành phố nào, khu nào, tòa nhà nào thì hoàn toàn không đề cập đến. Tỉnh S lớn như vậy, anh biết đi đâu mà tìm?
Đang cân nhắc có nên lôi cục nếp nhỏ kia ra bắt nó hỗ trợ tìm người không, Giang Lạc chợt nhớ đến một “phụ kiện” từng theo anh xuyên suốt mấy thế giới.
Anh gọi "Tiểu Tứ" trong đầu, ngay giây tiếp theo, một quả cầu ánh sáng tông màu ấm mềm mại dễ thương như bong bóng biết thở hiện ra từ trong cơ thể Giang Lạc, phát sáng lập lòe, vừa xuất hiện đã vui vẻ chạy vòng vòng bên cạnh anh, giọng không hề mang âm điệu máy móc, ngược lại còn ngọt ngào kêu lên: “Ký chủ yêu quý, ngài gọi tui à ~”
Giang Lạc lập tức nổi da gà vì hệ thống 014, mặt căng ra, lạnh lùng nói: “Giúp tôi tìm vị trí cụ thể của phản diện bé nhỏ.”
Cốt truyện bắt đầu khi nam chính hai mươi ba tuổi, tức là một năm trước khi nguyên chủ chết. Giang Lạc lướt qua ký ức của nguyên chủ, hiện tại nam chính vẫn là một tiểu vương tử tinh xảo đáng yêu, được nguyên chủ nuôi dạy rất tốt.
Ngoài việc chu cấp đầy đủ về vật chất, nguyên chủ còn chăm sóc gã rất chu đáo về tinh thần. Là người đứng đầu công ty, mỗi ngày phải xử lý hàng đống công việc, vậy mà vẫn dành thời gian chơi đùa cùng nam chính, tự tay dạy gã cách đối nhân xử thế.
Nhưng hiện tại chuyện quan trọng nhất không phải là nam chính, mà là phải nhanh chóng tìm ra vị trí của phản diện, càng sớm đưa hắn về càng tốt.
Hệ thống 014 tra xét mã nguồn thế giới này, rồi xâm nhập mạng lưới thông tin của thế giới đó mới tìm được vị trí của mẹ ruột nam chính – Lư Tú Mai, và hiện tại phản diện đang bị nuôi dưỡng trong tay bà ta.
Giang Lạc nhận được địa chỉ cụ thể, sau khi mất không ít thời gian cuối cùng cũng đến được khu dân cư cũ kỹ ở khu Thủy Bình, thành phố Bình An, tỉnh S.
Nghĩ đến việc sắp được gặp lại con trai, trong lòng Giang Lạc không khỏi thở phào nhẹ nhõm, trên mặt cũng nở một nụ cười.
Sau khi đưa con về, anh chẳng thèm quan tâm đến cốt truyện gì cả, cho dù cốt truyện có lớn đến đâu cũng không ảnh hưởng nổi đến anh. Hai đứa trẻ nhất định phải đổi lại, không những vậy, người mẹ ruột của nam chính – kẻ chủ mưu hoán đổi con anh, anh cũng sẽ không tha, còn cả thằng bố dượng có xu hướng bạo hành kia nữa.
Giang Lạc gõ cửa, đợi một lúc lâu mới có người ra mở. Anh còn chưa kịp nói gì thì đã thấy một đứa trẻ co ro trên sàn, chân rướm máu.
Trong khoảnh khắc, Giang Lạc hiểu ngay chuyện gì đã xảy ra. Nụ cười trên mặt biến mất, nắm đấm siết chặt.
Lý Đại Sa – người mở cửa tim đập thình thịch, linh cảm nguy hiểm dâng trào, miệng lắp bắp: “Cậu… cậu là?”
Chữ “ai” còn chưa kịp thốt ra thì một nắm đấm đã đập thẳng vào mặt ông ta. Đồng tử co rút lại, ông ta hét lên: “Aaa!! Cậu là ai thế hả?”
Giang Lạc không ngừng tay, từng cú đấm như mưa giáng xuống người Lý Đại Sa.
