Ngọn lửa bất ngờ bùng lên đã thiêu rụi bao năm gầy dựng của tiệm sách Tô gia, cũng khiến hy vọng được sống an nhàn nửa đời còn lại của Tô Tích Ngọc hoàn toàn tan biến.
Đám sai nha chỉ cứu được một ít bản khắc gỗ từ hiện trường, những bản cổ tàng quý giá cùng gần trăm cuốn thơ vừa mới in xong đều hóa thành tro tàn, bay lả tả trong gió.
Tô Tích Ngọc vốn định cầm ngân phiếu Vệ Giới để lại đi xử lý hậu quả của trận tai họa vô cớ này, nhưng Tô Diệu Y không đồng ý.
“Cha, ngân phiếu này chúng ta không thể dùng. Nếu động đến nó, chẳng khác nào thừa nhận con thật sự là kẻ tham tiền vô tình, dùng tiền là có thể xua đuổi được.”
“…”
Tô Tích Ngọc đành từ bỏ. Trong lúc ông còn đang ủ rũ chưa lấy lại tinh thần, Tô Diệu Y đã dứt khoát đem bán căn nhà Tô gia, lấy tiền bán nhà để giải tán thợ in và lo liệu mọi việc.
Những người thợ ấy đều là người cũ làm việc ở tiệm sách mấy năm nay, Tô Diệu Y trả cho họ mỗi người gấp mấy lần tiền công, lại còn tiến cử tất cả đến Thư viện Tập Hiền, cho họ tiếp tục khắc in tài liệu dạy học ở đó.
Cùng lúc sắp xếp ổn thỏa cho đám thợ, Tô Diệu Y cũng bắt đầu chuẩn bị việc chuyển đến Lâm An, mọi chuyện tiến hành đâu ra đấy.
Vì vậy, ba ngày sau, khi các thương nhân trong hẻm Chu Lộ còn chưa kịp hoàn hồn sau vụ cháy, Tô Tích Ngọc còn chưa kịp hối hận, ba ông cháu nhà họ Tô đã mang theo hành lý lớn nhỏ, ngồi lên xe ngựa rời đến Lâm An.
Nắng trưa gay gắt, may mà hai bên quan đạo cây cối rợp bóng, cản được phần nào. Tiếng bánh xe lăn đều đều hòa cùng tiếng ve mùa hạ râm ran khiến Tô Tích Ngọc nghe mà bực bội, nhưng Tô An An lại chỉ thấy háo hức.
“Cô cô ơi, sau này chúng ta sẽ không quay về huyện Lâu nữa phải không?”
Nàng ôm trong lòng một túi bánh hấp, xoay người nhìn về phía Tô Diệu Y, cất giọng thỏ thẻ:
“Vậy về sau ta chẳng còn được ăn bánh hấp ở huyện Lâu nữa rồi ư?”
Để tiện bề lên đường, hôm nay Tô Diệu Y mặc áo trắng tay hẹp, phối với váy lụa mỏng màu xanh nhạt, dung nhan nhã nhặn, phong thái ung dung như mọi khi.
Lúc này nàng tựa hờ vào vách xe, tay phe phẩy quạt tròn, mắt nhắm hờ dưỡng thần, thản nhiên đáp lời:
“Đến Lâm An rồi, chẳng lẽ lại để ngươi nhịn đói sao?”
Tô An An nghĩ ngợi một hồi, nghiêm túc nói:
“Cũng không phải không có khả năng… Chẳng phải nhà ta đã sạch túi rồi sao?”
Khóe môi Tô Diệu Y nhếch lên, hé nụ cười khẽ:
“Ừ, cho nên về sau ngươi ăn ít lại một chút.”
“…”
Nụ cười của Tô An An lập tức cứng đờ.
Bên này cô cô cháu cháu trò chuyện cười đùa, bên kia Tô Tích Ngọc vẫn một mực trầm mặc, vẻ mặt nặng trĩu tâm sự, chẳng biết đang nghĩ ngợi điều chi.
“Lão bản Tô, phía trước có một trạm dịch, ngài có muốn nghỉ chân một lát, uống ngụm trà chăng?”
Phu xe ở bên ngoài cất tiếng hỏi.
