Tại một toàn nhà cũ kỹ ở khu Thủy Bình, thành phố Bình An, tỉnh S, nơi này cách âm vô cùng kém, thường xuyên nghe thấy tiếng cãi nhau của cặp đôi hàng xóm, tiếng tivi nhà bên cạnh và cả những âm thanh sinh hoạt linh tinh khác.

Trong một căn nhà rộng hơn bảy mươi mét vuông, không lớn không nhỏ, cậu bé Tiểu Nam sáu tuổi đang nhón chân mở tủ lạnh, cố gắng tìm chút gì đó có thể tự nấu ăn được.

Bố cậu ra ngoài làm việc, mẹ thì dẫn em trai đi chơi, trong nhà chỉ còn mỗi mình cậu. Không có sẵn cơm, Tiểu Nam chỉ có thể lục lọi khắp nơi để tìm đồ ăn.

Trong tủ lạnh chỉ còn lại ba quả trứng. Tiểu Nam tiếc nuối đóng cửa tủ lại. Nếu còn chừng mười mấy quả thì cậu có thể lén lấy một quả nấu ăn, đến lúc mẹ về chắc cũng không phát hiện ra. Nhưng giờ chỉ còn ba quả, mẹ vừa nhìn là biết ngay bị thiếu.

Tuy mẹ sẽ không mắng cậu, nhưng sẽ nhìn cậu bằng ánh mắt lạnh như băng, cứ như đang nhìn một con chuột hôi hám trong cống rãnh. Cảm giác như chỉ cần một giây sau thôi là cậu sẽ bị bỏ rơi, điều này còn đáng sợ hơn cả việc bị mẹ mắng.

May mà trong nhà còn sót lại một cây rau hôm qua, nấu lên cũng tạm ăn được.

Tiểu Nam vo gạo thật sạch, rồi ngắt bốn lá rau còn tươi rửa sạch, bỏ chung vào nồi nấu.

Bồn rửa bát đối với Tiểu Nam quá cao, sau khi làm xong, phần trước áo cậu ướt sũng. May mà đang là mùa hè, quần áo ướt một lúc là khô.

Cơm còn chưa nấu xong thì bên ngoài đã vang lên tiếng mẹ dỗ em trai: “Tuấn Tuấn ngoan nào, đợi bố con nhận lương đã, lúc đó mẹ mua cho, không vội đâu, đợi một chút nhé.”

Nghe thấy tiếng mẹ, Tiểu Nam sững lại, vội vàng chạy ra mở cửa. Nhìn thấy mẹ bế em trai ba tuổi bước vào, Tiểu Nam khẽ gọi: “Mẹ ơi.”

Sau khi “mẹ” của Tiểu Nam - tức Lư Tú Mai thấy đứa con trai này thì khuôn mặt dịu dàng lập tức trở nên lạnh nhạt. Bà liếc cậu một cái đầy xa cách rồi ôm cậu con nhỏ đi thẳng tới ghế sofa.

Tiểu Nam đã quen với chuyện này từ lâu. Cậu lặng lẽ đóng cửa lại, rồi ngồi xuống một góc cách xa mẹ và em trai, ánh mắt đầy ngưỡng mộ nhìn mẹ đang vui vẻ đùa giỡn với em trai Lý Triệu Tuấn.

Bình thường chồng của Lư Tú Mai – Lý Đại Sa phải đến sáu giờ tối mới về nhà, nhưng hôm nay mới giữa trưa ông ta đã về, sắc mặt khó coi vô cùng, trông cứ như vừa nuốt phải phân. Thấy vậy, Lư Tú Mai lập tức hiểu ngay là Lý Đại Sa lại bị ai đó làm khó dễ ngoài kia. Bà ta nhanh chóng bế đứa con trai nhỏ đang chơi đùa vui vẻ trên sofa trốn vào phòng ngủ.

Tiểu Nam thấy vậy cũng muốn nhanh chóng rời khỏi phòng khách, nhưng không kịp nữa rồi.

Lý Đại Sa nhìn nồi cơm đang nấu xong mà chửi ầm lên: “Chỉ nấu có chút xíu cơm vậy thì ai mà ăn cho đủ! Ở nhà cả ngày chẳng làm gì, chỉ biết phá hoại lương thực!”

Chưa nói hết câu, ông ta đã giơ tay tát mạnh vào mặt Tiểu Nam.

