Giang Lạc đứng bên giường rót nước, Tiểu Nam mở to đôi mắt tròn xoe, vẻ mặt mơ màng nhìn bóng lưng anh. Thấy Giang Lạc quay người lại, cậu lập tức quay mặt đi, không dám nhìn vào vẻ mặt của “bố mới”, sợ thấy sự chán ghét trong ánh mắt của anh, những ngón tay gầy guộc siết chặt tấm chăn đầy bất an.

Giang Lạc thử nhiệt độ nước, đảm bảo nó đủ ấm mà không làm bỏng con trai, rồi mới yên tâm đưa cốc nước cho cậu: “Con đã ngủ năm tiếng rồi, uống chút nước cho ấm người nhé.”

Tiểu Nam hai tay cẩn thận đón lấy ly nước, yên lặng uống từng ngụm nhỏ, động tác đầy dè dặt. Nếu không phải thấy khuôn mặt gầy gò của con phồng lên từng chút một khi uống nước, Giang Lạc còn tưởng con mình đang ngẩn người.

Một đứa bé sáu tuổi lẽ ra phải đầy tò mò, nghịch ngợm như khỉ con, mà con anh lại yên tĩnh đến đáng sợ.

Giang Lạc ngồi bên giường nhìn đứa con quá đỗi ngoan ngoãn, trong lòng đau xót vì những khổ đau mà con đã phải chịu đựng. Anh vươn tay, muốn xoa mái tóc bị cắt tồi tệ như chó gặm của con, rồi nhẹ nhàng ôm con một cái. Nhưng tay anh vừa đưa ra, còn chưa kịp chạm vào người, Tiểu Nam đã hoảng hốt né tránh.

Chỉ còn lại bàn tay Giang Lạc lơ lửng giữa không trung một cách gượng gạo.

Tiểu Nam quay đầu nhìn gương mặt của bố, không thấy vẻ giận dữ hay dữ tợn mà cậu đã quen thuộc, lúc này cậu mới nhận ra bố không định đánh mình.

Cậu nhỏ giọng, lí nhí như tiếng muỗi vo ve: “Con, con…”

Giang Lạc chớp mắt, cố kiềm lại cảm giác chua xót nơi khoé mắt, rút tay lại, kiểm soát biểu cảm trên gương mặt, rồi nhẹ nhàng nói: “Không sao đâu cục cưng. Chờ con xuất viện, bố sẽ đưa con đi cắt kiểu tóc đẹp hơn nhé?”

Tiểu Nam ôm chặt chiếc ly trong tay, lí nhí đáp: “Vâng ạ.”

Hồi nhỏ Giang Lạc vốn là kẻ bướng bỉnh, ngày xưa anh từng tưởng tượng không biết con trai mình sẽ là kiểu nhóc con nào, có thể cũng nghịch ngợm giống anh, có thể là kiểu bên ngoài trầm tĩnh nhưng bên trong xảo quyệt, hoặc là tên tiểu quỷ chuyên gây rối và cãi lời anh. Chỉ là… chưa bao giờ anh nghĩ rằng con trai mình lại là một đứa trẻ như thế này.

Động tác của cậu bé vô cùng cẩn trọng, ngay cả nói chuyện cũng không dám nói to, sợ chọc giận anh, lúc nào cũng lo lắng sẽ bị đánh, luôn trong trạng thái bất an cực độ.

Giang Lạc không hề ghét bỏ, chỉ thấy đau lòng. Về sau anh sẽ càng cố gắng chăm sóc con thật chu đáo, không cầu con phải thật xuất sắc, chỉ cần con sống khoẻ mạnh, rộng lượng và tự tin là đủ.

Dù sao trong thế giới nhỏ này, anh cũng không có ý định kết hôn, sau này chỉ có một đứa con trai yêu quý này thôi, anh có đủ thời gian và tiền bạc để nuôi dưỡng con.

Sau khi điều chỉnh lại tâm trạng, Giang Lạc nhẹ nhàng hỏi: “Con yêu, con tên là gì vậy?”

Tiểu Nam liếc nhìn bố cậu một cái đầy thận trọng, thấy bố không tỏ vẻ gì khó chịu vì việc cậu né tránh khi nãy, trong lòng cậu thoáng yên tâm hơn nhiều. Đúng là bố ruột sẽ không đánh cậu, cũng giống như “bố trước” sẽ không đánh em trai, vì em là con ruột của ông ấy, còn cậu thì không.

Tiểu Nam ngoan ngoãn trả lời: “Lý Tiểu Nam.”

Giang Lạc lặp lại cái tên “Tiểu Nam” mấy lần, suy nghĩ một hồi vẫn cảm thấy không thích cái tên này. Quá khứ của con anh vốn đã đầy khổ đau, cái tên này lại là dấu vết của những năm tháng đó, mỗi lần gọi một lần là lại gợi nhắc đến một lần. Anh không muốn con mình mãi sống trong ký ức đau thương đó.

