Khi màn đêm buông xuống, khuôn viên trường học rực rỡ ánh đèn đường vẫn náo nhiệt, nhưng yên tĩnh hơn ban ngày vài phần. Trong hành lang thỉnh thoảng có người đi qua rượt đuổi nô đùa. Thẩm Thuần gập máy tính lại, xoa xoa cổ rồi đứng dậy, nhìn Tạ Bách Viễn đang ngồi thẳng lưng bên bàn học nói: "Hội trưởng, có muốn đi ăn cùng không?"

“Không cần.” Tạ Bách Viễn ngẩng đầu, giọng điệu lạnh nhạt, không còn vài phần khách sáo như khi chào đón tân sinh viên lúc ban ngày.

“Vậy em đi trước.” Thẩm Thuần cầm lấy chìa khóa, hoàn toàn không không có vẻ lúng túng vì bị từ chối, hắn xoay người mở cửa đi ra ngoài.

Tiếng cửa đóng lại rất khẽ, không hề rầm rầm như khi những đứa con trai khác tùy tiện đóng cửa. Điều này khiến Tạ Bách Viễn ngẩng đầu lên nhìn cánh cửa một cái.

Trong lúc anh đang suy nghĩ gì đó thì cửa đột nhiên bị gõ cốc cốc. Tạ Bách Viễn còn chưa kịp lên tiếng, cánh cửa đã hé ra một khe nhỏ, Đỗ Tân thò đầu vào cười nói: “Bách Viễn, cùng đi ăn đi, căn tin phía Tây có một quán cơm thịt nướng mới mở.”

“Ừ.” Tạ Bách Viễn đứng dậy, tiện tay gập máy tính lại đặt về chỗ cũ.

Thật ra anh không hề thích hành vi còn chưa được phép mà đã vào phòng như thế này, nhưng nếu chuyện gì cũng nhắc nhở chỉ trích thì người khác chưa chắc chịu được.

Đỗ Tân không để ý tới cảm xúc của anh, anh ta lia mắt nhìn quanh phòng một vòng rồi huýt sáo nói: “Cũng được đấy, cậu em khóa dưới này dọn dẹp rất sạch sẽ. Em ấy đâu rồi? Đi ăn chung đi.”

“Ra ngoài rồi, cậu rất thân với em ấy à?” Tạ Bách Viễn vừa xỏ giày vừa hỏi.

“Không thân, nhưng dù sao em ấy cũng ở chung với cậu, qua lại một thời gian là sẽ thân thôi.” Đỗ Tân cười nói: “Có trai đẹp đi cùng cũng sẽ dễ thu hút sự chú ý của mấy em gái khóa dưới hơn.”

Tạ Bách Viễn: “…”

“Cậu không biết chỉ mới một buổi chiều thôi mà đã có bao nhiêu người hỏi thăm về cậu em trai khóa dưới mới đến này của chúng ta đâu, đẹp trai đúng là có lợi mà.” Tay Đỗ Tân vô thức muốn khoác vai Tạ Bách Viễn, nhưng khi thấy ánh mắt anh nhìn sang thì lại cười gượng một tiếng rồi tiện tay đút vào túi quần.

“Nói thật đi.” Tạ Bách Viễn vừa đóng cửa vừa nói.

“Thành tích của Thẩm Thuần rất tốt, sau này tám mươi chín mươi phần trăm sẽ vào hội sinh viên. Nếu em ấy có thể gia nhập ban văn nghệ thì tốt biết bao, nhất định không thể để đám người ban đối ngoại kia nẫng tay trên.” Đỗ Tân nói: “Kết thân với em ấy trước, đến khi mời em ấy gia nhập em ấy sẽ không tiện từ chối, cậu nói xem có phải không?”

“Ừ, cậu tự lo đi.” Tạ Bách Viễn sải bước dài rời đi.

Đỗ Tân vội vàng đuổi theo: “Hội trưởng, cậu không giúp tôi à?”

“Cậu gọi tôi là gì?” Tạ Bách Viễn hỏi.

Đỗ Tân vô thức đáp: “Hội trưởng.”

“Ừm, ban đối ngoại cũng nằm trong phạm vi quản lý của tôi.” Tạ Bách Viễn lạnh nhạt nói.

“Thôi được rồi.” Đỗ Tân im lặng một lát: “Tôi tự lo vậy.”

Hai người một trước một sau bước đi. Dù trời đã tối nhưng vẫn có khá nhiều tân sinh viên đến trường, thỉnh thoảng hai người phải nhường đường cho họ. Vóc người Tạ Bách Viễn cao lớn, khi đang tránh một người đeo túi da rắn lớn thì vô tình đụng phải một người đang cố chen qua bên cạnh.