Trong phòng, Lư Tú Mai nghe thấy tiếng đấm đá ngoài phòng khách, khẽ nhíu mày. Sợ con trai nhỏ bị dọa sợ, bà ta còn cẩn thận lấy tai nghe đeo lên tai Tuấn Tuấn, ngăn cách toàn bộ tiếng chửi bới và tiếng la hét thảm thiết của Tiểu Nam ở bên ngoài.

Bảy năm trước, Lư Tú Mai từng kết hôn vì tình yêu, nhưng chẳng bao lâu chồng bà ta qua đời. Lúc đó bà ta đã mang thai. Một mình nuôi con quá vất vả, mẹ bà ta khuyên bà ta phá thai đi rồi tái giá; nhưng đó là đứa con của người mà bà ta yêu thương, sao bà ta nỡ bỏ nó.

Thế là bà ta mang theo toàn bộ số tiền tiết kiệm trong nhà, lặng lẽ đến một thành phố xa lạ không ai quen biết để dưỡng thai, sinh con.

Khoảng thời gian đó cực kỳ khốn khó, đứa con là chỗ dựa duy nhất trong lòng bà ta. Đúng vào ngày sinh, bà ta vô tình gặp một người phụ nữ khác cũng đang sinh con, vừa nhìn đã biết là người rất giàu có. Có vẻ như người đó gặp khó khăn trong ca sinh, phần lớn bác sĩ đều tập trung qua đó, nên đứa trẻ được sinh ra bên này không có ai chăm sóc.

Lư Tú Mai từng làm nhân viên bán hàng thời trang, bà ta nhận ra bộ đồ bầu của người kia không hề bán trên thị trường, hẳn là hàng đặt may riêng. Chiếc túi và đôi giày người đó mang cũng đều là hàng hiệu, trên người toát ra khí chất chỉ người có tiền mới có.

Lư Tú Mai động lòng rồi. Nếu bà ta không thể cho con mình một cuộc sống giàu sang, vậy thì bà ta sẽ đưa con mình đến nhà của người giàu sang. 

Lúc mới đánh tráo con, trong lòng Lư Tú Mai vẫn còn chút áy náy. Nhưng dần dần, bà ta lại cảm thấy mình bị thiệt.

Bà ta từng nghe nhiều chuyện về những gia đình giàu có không tự nuôi con, toàn giao cho bảo mẫu chăm. Sau đó bọn bảo mẫu ngược đãi con cái.

Chỉ cần nghĩ đến việc con trai ruột mình có thể bị ngược đãi, Lư Tú Mai liền càng thêm chán ghét đứa con bị tráo đổi kia.

Về sau, bà ta tái giá với Lý Đại Sa. Chuyện đổi con, bà ta không nói với ai, nên đương nhiên Lý Đại Sa nghĩ đứa bé kia là con riêng của chồng trước bà ta.

Lúc đầu khi Lý Đại Sa đánh đứa bé ấy, đôi lúc bà ta còn ngăn cản. Nhưng rồi bà ta phát hiện chỉ cần bà ta can thiệp, Lý Đại Sa sẽ quay sang trút giận lên đầu bà ta.

Thế là bà ta không can nữa.

Lý Đại Sa vì thế mà tưởng bà ta đã hoàn toàn hết tình cảm với người chồng cũ, không còn để tâm đến đứa con riêng kia nữa nên mới vui vẻ, đối xử với bà ta tốt hơn.

Ở một mức độ nào đó, điều này còn khiến gia đình bà ta “hòa thuận” hơn, khiến Lư Tú Mai càng ngày càng phớt lờ Tiểu Nam.

Nhưng bây giờ Tuấn Tuấn đã chào đời, cứ để nó nghe những tiếng đánh chửi này thì không ổn. Điều này sẽ ảnh hưởng đến tâm lý của Tuấn Tuấn. Bà ta hy vọng con trai mình lớn lên sẽ giống anh trai ruột của bà ta, dịu dàng, ấm áp chứ không phải vô dụng như Lý Đại Sa.

Lư Tú Mai âm thầm suy nghĩ về vấn đề giáo dục con trai, phải làm sao mới có thể nuôi dạy con mình tốt hơn. 

