Tô Diệu Y bị sắc đẹp làm cho choáng váng, ngẩn người hồi lâu mới dần dần tỉnh táo. Nàng cầm đũa gắp một lát cá sống, chấm nhẹ vào giấm rồi đưa vào miệng.
“Thế nào?”
Tô Diệu Y nhấm nháp hồi lâu, ngẩng đầu lên: “Ngòn ngọt.”
Vệ Giới ngẩn ra một chút, cũng gắp một miếng nếm thử. Sau khi nếm xong mới khẽ giãn chân mày, chỉnh lại lời nàng: “Là tươi, không phải ngọt.”
Tô Diệu Y híp mắt, không đáp chỉ cười.
Trời xanh xin làm chứng, vốn dĩ nàng là người rất có khí cốt, nhưng quả thật… miếng kẹo ngọt này…
Thật sự quá ngọt rồi.
Gió đêm mơn man, thiếu nữ môi đỏ răng trắng, ánh mắt trong suốt, mỗi cái liếc nhìn đều như ánh nước long lanh. Đôi mày liễu cong cong gần như chạm đến đáy tim người đối diện.
Vệ Giới thu lại ánh mắt, gương mặt thanh lãnh của hắn trở nên mơ hồ trong bóng tối.
Hắn dùng khăn lau tay, mắt cụp xuống, bỗng nhiên hỏi:
“Tô Diệu Y, hôn phục của ta đâu?”
Tô Diệu Y khựng lại, nhớ đến cái rương quần áo cưới đã bị mình đá vào tận xó nhà, bèn đáp:
“…Chàng muốn thử sao?”
Vệ Giới lại ngẩng mắt nhìn nàng:
“Không để ta thử, chẳng lẽ định để người khác thử?”
Tô Diệu Y sững người, rồi phản ứng kịp, khóe môi càng lúc càng không kiềm được mà cong lên.
Đêm ấy, Tô An An nằm mơ còn chảy nước miếng vì món cá sống trộn kim tước, còn Tô Diệu Y thì bị một người kia kè kè bên cạnh, ăn hết cả đĩa cá một mình trong lương đình.
Trời quang mây tạnh, mặt trời đã lên ba sào.
Tô Tích Ngọc ôm mấy quyển sách cổ, bụi bặm đầy người về đến nhà. Vừa bước vào hậu viện, ông ta lập tức nhẹ chân nhẹ tay, lén la lén lút thập thò nhìn quanh. Thấy không có ai mới nhanh chân chạy về phòng mình.
Cuối cùng cũng đến cửa phòng, Tô Tích Ngọc vừa thở phào một hơi thì vừa đẩy cửa ra đã đụng ngay Tô Diệu Y từ trong bước ra.
Cha con họ mặt đối mặt, lại cùng lúc lúng túng chột dạ.
“Diệu Y à, con… con nghe cha giải thích đã, lần này cha thật sự không tiêu tốn bao nhiêu đâu, mà tìm được toàn là sách cổ quý hiếm, là báu vật đấy…”
Tô Diệu Y chớp mắt, tay che ngực, ấp úng nói:
“Ồ… ồ được, cha vui là được. Con còn việc ở hiệu sách, con đi trước nhé…”
Tô Tích Ngọc sững người, lúc này mới phát giác có gì đó không đúng. Bình thường Tô Diệu Y thấy ông sưu tầm sách tranh cổ là nổi đóa, mỗi lần bắt gặp đều mắng ầm lên, sao hôm nay lại lặng lẽ như thế?
“Con đứng lại đó cho cha!”
Tô Tích Ngọc bỗng có một dự cảm chẳng lành.
Vừa quát xong ông đã lao đến giá sách lục tung—quả nhiên, những bức tranh và thư pháp quý giá nhất của ông, một nửa đã biến mất không dấu vết!
“Tô Diệu Y!!!”
Tô Tích Ngọc gào lên thảm thiết:
“Tranh chữ của cha đâu rồi?!”
Tô Diệu Y rụt người lại sau cánh cửa, chỉ thò nửa cái đầu ra:
“Cha, mấy món bảo bối của cha, con… con đã mang đến tiệm cầm đồ gửi tạm rồi… Nhưng cha yên tâm! Con sẽ sớm chuộc lại giúp cha. Bây giờ chỉ là mượn tạm, chỉ là mượn thôi mà.”
Tô Tích Ngọc giận đến nỗi vỗ đùi đánh đét:
“Chuộc?! Con lấy gì mà chuộc?!”