“Xin lỗi.” Tạ Bách Viễn theo phản xạ lên tiếng.

“Xin lỗi, xin lỗi.” Đối phương hơi loạng choạng một chút rồi không cẩn thận ngã xuống đất, dù vậy vẫn luôn nhỏ giọng nói xin lỗi.

Người đến người đi trong hành lang, những dấu giày đen kịt rải rác không biết dính nước ở đâu mà lầy lội lấm lem bùn đất. Sau khi tránh khỏi người đeo túi da rắn, Tạ Bách Viễn vươn tay về phía người đang ngồi dưới đất nói: “Đứng dậy trước đi, có ngã đau ở đâu không?”

“Không sao.” Hứa Trạch nhìn bàn tay đang chìa ra trước mặt mình, lúc đặt tay lên cậu ta không nhịn được mà ngẩng lên nhìn Tạ Bách Viễn, chỉ một ánh nhìn này thôi cũng đã đủ khiến đồng tử của cậu ta giãn ra, cả người sững sờ tại chỗ.

Tạ Bách Viễn dùng sức kéo cậu ta dậy, lúc buông tay cảm thấy lực nắm vẫn siết chặt tay mình, anh khẽ nhíu mày nhưng lại thấy đối phương có vẻ hoảng hốt sợ hãi buông tay mình ra, đành nén sự khó chịu vừa rồi xuống: “Ngã bị thương ở đâu? Tôi đưa cậu đến phòng y tế của trường xem sao.”

“Không sao, thật sự không sao.” Hứa Trạch siết chặt các ngón tay, khi ngẩng đầu lên ánh mắt lặng lẽ đánh giá Tạ Bách Viễn, đôi tai vốn trắng nõn lại hơi ửng đỏ: “Tôi không bị thương.”

“Thế thì tốt, vậy tôi đi trước đây.” Tạ Bách Viễn không để ý nữa, cùng Đỗ Tân đang đứng đợi ở bên cạnh rời đi.

Mà Hứa Trạch đứng tại chỗ hơi nhấc chân, cậu ta khẽ hít một tiếng nhìn theo bóng lưng Tạ Bách Viễn, tay đặt lên ngực.

Trái tim luôn đập không ngừng, chỉ là hôm nay khi gặp người này lại đập mạnh khác thường, âm thanh lớn đến mức khiến bên tai cũng nghe rõ mồn một.

Hứa Trạch thích đàn ông, xu hướng tính dục khác người này từng khiến cậu ta bị rất nhiều người xa lánh. Thế nhưng xu hướng tính dục là thứ trời sinh, không phải cậu ta ép mình thích con gái là có thể thay đổi. Điều duy nhất cậu ta có thể làm là thi đậu đại học rồi rời khỏi chốn cũ. Vốn tưởng rằng đổi một môi trường mới toàn người xa lạ, nhất định cậu ta có thể giấu kín chuyện này. Nhưng không ngờ mới đến trường ngày đầu tiên, cậu ta đã yêu từ cái nhìn đầu tiên với một người con trai mà ngay cả tên cũng không biết.

[Ký chủ, Tạ Bách Viễn và Hứa Trạch đã gặp nhau, chỉ số nhịp tim của Hứa Trạch có dấu hiệu tăng nhanh.] 521 tận tâm báo cáo.

[Ừ, quả nhiên là vừa gặp đã yêu rồi.] Thẩm Thuần cầm tập tài liệu vừa in xong cười nói.

[Cậu không lo lắng à? Lỡ như bọn họ ở bên nhau thì phiền phức lắm.] 521 bồn chồn.

Thẩm Thuần nhìn bài phát biểu của mình, cười nói: [Trước mắt không cần lo lắng, cứ yên tâm đi.]

Điều kỳ diệu nhất của tình yêu chính là không thể đến từ một phía. Trong tuyến thế giới ban đầu, sự thầm mến theo đuổi của Hứa Trạch kéo dài đến một năm, mà sự nỗ lực của cậu ta mới là thứ lay động được Tạ Bách Viễn.

Muốn giải quyết vấn đề của hai người này, mấu chốt không nằm ở Hứa Trạch mà nằm ở Tạ Bách Viễn, nếu Tạ Bách Viễn không đồng ý thì Hứa Trạch cũng chẳng khác gì vô số người theo đuổi khác. Không có được, ngược lại sẽ không dễ dàng trở nên cực đoan.