Giang Lạc nhẹ giọng nói: “Con yêu, bố không thích cái tên này. Bố họ Giang, sau này con theo họ bố nhé. Nhật hữu tiểu noãn, tuế hữu tiểu an (ngày ngày ấm áp, năm năm bình an), từ nay con sẽ tên là Giang Tuế An, được không?”

Từ nhỏ ở nhà Tiểu Nam gần như không có ai nói chuyện cùng, cậu đã quen với việc ngồi lặng lẽ một mình. Lúc này được nghe bố nói với mình nhiều như vậy, cậu có chút không phản ứng kịp, mở to đôi mắt đầy mơ màng nhìn Giang Lạc.

Giang Lạc lập tức buông lời khen: “Đúng là con trai của bố, đến cả lúc ngơ ngác cũng đáng yêu thế này.”

Câu này Tiểu Nam hiểu được. Mẹ cũng thường khen em trai đáng yêu, đây là lần đầu tiên có người khen cậu như vậy, Tiểu Nam không kìm được mà nở nụ cười.

Giang Lạc kiên nhẫn nói: “Nào, đọc theo bố nhé: Giang, Tuế, An.”

Tiểu Nam mở miệng đọc theo: “Giang, Tuế, An.”

Giang Lạc thấy con trai cuối cùng cũng có thể nói trọn vẹn một câu, tuy chỉ là ba chữ, nhưng anh vẫn khen một tiếng “Giỏi lắm”, rồi nghiêm túc nói: “Con trai nhớ kỹ nhé, từ nay ba chữ Giang Tuế An này là tên của con.”

Cái tên “Tiểu Nam” chỉ là gọi tạm, giờ thấy bố có vẻ mặt nghiêm túc và trịnh trọng như vậy, Tiểu Nam theo bản năng cho rằng đây là chuyện vô cùng, vô cùng quan trọng. Bị ảnh hưởng bởi sự nghiêm túc của bố, Tiểu Nam cũng gật đầu thật nghiêm túc, còn cẩn thận lặp lại một lần: “Dạ, Giang, Tuế, An.”

Giang Lạc nói tiếp: “Đúng rồi, đó là tên đầy đủ của con. Bố cũng đã nghĩ rất kỹ tên gọi ở nhà, sẽ gọi là Nhạc Nhạc, là chữ nhạc trong vui vẻ, an lạc.”

Tiểu Nam lặp lại: “Nhạc Nhạc?”

Giang Lạc gật đầu: “Đúng, giờ chúng ta cùng luyện tập một chút nhé. Sau này bố gọi Nhạc Nhạc, con sẽ đáp lại.”

Tiểu Nam: “Vâng ạ.”

Giang Lạc: “Nhạc Nhạc!”

Tiểu Nam: “Dạ!”

Giang Lạc: “Nhạc Nhạc!”

Nhạc Nhạc: “Dạ!”

Bố gọi tên, Nhạc Nhạc đáp lại. Lặp đi lặp lại vài lần, Nhạc Nhạc không nhịn được mà bật cười, cảm thấy trò chơi này thật vui.

Giang Lạc thấy con trai dần dần thích ứng với cái tên mới “Nhạc Nhạc”, thầm nghĩ không hổ là con trai mình, tiếp thu nhanh thật.

Hệ thống 014 đứng một bên quan sát toàn bộ quá trình thì choáng váng. Nó cảm thấy ký chủ như đang dạy chó vậy, gọi tên chó thì chó giơ tay, gọi tên chó thì chó giơ tay. Thế này… thật sự không sao chứ?

Hệ thống 014 bắt đầu nghi ngờ kinh nghiệm nuôi con ở mấy thế giới trước của ký chủ, nhưng nó không dám nói gì, càng không dám hỏi, sợ làm ký chủ không vui. Nó còn sợ ký chủ vui lên lại bóp nổ hệ thống để xem pháo hoa, giải khuây cho bản thân.

Nhân lúc Nhạc Nhạc đang cười rất vui vẻ, Giang Lạc lặng lẽ đưa tay xoa xoa cái đầu nhỏ của con. Tóc Nhạc Nhạc dài ngắn không đều, lại còn khô xơ chọc tay, nhìn hay sờ đều giống tóc của đứa trẻ thiếu dinh dưỡng. Sau này phải chăm sóc tốt hơn, Nhạc Nhạc nhất định sẽ có một mái tóc đẹp và đầy đủ dưỡng chất!

Khi Giang Lạc đang xoa đầu con trai một cách say sưa, Nhạc Nhạc bỗng khựng lại. Cậu bé cảm nhận được bàn tay to lớn trên đầu mình không hề dùng sức, chỉ nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của cậu, ấm áp giống hệt như ly nước ấm mà bố đưa cho khi vừa tỉnh dậy.

Nhạc Nhạc lắp ba lắp bắp gọi: “Bố… bố ơi.”

Giang Lạc biết sớm muộn gì con trai cũng sẽ gọi anh là bố, nhưng khi bất ngờ nghe cậu bé gọi như vậy, trong lòng anh bỗng dâng lên một cảm xúc cảm động mãnh liệt: “Ừ, con trai ngoan của bố.”