Nguyên chủ đang ở độ tuổi tráng kiện, sau khi Giang Lạc xuyên vào, khí vận quanh thân âm thầm cải tạo cơ thể này, khiến nó gần giống với thân thể nguyên bản của anh. Trước đây Giang Lạc rất thích rèn luyện, vung dao múa súng, nên đánh Lý Đại Sa chẳng khác nào đánh một con gà con.
Lúc này Lý Đại Sa mới thực sự cảm nhận được sự bất lực tuyệt vọng mà Tiểu Nam phải chịu đựng dưới những trận bạo hành của một người đàn ông trưởng thành như ông ta.
Dưới sự giận dữ hung hãn của Giang Lạc, Lý Đại Sa đến khí thế lớn tiếng chất vấn "cậu là ai mà dám xông vào nhà tôi đánh tôi" cũng chẳng còn, chỉ có thể chật vật né tránh, vừa tránh vừa cầu xin: “Đừng đánh nữa, xin cậu…!”
Nghe tiếng ồn ào chạy ra, Lư Tú Mai sợ đến hét lên: “Cậu là ai vậy! Tôi báo công an! Tôi báo công an đó!”
Nhìn Giang Lạc đánh người tàn nhẫn như thế, lại thấy Lý Đại Sa chật vật chạy trốn và cầu xin, Lư Tú Mai cũng chẳng dám lao lên ngăn cản, quý trọng mạng sống của mình mà trốn sang một bên, tay run rẩy cầm điện thoại định gọi cảnh sát, sợ Giang Lạc đánh xong Lý Đại Sa sẽ chuyển sang đánh mình.
Lúc này, đứa con trai nhỏ mà Lư Tú Mai đang ôm chặt nghe thấy tiếng la hét thảm thiết của bố liền chạy ra, thấy bố mình bị đánh thê thảm như vậy thì lập tức bị dọa khóc òa lên.
Nghe thấy tiếng trẻ con khóc, Giang Lạc theo phản xạ dừng tay, nhìn sang đứa bé đang gào khóc, khuôn mặt hồng hào, thịt mũm mĩm, vừa nhìn đã biết là đứa trẻ được nuôi dưỡng khỏe mạnh và lớn lên trong sự quan tâm chăm sóc của bố mẹ.
Nhìn thằng bé rồi lại nhìn sang con trai mình đang co ro trên đất, gầy trơ xương, toàn thân rỉ máu.
Bọn họ nâng niu con mình như bảo bối, vậy mà lại đối xử với con anh như rác rưởi!
Giang Lạc tức đến bật cười, đá một cú vào chỗ hiểm của Lý Đại Sa, lạnh giọng nói: “Cứ việc báo công an! Dù các người không báo thì tôi cũng sẽ báo! Cố ý tráo đổi trẻ sơ sinh, lại còn hành hung trẻ đến mức trọng thương suýt chết, tội này tôi sẽ truy cứu đến cùng!”
Nghe thấy lời đó, Lư Tú Mai lập tức nhớ đến chuyện mà mình đã làm sáu năm trước, cả người chấn động.
Sáu năm trôi qua, bà ta cứ tưởng rằng chuyện đó đã bị thời gian vùi lấp, không ngờ người đàn ông lạ mặt đột nhiên xuất hiện này lại biết được bí mật đó. Ngón tay cầm điện thoại không sao nhấn được nút gọi cảnh sát, hoảng loạn hỏi: “Cậu là ai?”
Giang Lạc cẩn thận bế đứa trẻ đang nằm dưới đất lên, vừa chạm vào bé, cơ thể nhỏ ấy liền run lên trong vòng tay anh. Giang Lạc sợ đụng vào vết thương của con nên chẳng dám dùng chút sức nào.
Vung tay đánh gục Lý Đại Sa chỉ mất năm giây, nhưng để bế đứa trẻ lên, Giang Lạc cảm thấy như mình đã dùng cả một đời.
Cậu bé đau đến toát mồ hôi lạnh trên trán, mắt nhắm chặt mãi không chịu mở, sau khi được Giang Lạc bế lên, cậu nức nở đau đớn nói: “Đau quá… mẹ ơi, con đau lắm…”
Câu nói ấy khiến tim Giang Lạc đau nhói, anh cố kìm nén đôi mắt cay xè, dịu dàng nói: “Cục cưng à, bà ta không phải mẹ con đâu, bố đến đón con về nhà rồi.”
