Thẩm Thuần đến thế giới này đã được một năm, mượn tạm thân thể của người khác. Nguyên thân qua đời vì tai nạn xe cộ, thế giới căn nguyên giao dịch với cậu ta, bồi thường thỏa đáng và cho phép Thẩm Thuần sử dụng thân thể này một cách hợp pháp. Nhưng dù đã dùng thuốc phục hồi, vết thương nghiêm trọng vẫn khiến Thẩm Thuần phải ngoan ngoãn nằm trên giường suốt hai tháng.
Hắn không thiếu tiền, xuất thân của nguyên thân cũng tính là giàu có, gia sản ở thành phố A tấc đất tấc vàng này cũng thuộc hàng số má. Mặc dù cha của nguyên thân luôn bận rộn công việc nhưng về mặt tiền bạc thì chưa bao giờ để con cái phải thiếu thốn.
Đúng là đôi khi không có tiền thì đi một bước cũng khó đi, thân là người làm nhiệm vụ, kiếm tiền cũng được xem là kỹ năng sinh tồn cơ bản, tất nhiên Thẩm Thuần cũng vậy. Ngoài khoản được gia đình chu cấp, chính hắn cũng có nguồn thu nhập từ đầu tư riêng, thế nhưng tiền không phải vạn năng. Đặc biệt là khi chưa tích lũy đến một mức độ đủ để tạo ra ảnh hưởng, có một số việc đã được định sẵn là không thể dùng tiền để giải quyết.
Dù sao thì không phải ai cũng có năng lực kiếm tiền biến thái như thế giới căn nguyên.
Mà kỳ thi đại học của thế giới này là một chuyện tương đối công bằng, chỉ nhìn điểm số, không phải là thứ có thể dùng tiền bạc để thay đổi được. Hứa Trạch đã được định sẵn sẽ đến nơi này, dù bánh răng vận mệnh có thể lệch đi một lần nhưng vẫn có khả năng khớp lại lần nữa. Khiến cho dây tơ hồng không thể nối lại, đây mới là việc mà người thực hiện nhiệm vụ cần làm.
“Chào đàn anh.” Thẩm Thuần chào thanh niên đang ngồi đối diện rất tự nhiên, sau đó đưa giấy tờ chứng nhận của mình qua.
“Thẩm Thuần.” Nam sinh đối diện nhận lấy giấy tờ chứng nhận, ngẩng đầu nhìn Thẩm Thuần thêm hai lần rồi nói: “Thì ra cậu chính là Thẩm Thuần à.”
Vốn dĩ xung quanh đã có những ánh mắt như có như không dõi theo nơi này, một người phát sáng đã đủ chết người rồi, hai người phát sáng lại còn ngồi đối diện nhau, như vậy thì không đơn giản chỉ là vấn đề một cộng một bằng hai nữa.
“Đó chính là Thẩm Thuần à.”
“Nghe nói là thủ khoa khoa Quản trị Kinh doanh của chúng ta.”
“Cảm giác cũng ngang ngửa với đàn anh Tạ rồi đó.”
“Thành tích tốt lại còn đẹp trai, sau này chắc sẽ là một đàn anh Tạ tiếp theo.”
“Đàn anh Tạ là được tuyển thẳng vào đấy, vẫn có chút khác biệt mà.”
Tiếng xôn xao đột ngột của đám đông khiến Tạ Bách Viễn ngẩng đầu lên, chỉ một ánh nhìn ấy cũng đủ để anh xác định được nguyên nhân khiến mọi người xôn xao, chính là thanh niên đang ngồi đối diện anh ở phía bên kia.
Không vì điều gì khác, chỉ bởi ngoại hình quá nổi bật, giữa đám đông này, chỉ cần liếc qua một cái thì chắc chắn người đầu tiên thu hút ánh nhìn sẽ là hắn.
Tạ Bách Viễn cũng rất đẹp trai, thế nhưng thanh niên trước mặt lại không giống anh lắm. Cụm từ ‘vẻ đẹp sắc sảo’ nghe có vẻ quá phô trương nhưng nếu dùng để miêu tả người thanh niên này thì lại không hề mang chút cảm giác lòe loẹt nào, chỉ khiến người ta cảm thán làm sao lại có thể sinh ra một người như vậy.
“Hội trưởng, đây chính là Thẩm Thuần.” Nam sinh bên cạnh thấy Tạ Bách Viễn ngẩng đầu, bèn nghiêng người qua nói.
Tạ Bách Viễn cúi đầu nhìn thoáng qua rồi đáp lời, khi ngẩng đầu lên thì đúng lúc chạm phải ánh mắt của Thẩm Thuần đang nhìn sang.
Đôi mắt đào hoa vốn đa tình nhất. Tạ Bách Viễn tự cho mình là người không đánh giá ai chỉ qua vẻ ngoài, nhưng khi đối diện với đôi mắt như hồ nước mùa xuân đầy ắp kia, trong lòng anh vẫn khẽ xao động.