Chiếc điện thoại vẫn rung liên tục, lại có việc cần anh xử lý. Nhưng sau khi xem qua những tin nhắn kia, anh cảm thấy cũng không cần gấp, ở bên con trai quan trọng hơn.

Giang Lạc chuyển điện thoại sang chế độ im lặng rồi đặt lên bàn, dịu dàng nói với con trai: “Con trai ngoan, đói bụng rồi đúng không? Nào, đây là cháo đặc biệt mà bố bảo người ta nấu riêng cho con đấy.”

Anh dựng bàn nhỏ trên giường bệnh lên, lấy ra hai phần cháo dinh dưỡng đặt lên bàn, một phần cho Nhạc Nhạc, một phần cho anh.

Dù anh chẳng muốn ăn thứ cháo nhạt nhẽo của bệnh viện này một chút nào, chỉ muốn đi ăn một bữa tôm hùm cháy tỏi cho sướng miệng, nhưng vì muốn ăn cùng con trai, anh không dám ăn thứ gì ngon hơn trước mặt thằng bé. Chủ yếu là sợ con sẽ đòi ăn theo.

Dù với tính cách hiện tại của con, chắc chắn con sẽ không mở miệng xin ăn, nhưng con sẽ dùng ánh mắt đầy tội nghiệp nói: “Bố ơi, con cũng muốn ăn…”

Dù anh là một người đàn ông mạnh mẽ, nhưng đối mặt với ánh mắt đó của con, tim anh cũng sẽ mềm nhũn. Vì thế, để tránh bản thân yếu lòng, cũng để con yên tâm ăn cháo, anh quyết định hy sinh bản thân, cùng con ăn cháo nhạt này vài ngày. Sau đó sẽ dẫn con đi ăn tôm hùm sốt bơ tỏi cho thỏa thích.

Khác với sự ghét bỏ trong lòng của Giang Lạc, Nhạc Nhạc lại nuốt nước miếng khi nhìn thấy bát cháo trông vô cùng đẹp mắt và thơm lừng kia. Cậu bé chưa từng thấy cháo nào vừa đẹp vừa thơm như vậy, rất muốn ăn nhưng lại không dám động vào.

Sau hai tiếng đồng hồ được Giang Lạc kiên nhẫn ở bên chăm sóc, Nhạc Nhạc đã dám nói chuyện một chút. Cậu đưa bàn tay ít vết bầm tím hơn ra, kéo góc áo bố, ngoan ngoãn hỏi: “Bố ơi, con thật sự có thể ăn chứ ạ?”

Giang Lạc cứ tưởng con lo lắng vết thương chưa khỏi nên sợ không ăn được, lập tức trấn an: “Con trai ngoan, Nhạc Nhạc ngoan, bố đã hỏi bác sĩ kỹ rồi. Khi nấu cháo, bố cũng dặn riêng bà chủ chỉ dùng những nguyên liệu con có thể ăn thôi, yên tâm ăn đi nhé.”

Nói xong, anh là người đầu tiên húp một muỗng cháo, giả vờ như ăn phải món ngon tuyệt đỉnh, biểu cảm khoa trương trầm trồ: “Wow, ngon quá đi con trai à, mau ăn mau ăn!”

Nhạc Nhạc thấy vậy, lập tức cầm thìa múc sâu xuống tận đáy bát, múc một thìa đầy cháo nóng bỏng vội vàng bỏ vào miệng. Hành động quá nhanh khiến Giang Lạc không kịp ngăn lại, giây tiếp theo Nhạc Nhạc bị bỏng liền kêu đau.

Giang Lạc bật cười khẽ: “Con ngoan, uống cháo không thể uống như thế đâu.”

Trước đây không ai dạy Nhạc Nhạc, đồ ăn cậu bé ăn hầu như đều là nguội lạnh, nên cậu hoàn toàn không biết phải chú ý điều này. Cậu biết nấu cơm, nhưng thường phải chờ rất lâu mới được ăn, toàn ăn khi thức ăn đã nguội ngắt.

Giờ bị bố cười chọc ghẹo, trẻ con vốn rất nhạy cảm, nhất là khi cậu bé đã cảm nhận được bố khác hẳn với bố mẹ trước kia, sẽ quan tâm, sẽ yêu thương cậu. Nhạc Nhạc bắt đầu thấy tủi thân.

Cậu nhìn bát cháo trước mặt, rồi lại nhìn bố vẫn còn đang cười mình, miệng bắt đầu mếu máo.

Giang Lạc vội ngừng cười, xoa đầu con trai an ủi: “Con ngoan, không biết cũng không sao, bố biết là được rồi, bố sẽ dạy con. Lần này để bố đút cho, lần sau con tự ăn nhé.”

Nói rồi anh đặt bát cháo của mình xuống, cầm lấy bát của Nhạc Nhạc, dùng thìa nhẹ nhàng gạt một vòng quanh bề mặt cháo để nguội bớt, sau đó chạm nhẹ lên môi mình để kiểm tra nhiệt độ, thấy vừa phải mới đưa đến miệng con trai, dịu dàng nói: “Há miệng nào, ăn nhé.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play