Lư Tú Mai nghe vậy thì hoàn toàn sụp đổ, cũng chẳng buồn dỗ đứa con nhỏ đang khóc òa bên cạnh, tay chân mềm nhũn ngã quỵ xuống đất. Bà ta há miệng định biện hộ, nhưng mở miệng ra lại không biết nên nói gì.
“Không! Nó không phải con cậu! Con cậu là đứa trẻ trong nhà cậu cơ mà! Cậu… cậu không thể làm vậy được! Cậu đã nuôi nó sáu năm rồi! Giờ cậu mang đứa trẻ này đi, còn nó thì sao?”
Giang Lạc chẳng thèm để tâm đến mấy lời điên loạn đó, chỉ siết chặt đứa con trong lòng rồi rời khỏi nơi ấy.
Hàng xóm xung quanh nghe thấy ồn ào liền túa ra hóng chuyện, thấy có một người đàn ông lạ mặt xông vào đánh gã đàn ông thường xuyên đánh trẻ con kia thì chẳng ai muốn ngăn cản hay báo cảnh sát.
Gã đàn ông đánh trẻ con hàng ngày như thế vốn không phải người tốt lành gì, bị đánh là đáng đời. Mọi người thấy Giang Lạc vội vàng ôm đứa trẻ lên một chiếc xe trông vô cùng cao cấp và đắt đỏ, liền bàn tán xem anh là ai, nhưng không có ai biết, cuối cùng cũng tản ra.
Không một ai đến an ủi Lư Tú Mai đang sụp đổ khóc lóc dưới đất, cũng chẳng ai đoái hoài đến Lý Đại Sa bị đánh cho mặt mũi bầm dập.
---
Sau khi đưa con đến bệnh viện cấp cứu chân, nhìn ba chữ “Đang phẫu thuật” nhấp nháy ánh đỏ trước mắt, Giang Lạc không khỏi thấy hối hận. Nếu anh có thể tìm thấy con sớm hơn một chút, có lẽ đứa bé đã không phải chịu nỗi đau gãy chân này.
Ký chủ đau lòng thì hệ thống 014 cũng đau lòng theo, nó an ủi: “Ký chủ à, chuyện này sao có thể trách anh được chứ? Là do cặp vợ chồng ghê tởm đó! Bọn họ nuôi con mình béo tốt trắng trẻo, vậy mà lại hành hạ tiểu phản diện đến mức này. Một người thì bạo lực lạnh hàng ngày, người kia thì đánh đập triền miên, cả tinh thần lẫn thể xác đều bị tổn thương, đây là ngược đãi!”
Ánh mắt Giang Lạc trở nên lạnh lẽo và tàn nhẫn. Trước đó anh đã quá lạc quan, nghĩ rằng chỉ cần lật ngược tình thế để họ chịu trừng phạt thích đáng là đủ. Nhưng giờ nghĩ lại, như vậy còn quá nhẹ nhàng cho họ.
Nỗi đau mà họ đã gây ra cho con trai anh, anh sẽ hoàn trả gấp mười lần.
Cảm nhận được cơn chấn động trong cảm xúc của ký chủ, hệ thống 014 lập tức thu lại sự xót xa vừa rồi, cả thân thể nhỏ bé run rẩy, nép sát vào ký chủ mà run lên cầm cập.
Ký chủ của nó là người có thể bóp nát cả hệ thống, sao nó lại nghĩ anh sẽ nhẹ nhàng bỏ qua chuyện này chứ?
Lúc trước nếu không phải vì Chủ Thần có quan hệ thân thiết với bố của ký chủ, cộng thêm phản diện bé nhỏ mà ký chủ đang chăm sóc đúng là con ruột của anh, thì có lẽ nó đã bị anh đá bay đi rồi, đâu có chuyện ngoan ngoãn làm nhiệm vụ thế này.
Ký chủ này vốn nổi tiếng là người cực kỳ bảo vệ con trong các đại thế giới, hệ thống 014 lặng lẽ đốt nến cầu siêu cho vợ chồng Lư Tú Mai.