Tô Tích Ngọc còn chưa kịp mở lời, Tô Diệu Y đã ngồi thẳng dậy, dùng cán quạt gõ vào vách xe:
“Cũng được, dừng lại phía trước đi, đoạn đường này sóc nảy quá, đến xương cốt ta cũng muốn rã rời rồi…”
Dưới bóng cây trước trạm dịch có một quán trà, không ít khách lữ hành ghé vào nghỉ chân.
Ba người nhà họ Tô vừa xuống xe, Tô Diệu Y đã đưa cho phu xe ít tiền trà, người kia mừng rỡ cảm ơn không ngớt.
Tô Tích Ngọc đi phía sau trông thấy, chợt buông một câu:
“Con bây giờ làm việc, quả thật còn chu đáo hơn cả cha rồi.”
Tô Diệu Y hơi khựng lại, ngoảnh đầu nhìn ông:
“Có đứa con gái giỏi giang thế này, thay cha gánh vác muộn phiền, chẳng phải là điều đáng mừng sao?”
Tô Tích Ngọc vốn là người tính tình ôn hòa, bao năm nay chưa từng nặng lời với Tô Diệu Y, vậy mà lúc này trong mắt lại ánh lên vẻ lạnh lẽo, giọng nói cũng mang theo gai nhọn:
“Là thay ta gánh muộn phiền, hay là cố tình sinh chuyện?”
“…”
Phu xe dắt xe ngựa đi đỗ, Tô An An thấy gánh hàng rong bên kia đường liền chạy biến đi không thấy bóng, trong bóng cây ven đường chỉ còn lại hai cha con đối mặt.
“Tuy cha không phải là người thông minh gì, nhưng cũng không ngu ngốc đến mức như heo!”
Tô Tích Ngọc nén giận, nghiến răng nói:
“Con đã tính toán hết rồi, không phải chỉ một mình đến Lâm An, cũng không phải hai người, mà là mang cả cơ nghiệp nhà ta theo luôn!”
“…”
“Con giả vờ nghiên cứu kinh Phật, lại lợi dụng miệng lưỡi đám học trò, tung tin nhà ta muốn khắc in kinh sách làm mồi nhử, chính là để dụ người phố Đông. Đêm hôm ấy, con đã liệu được bọn họ sẽ ra tay nên mới mượn cớ đến tửu lâu Mộc Lan ăn mừng, có phải không?”
Đã rời khỏi huyện Lâu, Tô Diệu Y cũng chẳng còn ý định giấu diếm.
Nàng vân vê tua quạt tròn, thờ ơ đáp:
“Gã dân lưu lạc kia đã lảng vảng trong hẻm Chu Lộ mấy ngày, con từng lướt qua hắn, ngửi được mùi lửa đá. Giữa hè, tiết trời hanh khô, đêm ấy lại đúng lúc không gió… Huống hồ, người phố Đông chỉ muốn ta phá sản, chứ không định gây mạng người. Ta rời đi lúc nào, bọn họ sẽ động thủ lúc ấy.”
Tô Tích Ngọc tức đến bật cười:
“Hay lắm, hay lắm! Hóa ra cơ nghiệp nhà ta lại bị chính con gái mình thông đồng với người ngoài mà phá sạch! Tô Diệu Y, vì một nam nhân, con không từ thủ đoạn mưu tính cả cha ruột của mình, con đúng là điên rồi!”
Tô Diệu Y nghiến răng:
“Cho dù không có Vệ Giới, con cũng sẽ không ở mãi huyện Lâu! Những bản cổ tàng của cha, trước khi bọn chúng phóng hỏa, con đã cất kỹ rồi, giờ vẫn nằm trong hành lý của con. Con vốn định đến Lâm An rồi mới nói cho cha biết… Cha à, với bản lĩnh của con, chúng ta nhất định có thể dựng nghiệp lại từ đầu, mở ra một cõi trời riêng nơi Lâm An…”
“Dựa vào bản lĩnh của con?”
Bị người khác toan tính vốn đã là nỗi đau trong lòng Tô Tích Ngọc, huống hồ kẻ làm chuyện ấy lại chính là con gái ông. Lửa giận dâng trào, ông mất khống chế mà lớn tiếng quát:
“Mấy trò vặt của con chỉ có tác dụng ở cái nơi thâm sơn cùng cốc như huyện Lâu này thôi! Lâm An là chốn nào? Con tự cho mình tài giỏi, chí lớn cao vời, đến đó cũng chỉ chuốc lấy thất bại mà thôi!”
