Chuyện sính lễ mười dặm đỏ rực bị Tô gia trả lại, chưa đến nửa ngày đã lan khắp huyện Lâu. Vì thế, những hàng xóm vốn chẳng mấy thân thiết cũng lần lượt tìm đến hiệu sách, mang theo lễ mọn, ngỏ ý muốn xin chén rượu mừng của Tô Tích Ngọc.
Tô Diệu Y tâm trạng rối bời, từ sớm đã bị Tô Tích Ngọc khuyên về nhà lo liệu chuyện cưới xin. Tô Tích Ngọc là người đứng đắn, hiền lành, chẳng biết đối phó sao với đám hàng xóm lắm mồm nhiều chuyện, đành gượng gạo nhận lấy lễ vật của họ, cắn răng viết thiệp mời từng người một.
Một bên khác, ngày đại hôn cận kề, bà mai được mời đích danh – người phụ nữ chuyên mang lại may mắn – cũng đã đến Tô gia. Theo phong tục huyện Lâu, bà bắt đầu chuẩn bị đầy đủ son phấn, trang sức và những vật dụng cần thiết để thúc giục Tô Diệu Y trang điểm.
Chờ khi mọi thứ đâu vào đấy, bà rời đi thì trời đã tối đen như mực.
Gió đêm thổi gấp, Tô Diệu Y ngồi một mình trong phòng, lặng nhìn những món son phấn và châu báu trước mặt, lòng lại dấy lên cảm giác bất an không tên.
Không kìm được, nàng đứng dậy đẩy cửa sổ ra. Vừa ngẩng đầu, một bóng người rực rỡ như ngọn lửa lập tức hiện ra trước mắt.
“Tô Diệu Y, chuyện cưới gả là đại sự cả đời, ngươi thật sự đã nghĩ kỹ rồi sao?”
Mục Lan vung vẩy thiệp mời trong tay, liếc nhìn nàng với ánh mắt đầy giễu cợt, giọng điệu vẫn không đổi – chua chát, đanh đá: “Nhan sắc là thứ dễ phai mờ nhất, ngươi định mê mẩn vì sắc đến vậy sao?”
Tô Diệu Y chẳng buồn đáp lời, giật lấy thiệp mời trong tay nàng ta, xé nát trong nháy mắt rồi tiện tay ném đi, định đóng cửa sổ lại.
Mục Lan đưa tay chặn cửa, khẽ cười lạnh: “Nếu không phải Tích Ngọc thúc bảo ta đến khuyên ngươi lần cuối, ta còn lâu mới rảnh mà quan tâm. Cổ nhân nói, kẻ chết đuối thường là người biết bơi, quả thật không sai. Không ngờ Tô Diệu Y từ nhỏ đã xoay nam nhân trong lòng bàn tay, cuối cùng lại vấp ngã vì một kẻ ba lòng hai dạ!”
Tô Diệu Y khựng lại: “Ý ngươi là gì?”
Mục Lan nhướng mày: “Hai hôm trước, ta thấy vị Giới lang nhà ngươi cùng một cô nương họ Vũ đến từ Lâm An cùng nhau bước ra từ y quán. Nghe nói hôm nay ả ta lại đến đó…”
Sắc mặt Tô Diệu Y đã có phần thay đổi, nhưng vẫn cố gượng cười: “Mục Lan, cho dù ngươi không muốn thấy ta sống yên ổn, định ly gián ta với Giới lang, thì cũng nên tìm lý do khác. Giới lang nhà ta tuy chẳng có gì nổi bật, nhưng chí ít là thanh tâm quả dục, không gần nữ sắc.”
Mục Lan bật cười khinh miệt: “Ngươi cũng biết hắn không gần nữ sắc à? Nếu vậy, thì ngươi và cô nương họ Vũ kia có gì khác biệt trong mắt hắn? Trước kia hắn chẳng qua là đường cùng nên mới tá túc ở Tô gia, giờ nếu có người khác dang tay cứu giúp, hắn còn cần bám víu vào cành cây mục như ngươi nữa sao?”
Nụ cười trên mặt Tô Diệu Y bỗng tắt ngấm.
Hiếm hoi mới có dịp khiến Tô Diệu Y cứng họng, Mục Lan càng thêm đắc ý:
“Huống hồ ta thấy hắn đối với ngươi cũng chẳng mấy nhiệt tình. Cho dù ngươi mang ơn mà ép hôn hắn, chờ hắn khôi phục ký ức, e là sẽ đá ngươi đi ngay lập tức!”