Kết cục ban đầu là vì cậu ta đã có được, có được rồi lại sợ không giữ được, sợ người khác cướp đi, có được rồi lại mất, vì vậy nên mới dẫn đến hành động bốc đồng.

[Được.] 521 ngoan ngoãn đáp lời. 

Làm một hệ thống, nhất định phải tin tưởng ký chủ của mình. Đây là truyền thống đạo đức tốt đẹp của hệ thống.

Thời gian khai giảng kéo dài năm ngày, năm ngày này đã đủ để tân sinh viên làm quen với khuôn viên trường, mà ngày cuối cùng của đợt khai giảng này là lễ chào mừng tân sinh viên của khoa.

Hội trường rộng rãi, những dãy ghế màu đỏ sẫm xếp thẳng hàng, tiếng dương cầm du dương êm dịu đều khiến những sinh viên mới đến tò mò và phấn khích.

Lễ chào mừng tân sinh viên được tổ chức riêng cho từng khoa, do hội sinh viên đứng ra tổ chức và lãnh đạo. Hội trưởng hội sinh viên và đại diện tân sinh viên đều phải lên sân khấu phát biểu.

Các đàn anh đàn chị khóa trên mặc những bộ vest chỉnh tề, trang phục như vậy dường như đại diện cho sự trưởng thành và bước vào xã hội, cũng khiến trong mắt các tân sinh viên ánh lên vẻ ngưỡng mộ.

Nếu như sự hài hước dí dỏm của trưởng khoa khiến bầu không khí ở đây trở nên thoải mái và vui vẻ, đồng thời giúp các tân sinh viên tràn đầy kỳ vọng vào tương lai, thì sự xuất hiện của Tạ Bách Viễn chính là ngòi nổ làm bùng nổ bầu không khí của cả hội trường.

“Đó chính là Tạ Bách Viễn đấy.”

“Cuối cùng cũng gặp được người thật rồi, cảm giác còn đẹp trai hơn cả ảnh trên mạng.”

“Tớ cảm thấy còn căng thẳng hơn cả khi bị thầy cô gọi riêng lên nói chuyện.”

“Ghen tị với những người ngồi ở hàng đầu quá, có thể ở gần đàn anh như vậy.”

“Mời mọi người giữ yên lặng.” Giọng nói của Tạ Bách Viễn truyền ra qua micro, mang theo vẻ lạnh lùng của riêng anh, cũng khiến cả hội trường yên tĩnh lại: “Đầu tiên, rất hoan nghênh mọi người đến với khuôn viên trường Đại học A, những người có thể đến được đây đều là những người con ưu tú của trời...”

Giọng điệu của anh lạnh nhạt, nhưng lời nói lại đủ khiến người ta vô cùng phấn chấn.

Thẩm Thuần đứng ở hậu trường chỉnh lại cúc áo sơ mi, hắn nhìn người đang đứng trên sân khấu được ánh đèn chiếu vào như mang theo vài phần sáng long lanh, khẽ mỉm cười.

Dưới ánh đèn sáng rực, cả những hạt bụi nhỏ bé trôi nổi trong không khí cũng như được chiếu sáng, tựa như ánh sáng từ trên trời giáng xuống, khiến người đang đứng giữa trung tâm sân khấu thoạt nhìn như được ánh sao bao quanh, vô cùng rực rỡ chói mắt.

Người có thể khiến Hứa Trạch vừa gặp đã yêu, Tạ Bách Viễn đúng là có vốn liếng để người ta ngưỡng mộ.

Cúc áo có chật không em?” Một đàn chị bên cạnh nhỏ giọng hỏi.

“Vừa khít ạ.” Thẩm Thuần mỉm cười đáp: “Cảm ơn đàn chị đã cho em mượn đồ, nếu không thì hôm nay em thật sự sẽ xấu hổ chết mất.”

“Chuyện nhỏ thôi, em mới đến, mấy ngày nay cũng chưa kịp để ý đến chuyện quần áo, không cần phải khách sáo với chị đâu.” Đàn chị bên cạnh cười nói.

“Dù sao thì cũng cảm ơn chị ạ.” Thẩm Thuần nói.

Bài phát biểu trên sân khấu không dài dòng, không giống như mấy hội nghị trong trường trước đây, bài diễn văn dài lê thê như muốn ru ngủ tất cả học sinh. Khi giọng Tạ Bách Viễn vừa dứt, tiếng vỗ tay vang lên như sấm rền, giữa đám tân sinh viên, Hứa Trạch vừa cố gắng vỗ tay vừa nhìn người đang bước xuống sân khấu với ánh mắt lấp lánh.