Lời này thực sự chạm đến lòng tự tôn của Tô Diệu Y.
Cơn giận trong nàng bùng lên, lạnh giọng cười gằn:
“Chí cao thì sao? Lẽ nào phải sống như cha cả đời, không có hoài bão, tầm thường vô vi mới là đúng sao?!”
“Con…”
Tô Tích Ngọc giận đến nỗi mặt đỏ bừng, râu ria run rẩy:
“Mang hành lý và tiền bạc trả lại đây cho ta! Con đi đường của con đến Lâm An, ta quay về huyện Lâu của ta!!”
Tô Diệu Y nghiến răng, rút ngay túi tiền bạc bên hông, ném mạnh về phía ông.
Tựa như có một vết nứt sâu kín trong lòng bỗng bị giận dữ và uất ức đánh sập, bao nhiêu oán hận xưa cũ từng thề không chạm đến nay cũng ùa ra theo dòng cảm xúc, nàng bật thốt:
“Nếu không phải tại cha lúc nào cũng sống cho qua ngày đoạn tháng, bạc nhược bất tài, thì Ngu Đinh Lan liệu có bỏ đi theo kẻ khác không?!”
Tiếng ve trong rừng vụt tắt, làn gió oi ả cũng như nghẹn lại trong không khí.
Túi tiền nện vào ngực Tô Tích Ngọc, rơi bịch xuống đất không một tiếng vang.
Khoảnh khắc ấy, ông như bị một mũi tên xuyên tim, đôi đồng tử co rút, sắc mặt cũng lập tức trở nên trắng bệch.
“…Tam thúc công, cô cô.”
Tô An An quay trở lại, vừa hay chứng kiến cảnh ấy, dè dặt hỏi:
“Tam thúc công và cô cô đang cãi nhau sao?”
Tô Diệu Y lúc này mới sực tỉnh, ánh mắt sắc bén cũng thu lại.
Người càng thân cận, càng biết cách làm tổn thương nhau sâu sắc nhất…
Cơn giận tan đi, chỉ còn lại niềm hối hận dâng trào.
Chưa kịp mở miệng vãn hồi, Tô Tích Ngọc đã giận đến xanh mặt, hất tay quay người rời đi, ngay cả hành lý cũng không lấy, chỉ nhặt túi tiền dưới đất rồi sải bước bỏ đi.
“Tam thúc công!”
Tô An An hốt hoảng: “Tam thúc công đi đâu vậy? Cô cô, cô cô sao còn ngây ra đó, mau đuổi theo tam thúc công đi chứ…”
Trong lòng Tô Diệu Y rối như tơ vò, nhưng trông theo bóng lưng dứt khoát của Tô Tích Ngọc, nàng vẫn cắn răng, cố chấp nói:
“Mặc kệ ông ấy! Ta không tin ông thật sự sẽ quay về huyện Lâu!”
Sau một trận cãi vã, đầu óc Tô Diệu Y đau như búa bổ, chẳng còn tâm trạng dùng trà, bèn trở về xe ngựa chợp mắt. Đến khi mở mắt lần nữa, trời đã sẩm tối.
Tô Diệu Y mơ màng ngồi dậy, vừa cất tiếng gọi, thanh âm đã khản đặc:
“Tô An An?”
Màn xe bị vén lên, Tô An An hốt hoảng thò đầu vào:
“Cô cô, cuối cùng cô cô cũng tỉnh rồi!”
“Cha ta đâu? Ông ấy quay lại chưa?”
“Vẫn chưa!”
Tô Diệu Y hoàn toàn tỉnh táo, chân mày nhíu chặt, lập tức xuống xe.
Trời tối đen như mực, trên quan đạo ngoài khu vực quanh trạm dịch treo đèn ra thì bốn bề đều chìm trong bóng tối mịt mù.
Mi mắt Tô Diệu Y giật giật bất an, nàng cất giọng trầm thấp:
“Tô An An, gọi xa phu, chúng ta quay về huyện Lâu.”
Xe ngựa xoay đầu, lại nhập vào quan đạo.