Những lời như vậy, Tô Diệu Y ngày thường đã nghe đến chai tai, sớm đã học được cách không để lòng lay động. Nhưng hôm nay, nàng lại bị đống sính lễ kia khuấy cho tâm trí rối bời, đến cả những lời quen tai này cũng trở thành mồi châm lửa—
“Hắn đá ta thì đã sao?”
Tô Diệu Y trong lòng sôi bừng tức giận, nhưng vẻ mặt vẫn giữ nụ cười giả lả thường thấy:
“Chỉ riêng khí chất của Giới lang nhà ta thôi, e là xuất thân không phải giàu sang thì cũng quyền quý, biết đâu lại là hoàng thân quốc thích. Nếu cưới được chàng, ta chẳng phải hóa thành phượng hoàng đậu trên cành cao đó sao… Lùi một vạn bước mà nói thì dù sau này chàng có nhớ lại mọi chuyện rồi muốn bỏ rơi ta đi chăng nữa, thì với mối hôn sự danh chính ngôn thuận này, ta vẫn có thể kiếm được không ít lợi lộc. Ngươi nói xem, đúng không?”
Mục Lan hoàn toàn không ngờ Tô Diệu Y có thể thốt ra những lời như vậy, nhất thời sững sờ:
“Ngươi, ngươi…”
Tô Diệu Y chống nạnh, nụ cười càng thêm ngạo nghễ:
“Người hay của, ta thế nào cũng được một thứ. Cuộc hôn nhân này tính đi tính lại vẫn là chắc thắng không lỗ! Thay vì ở đây lo chuyện bao đồng của ta, chi bằng lo cho bản thân mình đi… Mộc Lan, sao ngươi làm gì cũng bị ta đè xuống thế hạ phong vậy?”
Dường như bị chạm đúng nỗi đau, mặt Mục Lan tức thì đỏ bừng, nghiến răng ken két:
“Tô, Diệu, Y! Ngươi cứ chờ đó cho ta, ta nhất định sẽ gả trước ngươi!”
Dứt lời, nàng ta quay người bỏ đi.
Đợi bóng lưng Mục Lan khuất hẳn khỏi tầm mắt, sắc mặt Tô Diệu Y mới hoàn toàn sa sầm.
Bên tai vẫn vang vọng mãi những lời mà Mục Lan vừa nói, nàng giơ tay lên, mạnh mẽ đóng sập cửa sổ lại.
Gió lạnh chợt nổi lên, bóng cây lay động điên cuồng, làm kinh động mấy chú chim đang đậu giữa những cành cao.
Đêm đó, gió lớn mưa to.
Tô Diệu Y ngủ chẳng yên giấc, nửa đêm toàn gặp ác mộng — mơ thấy bến tàu, con thuyền và chính bản thân mình đang vừa chạy vừa khóc…
“Đừng đi…”
Nàng mồ hôi đầy trán, mê man nói trong mơ:
“Đừng… đừng bỏ lại ta…”
Thế nhưng trong giấc mơ ấy, mặc nàng van xin thế nào, bóng dáng mảnh mai đang đứng ở mũi thuyền vẫn kiên quyết không ngoái đầu lại.
Ngay khi nàng nghĩ người đó sẽ mãi mãi không quay lại nữa, mặt nước lại chợt dậy sóng, ánh sáng phản chiếu từ sóng nước trở nên kỳ ảo, bóng người đứng trên mũi thuyền bỗng hóa cao lớn, vóc dáng mảnh mai kia không còn giống một người phụ nữ, mà trở thành một nam nhân trẻ tuổi.
Giây tiếp theo, người ấy quay đầu lại.
Một gương mặt tuấn tú, dịu dàng như tranh thủy mặc đập thẳng vào mắt nàng.
“Giới lang!”
Tô Diệu Y bật dậy, giật mình tỉnh giấc.
Cảnh vật trước mắt dần rõ nét trở lại. Ánh sáng ban mai rọi vào đôi mắt đỏ hoe và ướt đẫm nước của nàng.
Những dải lụa đỏ rủ trong phòng, bộ hỉ phục treo lặng lẽ, cùng hộp trang điểm chuẩn bị cho ngày cưới… tất cả kéo nàng ra khỏi giấc mơ tuổi thơ.
Hôm nay là ngày nàng thành thân với Vệ Giới.
Mà nàng — lại ngủ quên ngay trong ngày đại hỷ!
Tô Diệu Y hốt hoảng bật dậy, lao tới giá áo, cuống cuồng mặc hỉ phục vào. Nhưng tới khi chỉnh lại cổ áo, nàng mới bàng hoàng nhận ra — có gì đó không đúng.
