“Cậu Giang, Liễu đại mỹ nhân mà cậu nhung nhớ đang đợi cậu đấy, lát nữa nhớ chơi cho đã rồi hẵng về nha.”

“Đúng đó anh Giang, lần trước còn chưa chơi được bao lâu đã bị gọi về rồi. Trông trẻ thì có gì vui, nhà đâu thiếu người giúp việc, sao không đi vui vẻ với anh em cho thoải mái.”

“...”

Vừa nhập vào thân xác nguyên chủ, Giang Lạc đã nghe được một đống lời lẽ như hổ sói. Từ ngày nuôi con nhỏ, anh đã không còn ra ngoài quậy phá nên giờ nghe thấy những lời này cảm thấy hơi khó chịu. Bề ngoài anh vẫn điềm nhiên uống vài ly rượu, nhưng trong đầu đã bắt đầu sắp xếp lại cốt truyện vừa tiếp nhận.

Đây là một thế giới nhỏ được phát triển từ một bộ truyện máu chó kiểu cũ, kể về chuyện nữ chính ngây thơ gặp tổng giám đốc bá đạo, hai người gặp gỡ, thấu hiểu, yêu nhau, sau đó là tai nạn xe, mù mắt, què chân, thêm cả tình tiết thiếu gia thật giả tranh quyền trong tập đoàn. Toàn bộ truyện dài đến sáu trăm mười ngàn chữ.

Giang Lạc nhanh chóng định vị được các tình tiết liên quan đến mục tiêu nhiệm vụ lần này trong biển chữ đó: Thiếu gia thật trong vụ “thiếu gia thật giả”, kẻ phản diện tàn độc bị què chân trong nguyên tác, không chỉ cưỡng ép yêu nữ chính, mà còn nắm giữ vị trí quyền lực cực cao trong tập đoàn, chuyên gây khó dễ cho nam chính, là một đại phản diện có tâm lý biến thái lấy việc đè ép nam chính làm thú vui.

Nói ra thì thân thể anh đang dùng lúc này chính là bố ruột của tên đại phản diện ấy.

Lúc phản diện mới sinh, mẹ thì khó sinh, bố - tức nguyên chủ lúc ấy lại ở nơi xa không kịp về, lúc đó trong bệnh viện hỗn loạn không có người trông nom, nên đã bị kẻ xấu lợi dụng cơ hội, lén đổi bảng số của hai đứa trẻ.

Phải đến mười bốn năm sau nguyên chủ mới phát hiện đứa con trai đang nuôi không phải con ruột, nhưng một đứa là con trai ngoan ưu tú được anh ta dốc lòng nuôi dạy, một đứa là đứa con ruột đã bị què chân, chưa học xong giáo dục bắt buộc đã phải nghỉ học, trông còn có vẻ âm trầm đáng sợ, lòng nguyên chủ lập tức thiên vị.

Không chỉ tiếp tục nuôi đứa con giả trong nhà, mà khi hai đứa xảy ra xung đột, anh ta còn đưa đứa con ruột, cũng chính là phản diện ra nước ngoài.

Giang Lạc: “...”

Nhìn đứa con ruột lớn lên thành thế kia, ai cũng biết nó đã bị bắt nạt suốt thời gian dài. Không những không yêu thương bù đắp, mà còn đẩy nó đến một đất nước xa lạ, ngôn ngữ bất đồng, Giang Lạc thấy nguyên chủ quả thật cũng có vấn đề về tâm lý. 

Sau khi chửi thầm xong, Giang Lạc tiếp tục lật xem cốt truyện. May mắn là nguyên chủ tuy thiên vị nhưng cũng chưa đến mức điên cuồng cắt xén tiền sinh hoạt của con ruột. Phản diện rất tài giỏi, sau khi có điều kiện học hành thì vô cùng chăm chỉ, còn giành được suất vào một trường đại học danh tiếng ở nước ngoài.

Sau này, nguyên chủ bị đối thủ thiết kế tai nạn xe dẫn đến tử vong, phản diện vẫn còn tình cảm với người bố này. Nghe tin nguyên chủ qua đời, hắn lập tức bỏ lại hết việc kinh doanh ở nước ngoài, vội vã quay về nước. Nhưng khi trở lại, hắn phát hiện mình lại bị chính bố ruột đâm sau lưng thêm lần nữa.

Không lâu sau khi nhận lại con ruột, nguyên chủ cố ý lập di chúc, để toàn bộ tài sản lại cho con nuôi, chỉ để lại căn nhà tổ cho con ruột.

Bố ruột chết rồi mà còn chẳng thèm nghĩ tới mình, phản diện hoàn toàn sụp đổ. Nếu bố đã quý đứa con nuôi đến thế, vậy thì hủy diệt nó, bắt nó xuống dưới suối vàng gặp bố cho xong. 

Sự nghiệp của phản diện chủ yếu phát triển ở nước ngoài, nhưng sau khi quay về nước thì không đi nữa. Trong lúc nam chính và nữ chính đang yêu đương, hắn tập trung phát triển sự nghiệp, lấy việc gây phiền phức cho nam chính làm niềm vui. Nam chính càng đau khổ, hắn càng hả hê, đặc biệt nhắm vào tập đoàn mà nguyên chủ để lại cho nam chính, từng bước thôn tính. 