Tô Diệu Y thò thêm nửa người ra:
“Cha! Cha nói vậy là con không vui rồi đấy! Mấy năm nay hiệu sách nhà mình sống được chẳng phải đều nhờ con trông nom sao? Nếu không phải con nghĩ ra cách thu thập tin tức, buôn bán tiểu báo, thì cái tiệm sách cổ lỗ sĩ của cha sớm đã phải đóng cửa từ lâu rồi!”
Tô Tích Ngọc nghẹn họng, gương mặt già đỏ bừng vì tức:
“Con… con tự dưng cần nhiều bạc thế để làm gì?!”
Tô Diệu Y chỉ vào trán mình:
“Đại phu ở y quán nói, chứng ‘hồn lìa xác’ của Giới lang cần có một vị thuốc quý là tuyết liên để điều chế, cho nên…”
Đôi mắt Tô Tích Ngọc trừng lớn như muốn nổ tung, giận đến mức không thốt nên lời.
“À phải rồi, còn một tin không được hay cho lắm nữa.”
Tô Diệu Y gãi mũi, nói với vẻ khó xử:
“Mấy bức tranh chữ của cha ấy, con không phải mang hết đi cầm đâu, còn giữ lại một nửa mà—là vì… nửa còn lại là đồ giả, là hàng nhái, tiệm cầm đồ không chịu nhận. Vậy nên, cha à…”
“Bịch.”
Tô Tích Ngọc tức đến trợn trắng mắt, ngã lăn ra đất.
Tô Diệu Y hoảng hốt vội chạy vào:
“Cha ơi!”
Cùng lúc đó, tại y quán.
Vệ Giới ngồi trong phòng trong ngập mùi thuốc, trán đang bị cắm mấy cây kim bạc mảnh dài nhìn mà sợ.
Lão đại phu tóc bạc trắng ngồi bên cạnh, cẩn thận rút từng cây kim xuống:
“Tô cô nương nhà họ Tô đã mua được tuyết liên rồi. Cậu chỉ cần châm cứu thêm vài lần nữa, phối hợp thuốc với tuyết liên, chưa đến một tháng, chứng ‘hồn lìa xác’ ắt sẽ thuyên giảm rõ rệt.”
Vệ Giới chỉnh lại vạt áo, khẽ ho hai tiếng:
“…Đa tạ.”
“Lão phu còn phải châm cứu cho một vị cô nương đến từ Lâm An, hôm nay tạm đến đây thôi.”
Vệ Giới bỗng sực nhớ ra:
“Là nữ đầu bếp giỏi thái cá sống kia?”
“Chính là nàng ấy. Nghe nói cổ tay có tật cũ, hôm qua lại động dao nên…”
Còn chưa dứt lời, rèm phòng trong đã bị vén lên.
Một nữ tử búi tóc cao, áo gấm lộng lẫy dẫn theo hai nha hoàn bước vào, chính là Vũ nương tử đến từ Lâm An.
Vừa trông thấy trong phòng có người, sắc mặt Vũ nương tử lập tức sa sầm:
“Đại phu, chẳng phải tôi đã hẹn trước giờ rồi sao? Sao ông còn tiếp người khác?”
Nhưng ngay sau đó, Vệ Giới xoay người lại, gương mặt tuấn tú hiện rõ trong tầm mắt nàng.
Tiếng trách móc của Vũ nương tử lập tức tắt ngúm.
Nàng tròn mắt kinh ngạc:
“Dung đại công tử?!”
****
“Cha… cha không sao chứ…”
Tô Tích Ngọc thở hồng hộc ngồi bệt xuống ghế, tay run run bưng chén trà nguội uống một ngụm.
Tô Diệu Y ngồi lúng túng bên cạnh, vừa định vươn tay xoa ngực giúp cha thì đã bị hất ra ngay.
Tô Tích Ngọc đưa tay chỉ vào nàng, giận đến nghiến răng nghiến lợi:
“Con đem bảo vật của cha đi cầm, chỉ để chữa bệnh cho một tên nam nhân lang thang… Đúng là rộng rãi quá thể! Đợi đến ngày tiểu tử đó khôi phục trí nhớ, quay lưng bỏ mặc con mà đi, lúc ấy con mới biết thế nào là hối hận!”
Nếu là thường ngày, Tô Diệu Y nghe xong nhất định đã nhảy dựng lên, nhưng hôm nay lại hoàn toàn không để tâm, dáng vẻ dửng dưng mà đầy tự tin.
