Vệ Giới cứ thế mà rời đi.
Ngay trong ngày thành thân, hắn không nói một lời, lặng lẽ rời khỏi Tô gia, chỉ để lại một tờ ngân phiếu đủ để chuộc lại toàn bộ thư họa của Tô Tích Ngọc, thậm chí còn dư để gánh vác nửa năm lợi nhuận của tiệm sách.
Tô Diệu Y tìm đến tiệm sách, y quán và tất cả khách điếm trong huyện Lâu, cuối cùng chỉ xác nhận được một sự thật khiến lòng nàng nguội lạnh: Vệ Giới đã rời khỏi huyện Lâu. Hắn thực sự đổi ý rồi.
“Chàng… có phải đã khôi phục ký ức rồi không?” - Tô Diệu Y chặn đường đại phu của y quán, không cam lòng hỏi.
“Chưa đâu. Ngay cả tuyết liên tiểu thư mua cho hắn vẫn còn chưa dùng hết.”
Lão đại phu sai tiểu đồng đem phần tuyết liên còn lại trả lại cho Tô Diệu Y.
Tô Diệu Y nhìn chằm chằm vào cái thứ tuyết liên chết tiệt ấy, chẳng buồn đưa tay nhận, “Vậy… là hắn đi theo người khác rồi?”
“…”
Tô Diệu Y cụp mắt: “Là vị Vũ cô nương từ Lâm An đến đó sao?”
“Lão phu không biết gì cả…”
Cả y quán đều đã nhận tiền bịt miệng, đương nhiên sẽ không nói gì với Tô Diệu Y. Lão đại phu chỉ có thể ngập ngừng nói:
“Kim lân há phải vật trong ao. Vị công tử ấy vốn không thuộc về huyện Lâu này, Tô tiểu nương, chi bằng đừng cố chấp thêm nữa.”
Kim lân há phải vật trong ao…
Câu nói ấy như một chậu nước đá lạnh thấu xương, hắt thẳng xuống đầu khiến Tô Diệu Y bật cười khẩy.
Rời khỏi y quán, nơi đầu ngõ có một đám người đang xếp hàng chờ lấy thuốc, không biết đang bàn tán chuyện gì, cười nói rôm rả. Nhưng khi thấy nàng, ai nấy lập tức im bặt.
Dưới ánh mắt vừa như thương hại, vừa như hả hê kia, Tô Diệu Y không thèm liếc nhìn, bước thẳng qua. Thế nhưng chỉ một lát sau, nàng lại quay lại, lắc lắc chiếc hộp đựng tuyết liên trong tay, hỏi:
“Tuyết liên bán rẻ đây, có ai mua không?”
“…”
Không ai dám lên tiếng.
Tô Diệu Y xoay người bỏ đi, tiện tay ném luôn hộp tuyết liên cho một tên ăn mày bệnh tật ven đường.
Huyện Lâu là nơi nhỏ bé, chuyện Vệ Giới biến mất chưa đến hai ngày đã lan khắp phố phường. Câu chuyện về một tiểu thư si tình bị vị hôn phu vô tình bỏ rơi ngay trong ngày cưới còn được bàn tán rôm rả hơn cả chuyện triều đình tranh đấu hay chiến sự biên ải.
Tô Tích Ngọc vốn lo Tô Diệu Y bị người đời dèm pha, khuyên nàng nên ở nhà đóng cửa nghỉ ngơi vài hôm.
Thế nhưng Tô Diệu Y lại là kẻ bẩm sinh phản nghịch, càng biết thiên hạ đang đợi xem trò cười của mình, nàng càng muốn tỏ ra như chẳng có chuyện gì xảy ra. Tiệm sách vẫn đến, người quen vẫn chào, thậm chí còn có phần phô trương hơn cả ngày thường.
Thỉnh thoảng gặp vài kẻ nhiều chuyện, nàng cũng có cách đối phó riêng.
Một bà bà hàng xóm nổi tiếng lắm mồm trêu ghẹo nàng:
“Diệu Y à, may mà vị hôn phu kia của cháu không phải kẻ tham tiền, chẳng lấy đi món nào. Bà thấy mấy cái hỉ phục, trang sức cưới kia cháu cứ giữ kỹ nhé, lần sau tái giá khỏi cần sắm sửa gì nữa, đem ra dùng lại là được rồi!”