Từ khi cặp đôi sống ở căn hộ bên cạnh chuyển đến đã nghe không biết bao nhiêu lần tiếng chửi rủa và đánh đập như vậy. Trước kia cô gái còn có thể coi như không nghe thấy, nhưng bây giờ cô đang mang thai, lòng mềm hơn, liền nói với bạn trai: “Hay là anh qua đó khuyên can một chút?”

Người đàn ông nhíu mày đáp: “Trước đây chẳng phải đã khuyên rồi sao? Thôi bỏ đi, anh vừa được tăng lương, ngày mai mình ra ngoài tìm nhà khác, chuyển chỗ ở.”

Cô gái gật đầu: “Ừm.”

Lý Đại Sa nhìn Tiểu Nam co ro dưới chân mình, run rẩy không dám phản kháng, trong lòng thấy dễ chịu hơn một chút, nhưng miệng vẫn không ngừng mắng nhiếc: “Thằng súc sinh do con đàn bà lăng loàn sinh ra, dám giở trò khiến tao bị đuổi việc. Tao không đánh chết nó thì tao không mang họ Lý!”

Lúc nghe thấy tiếng động nhỏ dần rồi mới ra khỏi phòng, Lư Tú Mai nghe được câu đó, liền nghiêm khắc chất vấn: “Cái gì? Anh bị mất việc rồi?”

Lý Đại Sa là người mà bà ta phải khó khăn lắm mới cưới được. Với Lư Tú Mai, Lý Đại Sa vẫn còn khá để tâm, huống chi bà ta còn sinh cho ông ta một cục cưng quý báu.

Lý Đại Sa ưỡn cổ cãi lại: “Chỉ là một công việc thôi mà! Tôi kiếm cái khác là được, làm gì mà ầm ĩ lên thế!”

Lư Tú Mai cười lạnh: “Ầm ĩ? Tôi nói cho anh biết, con trai anh thích một chiếc máy bay đồ chơi, phải năm trăm đồng mới mua được! Anh mà không mua nổi thì tôi xem anh tính giải thích thế nào với con trai mình!”

Tiểu Nam co quắp trên mặt đất, toàn thân đau nhức. Từ khi mẹ cậu tái hôn lúc cậu hơn một tuổi, việc bị đánh đã trở thành chuyện cơm bữa.

Vừa rồi chân cậu bị Lý Đại Sa dùng chân ghế gỗ nặng nề đập vào. Cậu cẩn thận nhấc chân lên thử, một cơn đau thấu tim truyền đến khiến Tiểu Nam hét lên một tiếng.

Lý Đại Sa và Lư Tú Mai nghe thấy tiếng hét thì theo phản xạ dừng lại, phát hiện là Tiểu Nam đang kêu đau thì chỉ cau mày chán ghét, rồi lại quay đầu tiếp tục cãi nhau.

Tiểu Nam đau đến mức nằm bẹp trên sàn không thể dậy nổi. Không biết đã nằm bao lâu, lần này vết thương không giống như mọi lần, nằm lâu là sẽ đỡ hơn.

Vẫn đau lắm, chân cậu đau lắm, đau đến không chịu nổi.

Tiểu Nam cố gắng ngẩng đầu lên, nhìn về phía mẹ, khẽ gọi đầy đáng thương: “Mẹ ơi, con đau quá…”

Trong lúc đau đớn hoảng loạn, cậu quên mất mình đã từng nhiều lần cầu cứu “mẹ”, nhưng mẹ chưa từng để ý đến cậu…

Ngay khi ý thức cậu bắt đầu mơ hồ, cậu nghe thấy một tiếng bước chân xa lạ, gấp gáp lao về phía mình.

Trong khu tập thể cũ kỹ, nhỏ hẹp và không cách âm này, Tiểu Nam – người từng nhiều lần bị nhốt trong căn phòng nhỏ mà không ai ngó ngàng đã nghe qua rất nhiều tiếng bước chân khác nhau, đến mức chỉ cần nghe là biết ai đang đi qua. Nhưng tiếng bước chân lần này là của người cậu chưa từng nghe thấy.

Dần dần, ý thức cậu trở nên mơ hồ. Hình như cậu còn nghe thấy tiếng đánh nhau kịch liệt, tiếng bố la hét đau đớn, và tiếng mẹ hoảng loạn thét chói tai.

Hình như có ai đó ôm cậu lên, cậu nằm trong một vòng tay rất ấm áp, rất an toàn, cứ như đang trong mơ vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play