Chưa đầy một tuần trà sau, Tô Diệu Y bỗng nghe loáng thoáng có tiếng người vang lên bên vệ đường, nàng vội gọi xa phu dừng xe, vén rèm nhìn ra ngoài thì thấy một đoàn thương nhân bị thương thê thảm.
“Nhìn tình hình này, chắc họ gặp phải sơn tặc rồi. Mười dặm quanh đây đều thuộc địa bàn của bang Thiện Vĩ, bọn đó là lũ tàn ác nhất vùng này đấy…” - Xa phu nghiêm mặt nói với Tô Diệu Y.
Một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng nàng. Không kịp nghĩ ngợi, nàng nhảy xuống xe bất chấp sự ngăn cản, lao tới chỗ mấy người bị thương nhẹ hơn, gấp gáp hỏi:
“Các người có thấy một người đàn ông trung niên mặc áo dài màu lam đậm, cao hơn ta một chút, dáng dấp nho nhã, trông rất thư sinh không?”
Đám người trong thương đội đưa mắt nhìn nhau:
“Là họ Tô phải không? Vừa rồi có một vị thương nhân họ Tô nhờ chúng tôi đưa ông ấy về huyện Lâu. Chúng tôi đi chưa bao lâu thì bị sơn tặc chặn lại, vị Tô lão bản ấy thật là đại nghĩa—”
Tô Diệu Y càng nghe càng hoảng, trực tiếp cắt lời đối phương:
“Ông ấy đâu rồi?!”
“Ông… ông ấy một mình đi gọi cứu viện giúp chúng tôi rồi!”
Tô Diệu Y chết lặng.
Xe ngựa lại một lần nữa phi nhanh trên quan đạo. Rèm xe bị gió cuốn bay phần phật, Tô Diệu Y và Tô An An căng mắt nhìn hai bên đường.
Dấu vết đánh nhau, cướp bóc hiện rõ dọc đường, cỏ dại dưới ánh trăng lấp ló những vệt máu thẫm. Mặt Tô Diệu Y càng lúc càng tái mét, bên tai vẫn văng vẳng lời người trong thương đội nói—
“Bọn sơn tặc sau khi vơ vét hết tài sản, bắt phụ nữ đi, rồi liền đuổi theo Tô lão bản đang đi báo quan…”
Cùng với những cú xóc nảy của xe ngựa, Tô Diệu Y chỉ cảm thấy tim mình cũng bị xốc lên rồi rớt xuống, lục phủ ngủ tạng như bị một bàn tay vô hình khuấy đảo. Nỗi sợ hãi, hối hận, tuyệt vọng… đủ loại cảm xúc như sóng to gió lớn ập đến, suýt nữa khiến nàng nghẹt thở chìm nghỉm.
“Diệu Y…”
Một tiếng gọi yếu ớt đến mức gần như không nghe thấy được lọt vào tai nàng.
Cả người nàng khẽ run lên, cứ ngỡ là ảo giác:
“Dừng xe!”
Xe ngựa dừng lại, Tô Diệu Y lảo đảo nhảy xuống, cuống quýt tìm quanh:
“Cha? Cha! Tô Tích Ngọc…”
Giọng nàng run lên không kiểm soát được.
Chốc lát sau, từ đám cỏ rậm không xa có một bàn tay chậm rãi vươn ra, trong tay còn nắm chiếc túi thơ bạc của nàng.
Tô Diệu Y lao vọt tới, liền thấy Tô Tích Ngọc đầu tóc rối bù, mặt mày lấm lem ngồi thụp trong bụi cỏ, chân bị trẹo nhưng ngoài ra không có thương tích gì nghiêm trọng.
Ông chỉ vào chân mình, nói với Tô Diệu Y:
“Bị trẹo chân rồi, đến đỡ ta một chút…”
Tô Diệu Y ngẩn ra một lúc, rồi hai chân mềm nhũn, ngồi bệt xuống đất, bật khóc nức nở.
Tô Tích Ngọc giật nảy mình:
“Sao vậy? Ta không sao cả! Đám sơn tặc không làm gì ta, con khóc cái gì chứ…”
Tô Diệu Y ôm lấy áo cha mình, khóc đến ruột gan đứt từng khúc, chẳng còn dáng vẻ trầm ổn quyết đoán thường ngày, mà giống hệt một đứa trẻ, giống hệt như năm xưa khi rời Lâm An, vừa nắm tay cha vừa nức nở đòi mẹ.