Tô Diệu Y mỉm cười, vẻ mặt ngoan ngoãn lễ phép:
“Lý bà bà à, ngày nào bà cũng sắc thuốc, phương thuốc kỳ quái nào cũng thử qua, sao đến giờ vẫn chưa được bế tôn nhi nhỉ? Theo cháu thì chắc là thuốc đó đem cho con dâu bà uống đúng là uổng phí rồi, hay là đổi lại, cho con trai bà uống thử vài hôm xem sao?”
“…”
Chủ tiệm trà cũng nghĩ ra cách độc đáo để an ủi nàng:
“Tô nương tử, nghe nói vị hôn phu của ngươi trước khi đi còn để lại một tờ ngân phiếu, có thật không? Dù hôn sự này tan vỡ, nhưng ngươi lại phát được một khoản tiền lớn như vậy, sao lại không phải là chuyện tốt chứ?”
“Phải đấy, phúc họa đan xen, đời khó đoán mà. Ông chủ Tôn này, tuy tháng trước ông thua sạch ở sòng bạc, nhưng tháng này tiểu thiếp trong nhà lại bị Tôn phu nhân bán đi rồi, chắc cũng đủ để bù đắp kha khá đó chứ?”
“…”
Tô Diệu Y đã làm tiểu báo hai năm, chuyện vụn vặt của từng nhà trong huyện Lâu gần như chẳng có chuyện gì lọt khỏi tai nàng. Vạch trần vài ba chuyện riêng tư như vậy, rốt cuộc không còn ai dám trêu chọc nàng nữa.
Cùng lúc đó, đám học trò của Tập Hiền Thư Viện lại bắt đầu ngứa ngáy tay chân.
Giống như khi Vệ Giới còn chưa xuất hiện, mỗi ngày họ đều đến tiệm sách Tô gia, mượn một hai quyển rồi ngồi lì trong vườn sau cả buổi trời.
Tô Diệu Y cuối cùng cũng dọn ra khỏi phòng nhỏ bên phía đông, trực tiếp kê bàn ngay dưới chân tường sân. Học trò nói gì, nàng đều ghi chép cẩn thận, gom góp tư liệu cho bản tin nhỏ buổi tối.
Đôi khi có người ngoái đầu nhìn nàng, nàng sẽ mỉm cười đáp lại. Nhưng mỗi lần mí mắt cụp xuống, vẻ mặt lại lạnh lùng, trơ lì như bị đóng băng.
Lợi dụng lúc mang trà điểm tâm cho đám học trò, Tô Tích Ngọc gọi nàng trở lại gian phía đông.
Cha con hai người đứng trước cửa sổ mở hé, Tô Tích Ngọc nhìn đám thư sinh đang trò chuyện rôm rả trong sân, thử dò hỏi:
“Diệu Y, thiên hạ đâu thiếu cỏ thơm, huyện Lâu ta cũng đâu ít nam nhân tốt. Sao con không thử trân trọng những người trước mắt…”
“…”
Tô Diệu Y cụp mắt, không đáp.
Tô Tích Ngọc lại nói tiếp:
“Thật ra vị công tử họ Lăng kia cũng không tệ, tuy có hơi công tử một chút, nhưng ta nhìn ra được, đó là đứa trẻ lương thiện, chỉ là bị mấy tên lưu manh kia làm hỏng mà thôi…”
“Lăng Trường Phong à.”
Trong sân, đám học trò cũng không biết đang nói chuyện gì, bất chợt lại nhắc đến cái tên ấy.
“Hình như mấy hôm nay chẳng thấy hắn ta đâu.”
“Có gì lạ đâu, hắn ta có bao giờ chịu đến thư viện đâu.”
“Không đến thư viện thì thôi, nhưng mấy ngày liền không xuất hiện ở hẻm Chu Lộ, đám tay chân suốt ngày hô đánh hô giết của hắn ta cũng chẳng thấy bóng dáng đâu, các ngươi không thấy kỳ lạ à?”
Tô Diệu Y khẽ ngẩng đầu, trong mắt thoáng xao động.
“Các ngươi chưa nghe tin à?”
Một người trong số đó hạ giọng thần thần bí bí:
“Nhà họ Lăng gặp chuyện rồi. Thuyền buôn của họ gặp nạn trên biển, trùng hợp thay, phụ thân phụ mẫu Lăng Trường Phong đều có mặt trên chuyến đó. Lăng Trường Phong đã về Biện Kinh để lo tang sự rồi…”
Sân viện bỗng chốc tĩnh lặng.
Con ngươi Tô Diệu Y khẽ co lại, nàng và Tô Tích Ngọc liếc mắt nhìn nhau, cả hai đều lộ ra vẻ kinh ngạc.