“Chào hội trưởng.” Thẩm Thuần cười nói.
“Ừ.” Tạ Bách Viễn khẽ đáp, cảm xúc xao động trong lòng cũng dần tan đi. Anh mở miệng nói: “Lần này tân sinh viên sẽ được bọn anh ghép ở cùng với nhau, hai người một phòng, đúng lúc hàng bên em dư ra một người nên em sẽ ở cùng phòng với anh. Nếu sau này thấy không tiện thì em có thể làm đơn xin đổi phòng.”
“Không cần đâu, được ở cùng hội trưởng là quá tốt rồi.” Thẩm Thuần đáp.
Ban đầu, người ở chung phòng với Tạ Bách Viễn là Hứa Trạch, cậu ta bị những người trong phòng ký túc xá cũ xa lánh nên chuyển đến ở chung với Tạ Bách Viễn. Ký túc xá của tân sinh viên vốn vừa đủ, nhưng giờ lại dư ra một Thẩm Thuần.
Số lượng sinh viên trúng tuyển của đại học A thường có hạn, trong tuyến thế giới ban đầu, Hứa Trạch chỉ vừa đủ điểm để đậu vào, ban đầu Thẩm Thuần còn tưởng rằng sự xuất hiện của mình sẽ khiến Hứa Trạch bị loại, không ngờ lần này điểm chuẩn của đại học A lại thấp hơn một điểm so với lúc đầu, thế nên Hứa Trạch vẫn nhận được giấy báo trúng tuyển của đại học A.
Sợi dây tơ hồng vẫn còn đó, trong cõi u minh, Tạ Bách Viễn và Hứa Trạch đã được định sẵn sẽ gặp nhau.
Chuyện tình cảm, thay vì cứ luôn lo sợ đề phòng việc gặp mặt, chi bằng cứ giải quyết triệt để từ gốc rễ.
“Ừ.” Tạ Bách Viễn quay sang cậu bạn bên cạnh nói: “Đỗ Tân, cậu sắp xếp người dẫn em ấy qua đó trước đi.”
Người tham gia đón tân sinh viên không ít, việc sắp xếp chỗ ở cũng luôn có người phụ trách. Ký túc xá nằm ở tầng ba, bao gồm hai giường và một phòng vệ sinh riêng. So với việc thuê nhà bên ngoài thì tất nhiên điều kiện ở đây có phần kém hơn, thế nhưng trong số ký túc xá các trưởng đại học trong nước thì nơi này đã được xem là khá tốt rồi.
Thẩm Thuần cảm ơn đàn anh đã dẫn mình tới rồi tự mình sắp xếp lại giường ngủ, cất hết mọi thứ vào tủ quần áo và bàn học. Lúc này hắnu mới ngồi xuống ghế, quan sát địa bàn của Tạ Bách Viễn.
Giường đệm được dọn dẹp sạch sẽ ngăn nắp, ga giường trải phẳng phiu, trên bàn học không có một món đồ thừa thãi nào, chỉ có mấy quyển sách được xếp ngay ngắn, cả cây bút cũng nằm yên vị trong hộp văn phòng phẩm. Không có quần áo bẩn vứt bừa bãi, không khí trong phòng cũng không có mùi lạ, thậm chí cả sàn nhà cũng sạch sẽ tinh tươm, vết tích duy nhất là dấu bánh xe vali của Thẩm Thuần vừa kéo vào.
Chứng thích sạch sẽ.
Theo ghi chép trong tuyến thế giới ban đầu, những lần xích mích đầu tiên giữa Hứa Trạch và Tạ Bách Viễn khi ở chung phòng đều xuất phát từ chứng thích sạch sẽ của Tạ Bách Viễn.
Thật ra đối với người bình thường thì cũng chẳng phải chuyện gì lớn. Hứa Trạch chỉ mang cơm về kí túc xá để ăn thôi, cũng không phải những món vô cùng nặng mùi như bún ốc, thế nhưng vẫn chạm phải điểm mẫn cảm của Tạ Bách Viễn.
Có thể chứng thích sạch sẽ này sẽ gây bất tiện cho người khác, nhưng đối với Thẩm Thuần thì chẳng gì tuyệt hơn. Bởi vì bản thân hắn cũng không thích mùi thức ăn lưu lại trong không gian sinh hoạt. Nếu không ở cùng phòng với Tạ Bách Viễn, có lẽ hắn sẽ chọn ở trọ bên ngoài trường.
Như bây giờ, vừa giúp bản thân đỡ phải chạy qua chạy lại, vừa ngăn được khả năng Hứa Trạch dọn vào ở chung với Tạ Bách Viễn.
Gần quan được ban lộc. Trước hết cứ chiếm lấy ‘quan’ trước đã, còn ‘lộc’ thì hẳn sẽ tốn công sức hơn nhiều.