Rõ ràng hôm qua bà mai đã dặn phải dậy thật sớm trước khi trời sáng để trang điểm. Nhưng giờ mặt trời đã lên cao, e rằng cả giờ lành cũng đã qua rồi! Làm sao có chuyện không ai đến gọi nàng – tân nương – thức dậy?
Trong lòng Tô Diệu Y chợt rùng mình, tóc tai rối bù, nàng vội vã mở cửa lao ra ngoài.
Sân viện được trang trí rực rỡ, đỏ tươi như máu, thế nhưng lại tĩnh lặng đến rợn người. Ngoại trừ Tô An An đang cúi gằm ngồi ở bậc thềm, chẳng thấy bóng dáng ai khác.
“Cô cô…”
Tô An An ngẩng đầu nhìn thấy Tô Diệu Y, vẻ mặt lập tức hoảng hốt, vội vàng đứng dậy:
“Cô cô, người… người tỉnh rồi…”
Tô Diệu Y mặt đã trắng bệch, cố nén cơn run mà hỏi:
“Có chuyện gì vậy?”
Tô An An rụt vai, ánh mắt lảng tránh, lắp ba lắp bắp nói:
“Cô… cô cô, giờ vẫn còn sớm, người có muốn… có muốn quay lại ngủ thêm một chút không…”
Tô Diệu Y nhìn chằm chằm Tô An An một lúc, rồi đột ngột thu ánh mắt lại, xách váy chạy thẳng ra khỏi viện, không ngoảnh đầu lại.
Vừa bước chân vào tiền viện, thân hình nàng bỗng khựng lại.
Khác hẳn với hậu viện vắng lặng, tiền viện lại chen chúc đầy khách khứa. Có bậc trưởng bối thân quen với Tô Tích Ngọc, có hàng xóm láng giềng ngày thường qua lại, thậm chí còn có vài người xa lạ nàng chưa từng gặp mặt…
Mục Lan cũng đứng giữa đám đông ấy, ánh mắt nhìn nàng mang theo một vẻ vừa phức tạp, vừa quen thuộc –
Đó chính là ánh mắt từ nhỏ đến lớn mỗi khi nàng chịu uất ức, chật vật nhất, Mục Lan luôn nhìn nàng như vậy.
Tim Tô Diệu Y chợt lạnh ngắt, như rơi thẳng xuống đáy cốc.
Nàng mặc hỉ phục, sắc mặt hoảng hốt, lặng lẽ bước qua hàng khách mời. Mọi người đưa mắt nhìn nhau, bên trong đại sảnh im phăng phắc, chỉ còn tiếng trang sức ngọc ngà trên váy hỉ của nàng khẽ leng keng theo từng bước chân – thanh âm ấy càng lúc càng gấp gáp, như tiếng trống dồn khiến người ta thắt tim.
Ngay khi nàng đi qua hỉ đường, hướng về căn phòng mà Vệ Giới thường ở, Tô Tích Ngọc đã vội vàng đón ra, ngăn nàng lại.
“Diệu Y… Diệu Y, con nghe cha nói đã…”
Tô Tích Ngọc giữ lấy cánh tay con gái đang tái mét, hạ giọng dỗ dành:
“Con cứ về phòng nghỉ một lát, cha đã cử người khắp nơi đi tìm rồi. Nhất định sẽ đưa người trở về cho con…”
Tô Diệu Y không nói một lời, gạt tay phụ thân ra, xô cửa phòng Vệ Giới.
Căn phòng sáng sủa sạch sẽ, mọi vật vẫn y nguyên không thiếu thứ gì. Nhưng không thấy bóng người đâu — và trên bàn lại có thêm hai món đồ.
Một bộ hỉ phục nam được gấp chỉnh tề, cùng với…
Một tờ ngân phiếu bị đè một nửa dưới lớp áo.
Tiếng bước chân vội vã và những lời quan tâm rối rít vang lên sau lưng nàng, nhưng tất cả đều bị tiếng gào thét trong lòng nhấn chìm.
Tô Diệu Y sững sờ đứng đó, nhìn nửa tờ ngân phiếu lộ ra bên dưới lớp vải, chỉ thấy như có một lỗ thủng toác ra trong tim, máu chảy ròng ròng, gió lùa lạnh buốt, từng tấc da thịt đều đau buốt tê tái…
Hóa ra… nàng không phải đang mơ.
Mà là — một lần nữa, bị vứt bỏ một cách hoàn toàn, triệt để.