Sự kết thúc của một lời đồn đại, luôn đồng hành với sự ra đời của một tin tức mới.
Chỉ vài ngày sau, chuyện hôn sự của Tô Diệu Y đã chẳng còn ai nhắc tới. Cả huyện Lâu đều dồn sự chú ý vào đại họa giáng xuống nhà Lăng gia.
Ngay cả Tô Diệu Y cũng bị phân tán tâm trí. Nàng không còn chìm đắm trong nỗi buồn khi Vệ Giới rời đi, mà chạy đôn chạy đáo khắp nơi: từ nhà cũ của họ Lăng đến quán rượu, thậm chí là sòng bạc mà Lăng Trường Phong thường lui tới, dò hỏi tin tức từ tất cả những ai từng quen biết hắn.
Một thời gian sau, ngay cả Tô Tích Ngọc cũng thấy hoang mang, không nhịn được mà bàn với Tô An An.
“Không biết cô cô cháu rốt cuộc nghĩ thế nào về Lăng Trường Phong? Là người đi rồi mới nhận ra tình sâu nghĩa nặng, hay từ trước đã có tình cảm nhưng vì khoảng cách thân phận nên luôn cố kìm nén… Vệ Giới và Lăng Trường Phong, rốt cuộc nó thích ai hơn?”
Tô An An đang ăn bánh hấp, những lời trước chẳng hiểu gì, chỉ nghe được mỗi câu “Cô cô cháu thích ai hơn”, liền dứt khoát đáp ngay:
“Cô cô cháu thích nhất tất nhiên là… tiền đồng rồi!”
“…”
“Cũng giống như cháu thích ăn bánh hấp nhất, cứ nhìn thấy là hai mắt sáng rỡ, cô cô thấy tiền cũng y hệt như vậy. Tuy cháu cũng ăn mấy thứ khác như ô mai, bánh ngọt, bánh gạo… nhưng so với bánh hấp thì không bằng đâu.”
Tô An An ba câu chẳng rời chuyện ăn, nhưng lại nói cứ như thật, còn hỏi ngược lại:
“Tam thúc công, cháu nói đúng không?”
Tô Tích Ngọc nghẹn lời: “… Ăn tiếp đi.”
Ngay khoảnh khắc đó, Tô Diệu Y phong trần mệt mỏi trở về tiệm sách, trên tay còn cầm một xấp bản thảo:
[“Chuyến ra khơi lần này của Lăng gia xuất phát từ cảng Minh Châu, chở một thuyền đầy sứ, ngọc và lụa, gần vạn món hàng, đi sang Đông Doanh. Ai ngờ sau khi rời vùng biển Minh Châu thì gặp hải tặc…”]
Tô Diệu Y vội vã bước về phía gian đông, bỗng nhận ra điều gì đó, quay đầu nhìn Tô Tích Ngọc:
“Cha còn đứng ngẩn ra đó làm gì?”
Tô Tích Ngọc chẳng hiểu đầu đuôi, nhưng vẫn đi theo vào phòng.
[“Những năm gần đây, các châu huyện ven biển người đông đất hẹp, triều đình không những không hỗ trợ mà còn trưng dụng nhiều thuyền dân. Bách tính không còn đường sống, đành phải ra khơi làm giặc. Hải tặc hoành hành, quan phủ lại chẳng có đối sách gì, nhiều thương nhân giờ còn chẳng dám ra biển nữa, nhưng xem ra nhà họ Lăng vì gặp khó khăn nên mới liều một phen…”]
Tô Diệu Y ngồi lại trước bàn viết, vừa chỉnh sửa bản thảo vừa nói:
“Đây là lần đầu tiên Lăng gia làm ăn với Đông Doanh, phu phụ họ Lăng vô cùng coi trọng, nên đích thân theo thuyền. Không ngờ lại xui xẻo gặp phải hải tặc.”
Nói rồi nàng cầm bút chấm mực:
“Sóng dậy ngoài khơi, Lăng gia gặp nạn. Công tử ăn chơi trở thành gia chủ, ân oán về đâu… Dùng tựa này được không?”
Thấy vậy, Tô Tích Ngọc ngẩn người, rốt cuộc hiểu ra nàng định làm gì, kinh ngạc thốt lên:
“Con định viết chuyện tai họa nhà Lăng gia vào tiểu báo sao?”
Tô Diệu Y không ngẩng đầu:
“Nếu không thì con chạy khắp nơi, hỏi thăm khắp lượt, bận rộn cả ngày là vì cái gì chứ?”