Nàng hất cằm lên, đắc ý như thể được mùa xuân phả vào mặt:
“Giới lang sẽ không làm thế đâu.”
“…”
Tô Tích Ngọc hít sâu một hơi, run rẩy bưng chén trà nguội uống thêm ngụm nữa. Phải đến khi cảm xúc ổn định lại, ông mới nghiêm túc xoay người về phía Tô Diệu Y.
“Con thật sự đã nghĩ kỹ rồi? Nhất quyết phải là nó?”
“Con sớm đã nói rồi mà, con thích chàng.”
“Con chẳng qua là thấy nó có gương mặt đẹp, lại đối xử với con chẳng mặn chẳng nhạt, không như mấy tên mọt sách suốt ngày vây quanh con, nên mới thấy mới mẻ thôi.”
“Không phải vậy.”
Tô Diệu Y khẽ nhíu mày, thì thầm:
“…Không giống nữa rồi.”
“Không giống chỗ nào?”
Tô Diệu Y nhỏ giọng lẩm bẩm:
“…Chàng vì con mà thái cá sống.”
Tô Tích Ngọc không nghe rõ:
“Cái gì?”
Tô Diệu Y bỗng đỏ mặt, ngượng không dám nhắc lại, quay đầu sang chỗ khác, ấp úng nói:
“Dù sao… đời người mấy khi gặp được người mình thật lòng thích. Cha à, bất kể sau này có ra sao, hiện tại con đã thật tâm thích chàng, vậy thì con nguyện đánh cược một lần.”
Tô Tích Ngọc im lặng thật lâu, ánh mắt dừng lại trên người Tô Diệu Y, rồi khẽ thở dài.
Nếu là nhà khác, hôn nhân đại sự ắt phải do cha mẹ làm chủ, thông qua mai mối. Chỉ cần ông không gật đầu, cái chuyện hôn nhân hoang đường này sẽ không thành được.
Nhưng nhà họ Tô không giống vậy.
Từ khi Tô Diệu Y cập kê, hoặc có lẽ còn sớm hơn nữa, từ cái ngày nàng mất mẹ, Tô Tích Ngọc đã không còn làm chủ được nàng rồi…
***
Vài ngày sau, một đoàn rước hồi môn rầm rộ bất ngờ phá tan sự yên tĩnh của phố Chu Lộ vào buổi chiều.
Dãy hòm đỏ sơn son thếp vàng kéo dài từ đầu phố đến cuối phố, óng ánh rực rỡ, khiến người trong cả con phố đều đổ xô ra xem.
“Nhà ai gả con gái mà hoành tráng thế?!”
“Ôi chà, chẳng phải đây là cái gọi là ‘Mười dặm hồi môn’ mà người ta hay nói đó sao? Huyện Lâu nhỏ bé của chúng ta, ai mà có được thể diện như vậy chứ?”
Mọi người vừa nhìn đám hồi môn vừa tròn mắt ghen tị, miệng rì rầm bàn tán.
“Huyện mình sắp có chuyện vui, chẳng phải chỉ có một nhà thôi sao?”
“Ý huynh là…”
“Nhà họ Tô mở hiệu sách đó!”
Câu này vừa thốt ra, lập tức vang lên một tràng cười nghiêng ngả.
“Đừng đùa, nhà họ Tô á? Tô Tích Ngọc chỉ là một người bán sách, bán sách gì mà rước hồi môn như vậy được? Bán sách vàng, sách bạc chắc?”
Trong tiếng cười ồn ào, có người trợn tròn mắt chỉ về phía trước đoàn người:
“Mọi người mau nhìn kìa! Họ… họ dừng lại thật rồi kìa…”
Mọi người nhìn theo, rồi lập tức không cười nổi nữa.
Đoàn người khiêng hòm hồi môn kia quả thật đã dừng lại trước cửa hiệu sách nhà họ Tô, người dẫn đầu còn thẳng thừng bước vào trong.
Từ lầu rượu đối diện hiệu sách, Mục Lan vội vàng chạy ra, nhìn hàng dài hòm hồi môn đỏ rực kéo suốt cả con phố, không tin nổi nhìn những người khiêng hòm:
“Những thứ này là đưa cho Tô Diệu Y? Các người là ai?”
Nhưng đám người ấy đều cúi đầu, không ai lên tiếng.
“Ta đang hỏi các người đấy!”