Tạ Bách Viễn, thì ra anh ấy tên là Tạ Bách Viễn, không chỉ là học sinh được tuyển thẳng năm đó mà còn là hội trưởng hội sinh viên.

Thích một người ưu tú là một việc vừa khiến người ta vui mừng lại vừa khổ não, vui là vì sự xuất sắc của người ấy ai ai cũng thấy, nhưng khổ là vì sao một người ưu tú như có thể để ý đến một người bình thường như cậu ta chứ?

Tạ Bách Viễn không hề hay biết tâm tư của Hứa Trạch. Khi bước xuống sân khấu, anh vốn định gọi người tiếp theo lên phát biểu, phần đọc diễn văn của đại diện tân sinh viên cũng là một khâu rất quan trọng trong buổi lễ chào mừng tân sinh viên này.

Thế nhưng ánh mắt anh chợt khựng lại, hậu trường hơi tối, chỉ có ánh sáng từ sân khấu xuyên qua rèm vải rọi vào trong, trùng hợp thế nào lại chiếu lên người thanh niên đang đứng đó.

Tạ Bách Viễn và Thẩm Thuần đã ở chung vài ngày, giữa hai người không có mâu thuẫn gì nhưng cũng chẳng thân thiết. Tuy vậy, Tạ Bách Viễn luôn cảm thấy rất thoải mái khi ở cạnh hắn, không có những mối quan hệ xã giao bắt buộc, cũng không có mấy thói quen kỳ quái hay vấn đề về vệ sinh, có bạn cùng phòng như vậy thật sự rất dễ chịu.

Tạ Bách Viễn vẫn luôn biết Thẩm Thuần đẹp trai, nhưng khi hắn mỉm cười quay đầu lại, ánh sáng rọi vào khuôn mặt và khóe môi, nụ cười ấy sâu thêm một chút, chính khoảnh khắc này anh mới thật sự hiểu được vẻ đẹp của Thẩm Thuần có ý nghĩa gì.

Chàng trai với vẻ đẹp hơi ẩn mình trong ánh sáng chậm rãi tiến lại gần, bóng dáng cao lớn dừng lại trước mặt anh, hắn cao hơn anh một chút nên mang đến cảm giác hơi áp đảo, hắn nhẹ nhàng gọi: “Hội trưởng.”

Ngay khoảnh khắc đó, tim Tạ Bách Viễn đập lỡ một nhịp.

“Đến lượt em rồi, đừng căng thẳng.” Tạ Bách Viễn đã góp mặt trong khá nhiều sân khấu lớn, dù trong lòng sóng gió thế nào thì cũng rất ít người có thể đoán được suy nghĩ của anh nếu nhìn vào biểu cảm.

“Vâng, cảm ơn hội trưởng đã nhắc nhở.” Thẩm Thuần khẽ vuốt nhẹ bản nháp bài phát biểu, rồi vén rèm bước ra ngoài.

Tiếng reo hò trong hội trưởng còn lớn hơn cả lúc Tạ Bách Viễn phát biểu, thậm chí còn có cả tiếng hét chói tai vang lên.

Bộ vest ôm dáng có thể che đi một vài khuyết điểm trên cơ thể, nhưng muốn mặc vest trông đẹp thì phải có thân hình cực chuẩn.

Chàng trai trên sân khấu cao ráo thẳng tắp, bờ vai rộng khiến bộ vest được tôn lên hoàn hảo, dáng người rất hợp để mặc những trang phục thẳng thớm thế này.

“Chào mọi người, tôi là Thẩm Thuần, rất vui được đại diện tân sinh viên tham gia buổi giao lưu lần này…” Giọng nói của Thẩm Thuần trầm ấm dịu dàng, mang theo chút non nớt của tuổi trẻ nhưng lại đủ sức để mê hoặc lòng người.

Đàn em thơm quá đi.Nữ sinh đứng cạnh Tạ Bách Viễn cảm thán một câu.

Tạ Bách Viễn quay đầu nhìn những đôi mắt sáng rực của khán giả, lại quay sang nhìn Thẩm Thuần vẫn mỉm cười tự nhiên, không hề biết kiềm chế, trong lòng chợt lóe lên một suy nghĩ.

Hình như tên ngốc này nổi bật quá rồi.

Tên này hình như hơi quá phô trương rồi.

Tác giả có lời muốn nói:

Gợi ý: Tiểu Bạch không tính là đã yêu ai ngoài Thẩm Thuần, còn vì sao không tính, sau này từ từ sẽ biết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play