“…”
Tô Tích Ngọc nghẹn lời.
Ông quay đầu nhìn ra ngoài, thấy Tô An An vẫn đang say mê ăn bánh hấp, bỗng cảm thấy mình hiểu nhi tử còn không bằng đứa trẻ đó.
Thứ mà Tô Diệu Y yêu nhất, hóa ra thật sự là… đồng tiền!
Tối hôm đó, tiểu báo do tiệm sách Tô gia phát hành lập kỷ lục, bán được hơn ba trăm bản.
“Lăng Trường Phong với ngươi cũng đâu phải người xa lạ, ngươi đáp lại hắn ta như vậy sao? Ngay cả tai họa nhà người ta cũng không buông tha, còn đem ra viết báo kiếm lời?”
Tối muộn, Mục Lan lại xuất hiện ở tiệm sách, mang theo vẻ mặt không mấy thân thiện, y hệt cái đêm Vệ Giới biến mất.
Tô Diệu Y đang đếm tiền đồng, không buồn ngẩng đầu:
“Chuyện nhà họ Lăng bây giờ lời đồn đầy rẫy. Bản tin của ta, dù tiêu đề hơi thiếu đạo đức, nhưng nội dung thì không câu nào sai. Ta khôi phục sự thật, thay nhà họ Lăng giành lại danh dự, có gì là có lỗi với Lăng Trường Phong?”
Tâm trạng của Mục Lan hôm nay lại tốt bất ngờ, nghe vậy chẳng những không nổi giận, mà còn cười khẩy một tiếng:
“Vì mấy đồng tiền lẻ mà cũng nói cho cao sang vậy được…”
Một tấm thiệp mời bị ném xuống trước mặt Tô Diệu Y.
Động tác đếm tiền của nàng khựng lại.
“Tô Diệu Y, ta sắp thành thân rồi.”
Mục Lan đứng cao nhìn xuống nàng, cuối cùng cũng có dịp ngẩng cao đầu một lần:
“Ta đã nói rồi mà, mắt nhìn nam nhân của ngươi quá kém. Ta nhất định sẽ lấy chồng trước ngươi.”
“…”
Tô Diệu Y sững người.
“Đừng hiểu lầm, tấm thiệp này không phải để mời ngươi dự hôn sự của ta, mà là để trả lại tấm thiệp của thúc Tích Ngọc.”
Tô An An đang ăn ở bên cạnh nhặt lấy thiệp cưới, đến giờ mới hiểu ra, nói:
“Mục Lan tỷ, tỷ cũng sắp thành thân rồi à?”
Mục Lan cười đắc ý:
“Đúng thế, người ta sắp lấy làm phu quân đang làm việc cho tri phủ đại nhân ở Lâm An. Chức quan thì… không lớn lắm, từ thất phẩm thôi…”
Tô Diệu Y nhíu mày:
“Từ thất phẩm của phủ Lâm An, sao lại để mắt tới ngươi?”
Ý nàng thật ra chỉ là muốn hỏi hai người họ quen nhau thế nào, nhưng lời vừa buông ra đã cảm thấy cách nói này dễ khiến người ta hiểu nhầm.
Quả nhiên, sắc mặt Mục Lan sầm xuống, hừ lạnh một tiếng:
“Sao, chỉ cho phép ngươi được người người yêu mến, lại không cho phép có kẻ nhất kiến chung tình với ta à? Ngày mai ta sẽ theo chàng đến Lâm An, tổ chức hôn lễ ở đó.”
Nghĩ đến vị hôn phu của mình, bao nhiêu u tối giữa hàng mày mắt Mục Lan bỗng chốc tan biến:
“Tô Diệu Y, từ nay về sau, ta rốt cuộc không còn phải nhìn cái vẻ giả vờ đoan trang của ngươi mỗi ngày, cũng không phải nghe phụ thân phụ mẫu khen ngươi thông minh tài giỏi nữa. Dù cho trước kia ngươi có hơn ta đủ điều đi chăng nữa, thì cũng chỉ là nhất thời nổi bật trong con hẻm Chu Lộ này mà thôi…”
Nói đến đây, Mục Lan nhìn sang Tô Diệu Y đang im lặng không nói lời nào, ánh mắt ban đầu sắc bén như muốn lấn át người khác bỗng dịu xuống, nhẹ nhàng buông một câu:
“Kể từ ngày mai, thế giới của ta sẽ là cả phủ Lâm An. Tô Diệu Y, ngươi vĩnh viễn không thể đuổi kịp ta nữa rồi.”