Mục Lan tức đến nghiến răng, vừa định nổi đóa thì từ phía đối diện, tiếng quát còn giận dữ hơn truyền tới—
“Tất cả cút ra ngoài cho ta!”
Ngay sau đó, người vừa bước vào hiệu sách liền bị Tô Diệu Y dùng chổi quét thẳng ra cửa.
“Cô cô!”
“Diệu Y, Diệu Y, con bình tĩnh nào…”
Tô Tích Ngọc và Tô An An cuống quýt chạy theo. Người trẻ thì ôm chặt lấy Tô Diệu Y không buông, người lớn thì vừa kéo kẻ mang hồi môn trốn vào ngõ vắng, vừa hô đám tiểu nhị đóng cửa tiệm.
“Rầm—”
Cánh cửa hiệu sách Tô thị đóng sầm lại, cắt đứt toàn bộ ánh mắt tò mò bên ngoài.
Mục Lan ngạc nhiên tựa vào khung cửa, trầm ngâm suy nghĩ.
Tô Diệu Y vốn giỏi giả vờ giả vịt, là ai có thể ép nàng đến mức không màng thể diện thế này?
“Cô cô, cô cô, cô bớt giận đi mà…”
Trong hiệu sách, Tô An An níu chặt lấy Tô Diệu Y: “Có bao nhiêu người đang nhìn đấy…”
Tô Diệu Y siết chặt cây chổi trong tay, mắt đỏ hoe vì tức, nghiến răng:
“Ai thèm mấy thứ của bọn họ chứ…”
Đám tiểu nhị không hiểu chuyện, sững sờ đứng yên tại chỗ, không ai dám nhúc nhích.
Ở gian phía đông, Vệ Giới nghe thấy động tĩnh liền vén rèm bước ra:
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
Nghe thấy giọng nói của Vệ Giới, Tô Diệu Y mới dần bình tĩnh lại.
Nhận ra mình vừa để cảm xúc vượt quá kiểm soát, nàng bỗng xoay lưng đi, ném mạnh cây chổi vào góc, không muốn để Vệ Giới thấy bộ dạng hiện tại của mình.
“Bên ngoài là ai vậy?”
Vệ Giới đi đến gần, liếc nhìn Tô An An.
Tô An An vừa định mở miệng, đã bị Tô Diệu Y cất giọng chặn lại:
“Chuyện này không liên quan đến chàng, chàng đừng bận tâm.”
Nàng đã nói thế, Tô An An cũng im lặng luôn.
Vệ Giới nhìn Tô Diệu Y đang trốn trong bóng tối, ánh mắt khó lường, không biết đang nghĩ gì.
Có lẽ cảm nhận được ánh mắt ấy, Tô Diệu Y thúc giục:
“Hôm nay chàng còn phải đến y quán mà, đi đi.”
Vệ Giới không nói thêm gì nữa, xoay người rời khỏi hiệu sách.
Khi rời phố Chu Lộ, đi ngang qua hàng dài hòm hồi môn sơn son thếp vàng, hắn tận mắt thấy Tô Tích Ngọc cùng một người đàn ông trung niên đi ra từ con hẻm.
Tô Tích Ngọc mặt mày lạnh tanh, còn người đàn ông thì cúi đầu xấu hổ, phất tay ra hiệu cho đoàn hồi môn rút lui. Thế là toàn bộ đội ngũ lại khuân từng hòm từng hòm hồi môn, theo đường cũ rút khỏi phố Chu Lộ.
Đám đông hóng chuyện cũng dần tản đi.
“Nhà họ Tô còn có thân thích giàu có như vậy sao?”
“Các người nói xem… có khi nào là thê tử của Tô Tích Ngọc, cái người năm xưa bỏ đi theo người khác không…”
Tiếng xì xào bàn tán dần lùi xa, những lời còn lại Vệ Giới nghe không rõ, mà cũng chẳng buồn để tâm.
Hắn lặng lẽ rẽ vào con ngõ nhỏ dẫn đến y quán, không ngờ đã có hai cỗ xe ngựa đỗ sẵn từ trước.
Một chiếc hắn nhận ra, là xe của Vũ nương tử đến từ Lâm An. Còn chiếc còn lại…
Trời âm u, hoa văn thêu trên rèm xe không rõ ràng lắm, nhưng khi đi ngang qua, ánh mắt Vệ Giới vẫn kịp quét thấy chữ “Dung” trên đó.
Hắn chỉ khựng lại một thoáng, rồi lặng lẽ bước vào y quán.