Giang Lạc không hề hay biết hệ thống 014 đã bắt đầu mặc niệm cho kẻ thù của mình, anh gọi điện cho thư ký, bảo họ tính toán rõ ràng tất cả số tiền anh đã chi cho nam chính, cũng chính là con ruột của Lư Tú Mai trong những năm qua. Đồng thời, anh còn yêu cầu thành lập lại một đội ngũ luật sư mới gồm bảy, tám người, chuyên về các lĩnh vực buôn bán trẻ sơ sinh, lừa đảo tài sản và bạo lực gia đình.
Anh muốn khiến đôi vợ chồng kia phải chịu nhiều tội danh chồng chất, rồi đẩy họ vào một nhà tù kinh khủng nhất. Chỉ có như vậy... mới dễ dàng cho anh “mượn gió bẻ măng”.
Dù sao đây cũng là một thế giới pháp trị, anh và con trai còn phải sống trong thế giới này bảy tám mươi năm nữa. Anh còn nhiều thời gian để từ từ tính sổ với Lư Tú Mai, ngày vui của anh mới chỉ bắt đầu thôi.
---
Thư ký nhanh chóng ghi lại những lời sếp vừa dặn, buôn bán trẻ sơ sinh, tính toán toàn bộ chi phí đã bỏ ra cho tiểu thái tử, lừa đảo, bạo lực gia đình…
Là một người thường tranh thủ thời gian rảnh đọc tiểu thuyết máu chó để giết thời gian, thư ký âm thầm nghĩ: Hình như mình phát hiện ra chuyện gì ghê gớm rồi đấy. May mà cậu rất chuyên nghiệp, miệng mồm lại kín như bưng.
Sau khi trao đổi xong với sếp, người thư ký chăm chỉ lập tức bắt đầu gọi điện triệu tập người theo đúng yêu cầu. Dù sao sếp cũng đã nói rõ, chuyện này là ưu tiên hàng đầu, phải làm càng nhanh càng tốt.
Sau khi mất đi ý thức, Tiểu Nam vẫn cảm thấy cơ thể mình rất đau, nhưng dần dần, dường như cơn đau ấy đang được chữa lành. Tuy vẫn còn đau, nhưng không dữ dội như lúc trước nữa.
Khi cảm giác đỡ hơn một chút, Tiểu Nam chậm rãi mở mắt ra thì phát hiện mình đang ở một nơi hoàn toàn xa lạ, trần nhà màu trắng, môi trường sạch sẽ ngăn nắp, mà cậu lại đang nằm trên một chiếc giường trắng tinh, ấm áp và mềm mại.
Tiểu Nam nhấc chân lên theo bản năng liền phát hiện chân mình đang bị cố định bởi một thứ cứng màu trắng. Đây là cái gì vậy?
Lúc này, Giang Lạc đang đứng bên ngoài phòng bệnh nói chuyện điện thoại với luật sư, trước mặt anh là một màn hình cực lớn, nội dung hiển thị chính là phòng bệnh nơi Tiểu Nam đang nằm.
Anh cần gọi điện trao đổi với luật sư, nhưng nếu gọi trong phòng sẽ ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của con; mà nếu ra ngoài gọi thì lại lo lắng mình không kịp phát hiện khi con tỉnh lại.
Thế nên, Giang Lạc – người vừa có tiền lại không ngại phiền đã gọi hẳn đội kỹ thuật đến lắp một hệ thống giám sát chuyên nghiệp cùng một chiếc màn hình cực lớn, để anh có thể dõi theo con mình mọi lúc mọi nơi.
Thấy con trai ngồi dậy, trên mặt Giang Lạc lập tức nở một nụ cười rạng rỡ, anh nói với luật sư: “Con trai tôi tỉnh rồi, anh cứ làm theo những gì tôi dặn trước đã, những việc còn lại tôi sẽ trao đổi sau.”
Nói xong, anh mang theo nụ cười dịu dàng như gió xuân bước vào phòng bệnh, nhẹ giọng nói: “Cục cưng à, con tỉnh rồi, để bố rót cho con ít nước ấm, con uống chút nước cho ấm người nhé.”
Tiểu Nam sững sờ đến đơ người. Cục cưng? Đây là cách mẹ thường gọi em trai, chưa từng có ai gọi cậu như thế.
Bố? Cậu biết Lý Đại Sa là bố dượng của mình... Vậy... người này là bố ruột của cậu sao?