Tô Tích Ngọc vốn kiên quyết muốn quay về huyện Lâu, lúc này trái tim cũng bỗng mềm nhũn.
Không biết bao lâu sau, Tô Diệu Y mới lau nước mắt trên mặt, vừa nấc nghẹn vừa nghiến răng:
“Tô Tích Ngọc cha dọa chết con rồi… Gặp phải sơn tặc thì tìm chỗ trốn đi, còn đòi đi gọi cứu viện… Mấy chuyện cần sức khỏe với gan dạ đó đến lượt cha làm chắc?!”
Tô Tích Ngọc lúng túng.
Với tính cách của ông, vốn chẳng dám xông pha. Nhưng lúc nãy nhìn thấy thương đội bị sơn tặc cướp bóc, bên tai ông lại văng vẳng những lời con gái mắng ông vô dụng, thế là trong phút bốc đồng liền xung phong đi báo quan…
Tô Diệu Y quá hiểu cha mình, vừa khóc vừa nói:
“Con đâu cố ý nói vậy… cũng không thật lòng cho rằng cha vô dụng… cha đừng liều mạng nữa được không… con sai rồi…”
“Được rồi được rồi, cha không sao nữa rồi mà.”
Tô Tích Ngọc vỗ vỗ lên vai nàng.
Lúc này, xa phu và Tô An An cuối cùng cũng chạy tới nơi.
“Tô lão gia, Tô tiểu thư, bọn sơn tặc đó chưa chắc đã chịu buông tha, chúng ta phải đi ngay thôi.”
Lúc này, cha con Tô Diệu Y mới gắng gượng thu lại cảm xúc, vội vàng lên xe. Đợi họ ngồi yên, xa phu do dự một chút rồi quay đầu hỏi:
“Giờ… chúng ta đi đâu đây ạ?”
Tô Diệu Y lau khô nước mắt, nghiến răng:
“Quay về—”
“Về Lâm An.” - Tô Tích Ngọc ngắt lời.
Tô Diệu Y sững lại, hốc mắt lập tức đỏ hoe trở lại.
“Cô cô, lại muốn khóc nữa à?”
Tô An An rụt rè nhìn nàng, khẽ khàng khuyên nhủ:
“Cô cô đừng khóc nữa… giữa đồng hoang như thế này, cô cô khóc lên dọa người lắm…”
“…”
Tô Diệu Y lúc này mới chợt nhận ra cảnh mình lúc nãy vừa khó coi vừa thất thố, còn bị hai người nhìn thấy hết, lập tức ngượng chín mặt, chỉ có thể mạnh miệng trừng mắt lườm An An một cái:
“Im đi.”
Tô Tích Ngọc bật cười, cúi đầu nhìn chiếc túi thơ bạc trong tay, nụ cười bỗng khựng lại.
“Cha, sao thế?”
Tô Diệu Y lập tức thấy tim mình lại treo lơ lửng.
“Thật ra vừa rồi, lúc ta trẹo chân, bọn sơn tặc đã đuổi kịp rồi. Ban đầu chúng định giết người diệt khẩu, nhưng sau đó…”
Tô Tích Ngọc lưỡng lự trong lòng, cuối cùng vẫn lấy ra từ túi thơ một mặt ngọc hình thiếu niên đang chơi hoa sen, màu xanh nhạt:
“Chúng bỗng nhìn thấy miếng ngọc này.”
Lông mi Tô Diệu Y khẽ run lên:
“Đây là miếng ngọc của Giới lang…”
Năm đó, Vệ Giới cầm miếng ngọc bội xanh này cầm cố ở chỗ nàng để đổi lấy ăn ở. Sau đó hắn rời đi, cũng không lấy lại nữa, nàng vẫn luôn mang theo bên mình, lúc tức giận ném túi thơ vào người cha, lại quên mất bên trong có vật này.
“Bọn sơn tặc thấy ngọc liền không dám ra tay.”
Tô Tích Ngọc ngừng lại chốc lát rồi mới tiếp:
“Chúng hỏi ta… có phải người của nhà họ Dung ở Lâm An không.”
Tô Diệu Y cứng người.