Về sau, nam chính bị phản diện ép đến mức phải lựa chọn liên hôn để cứu lấy tập đoàn. Nữ chính biết chuyện nam chính muốn liên hôn thì cãi nhau với gã một trận to. Thế là trong một ngày mưa lớn, nữ chính bỏ nhà chạy đi, chẳng ngờ lại bị ngã ngay trước xe phản diện…

Từ đầu, phản diện đã theo sát từng bước của nam chính nên biết rõ mối quan hệ yêu – hận rối rắm giữa nam nữ chính. Hắn ghét nam chính, nên đương nhiên “ghét lây” sang cả nữ chính.

Nhưng dù sao người ngã trước xe cũng là một sinh mạng, không thể làm ngơ được, thế là phản diện mặt lạnh như tiền đưa nữ chính vào viện. Sau khi tỉnh lại, nữ chính nói mình mất trí nhớ, còn khăng khăng đòi báo ân.

Đương nhiên phản diện không cần nữ chính báo ân, thế là nữ chính nghĩ đủ mọi cách để lẻn vào biệt thự của phản diện làm người giúp việc. Phản diện đuổi bao nhiêu lần, cô ta cũng có thể quay lại bằng đủ kiểu lý do.

Lâu dần, phản diện cũng mềm lòng. Trong quá trình đó, hắn bắt đầu nảy sinh tình cảm với nữ chính. Sau này, nữ chính thành công vào biệt thự ở lại chăm sóc phản diện – người đang bị què chân.

Ngày qua ngày ở chung, phản diện động lòng, đối xử với nữ chính cực kỳ tốt. Hắn cũng biết nam chính là người yêu cũ của nữ chính, nên cố ý tránh để hai người tiếp xúc. Nhưng nam chính vẫn tìm đến, kéo theo một loạt yêu hận tình thù.

Sau khi nữ chính khôi phục trí nhớ thì lại nhớ đến tình xưa, nhưng cũng không muốn phụ tấm lòng của phản diện. Về sau, cô ta cảm thấy phản diện không phải người tốt, cứ luôn bắt nạt nam chính, còn ép nam chính phải liên hôn. Thế là cô ta cùng nam chính bắt tay, lừa gạt phản diện để trộm tài liệu cơ mật công ty của hắn.

Bị người mình yêu lần nữa đâm sau lưng vì nam chính, phản diện hoàn toàn phát điên, giam cầm nữ chính, bắt đầu cái gọi là "tình yêu cưỡng ép". Cuối cùng, cảnh sát ập vào cửa, nam nữ chính đại thắng.  

Giang Lạc: “...”

Phải uống vài ngụm rượu cho tỉnh táo lại, tình tiết này đúng là quá rối rắm.

Phản diện thực chất là một đứa trẻ tội nghiệp, sau khi bị tráo đổi thân phận thì sống trong một gia đình chẳng hề thương yêu hắn, lúc thì lạnh nhạt, lúc thì chửi mắng, bạo hành. Mới mười bốn tuổi mà thân thể gầy gò như đứa trẻ lên mười.

Sau khi nguyên chủ nhận lại hắn cũng chẳng chăm sóc bao nhiêu, chưa được nửa tháng đã vứt thẳng sang nước ngoài.

Vậy mà chỉ cần nữ chính nấu cho hắn một bữa ăn, kiên nhẫn đỡ hắn vài lần, nói với hắn mấy câu nhẹ nhàng, hắn liền yêu cô ta.

Nam chính chẳng khác nào khắc tinh của phản diện, hưởng trọn mười bốn năm đáng lẽ thuộc về phản diện. Từ người bố ruột duy nhất cho tới cô gái hắn thầm yêu, tất cả đều đứng về phía nam chính, quay lưng với phản diện.

Giang Lạc thở dài một hơi thật sâu rồi bắt đầu kiểm tra tuyến thời gian hiện tại mà anh đang ở. Vừa xem xong, Giang Lạc lập tức không ngồi yên được nữa, đứng bật dậy rời khỏi chỗ.

Mấy người bạn đang chơi vui vẻ bên cạnh thấy vậy, cũng không dám ngăn cản, vội vã bước nhanh theo sau hỏi: “Anh Giang, đang chơi vui mà anh đi đâu vậy? Có việc gấp à?”

Giang Lạc nói: “Có việc riêng, cậu quay về đi, đừng theo tôi.”

Nói xong, anh lập tức lên xe, gọi điện cho bên quản lý máy bay riêng của mình: “Chuẩn bị ngay đi, tôi đang qua đó, lập tức bay đến tỉnh S.”

Ngay sau đó, anh lại gọi cho thư ký, bảo cậu điều chỉnh toàn bộ lịch trình công việc mấy ngày sắp tới, các cuộc họp và tài liệu đều chuyển sang xử lý trực tuyến.

Trong truyện, ngay lần đầu xuất hiện phản diện đã là hình ảnh một kẻ bị què chân. Chân của hắn là do bị bạo hành mà gãy lúc mới sáu tuổi. Thằng “bố nuôi” khốn kiếp kia bị đuổi việc, mang bực tức ngoài xã hội về nhà trút lên đầu phản diện, đánh đến mức gãy chân đứa bé còn nhỏ xíu.

Khi phản diện được đón về lúc mười bốn tuổi thì thời điểm điều trị tốt nhất đã qua từ lâu, cho dù có bao nhiêu tiền đi nữa cũng không chữa nổi nữa rồi.

Mà hiện tại, chính là lúc thằng bố nuôi kia vừa mới bị đuổi việc. Giang Lạc không kịp suy nghĩ nhiều, lao đi với tốc độ nhanh nhất về phía tỉnh S.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play