Sau khi quan sát xong, Thẩm Thuần cầm lấy cây lau nhà lau sạch những dấu vết như có như không kia, tắm rửa xong xuôi, rồi ngồi trong ký túc xá… hưởng máy lạnh.
[Ký chủ, cậu không đi ngăn cản hai người bọn họ gặp nhau à?] 521 hỏi.
Hệ thống mới nhậm chức cộng thêm ký chủ mới được điều sang tổ Cắt Duyên, sao bây giờ cứ cảm thấy ký chủ quá nhàn nhã thế nhỉ.
[Đa phần vừa gặp đã yêu đều là do thấy sắc nảy lòng tham, với kiểu của Hứa Trạch ấy à, tôi không thể cứ lần nào cũng lao ra ngăn được.] Thẩm Thuần mở máy tính xách tay, vừa tra cứu dữ liệu trên đó vừa trả lời.
Trời nóng như đổ lửa thế này mà ra ngoài thì chẳng khác nào chịu tội.
521 công bố hai nhiệm vụ, thứ nhất là sống tiếp với thân phận của nguyên thân, thứ hai là cắt đứt mối nhân duyên giữa Tạ Bách Viễn và Hứa Trạch.
Nhiệm vụ mà tổ Cắt Duyên có thể thu nhận và công bố là vì trong một trong hai hoặc cả hai người đã hối hận vì đã gặp người kia.
Với Thẩm Thuần thì nhiệm vụ này không tính là quá khó, chỉ cần hai người đó không đến với nhau là được.
Muốn làm một người và một người khác ở bên nhau thì rất khó, nhưng để hai người chia xa lại là chuyện vô cùng dễ dàng.
Hiện giờ điều hắn để tâm là nhiệm vụ thứ nhất, nó hoàn toàn khác với những nhiệm vụ mà trước đây hắn từng làm. Trước kia, mỗi lần làm nhiệm vụ hắn thường dùng phân thân của mình, một khi nhiệm vụ hoàn thành là lập tức chết giả rồi thu hồi về, nhưng bây giờ lại phải sống với thân phận một người khác, còn sống đến tận khi hết thọ nguyên và chết già.
Đương nhiên phải trân trọng thân thể và sinh mạng của người khác, nhưng điều đó cũng có nghĩa là cơ thể này rồi sẽ già, sẽ chết. Hiện tại nhìn thì đúng là thanh xuân phơi phới, đẹp trai ngời ngời, nhưng một khi qua tuổi năm mươi, cho dù có đẹp trai thế nào thì cũng chỉ có thể gọi là ông chú mà thôi.
[Thật sự không thể giữ mãi tuổi xuân ư?] Thẩm Thuần vừa gõ tay lên mặt bàn vừa hỏi.
[Không thể, quy tắc của thế giới này không cho phép đâu ký chủ.] 521 vừa nhìn các loại đan dược trú nhan trong cửa hàng vừa đáp.
[Vậy thế giới tiếp theo có thể đổi quy tắc được không?] Thẩm Thuần cầm chiếc gương bên cạnh, ngắm gương mặt có ba phần tương tự với bản thể của mình, nói: [Sao các người đành lòng nhìn gương mặt đẹp trai thế này già đi chứ?]
521: [Không đành lòng, nhưng mà quyền hạn của tôi không đủ, thế giới được chỉ định ngẫu nhiên, xin lỗi ký chủ.]
Ký chủ quả thật rất đẹp trai, nếu sau này già đi, mặt đầy nếp nhăn, vậy thì chẳng khác nào từ số 1 teo tóp cong queo thành số 7. Điều này khiến hệ thống không thể nào chấp nhận được, ký chủ thật đáng thương.
Trước giờ âm thanh máy móc của hệ thống vẫn luôn giống nhau như đúc, nhưng hiện tại Thẩm Thuần lại nghe ra được cảm giác áy náy khó mà bỏ qua trong đó, hoàn toàn khác với lão đồng nghiệp da mặt dày kia của hắn.
Quả nhiên hệ thống mới vẫn đáng yêu hơn. Khóe môi Thẩm Thuần hơi trễ xuống, giọng điệu có đôi chút buồn bã: [Chỉ cần nghĩ đến việc bản thân sẽ già đi là tôi lại vô cùng khó chịu, sao cũng không vui nổi.]
[Vậy phải làm sao mới có thể khiến ký chủ vui lên?] 521 bày tỏ mình luôn quan tâm đến sức khỏe thể chất và tinh thần của ký chủ.
[Tôi bảo cậu làm gì cậu cũng đều đồng ý ư?] Giọng điệu Thẩm Thuần vẫn buồn bã.
[Đúng vậy, miễn là điều đó có thể khiến cậu vui vẻ.] 521 nghiêm túc đáp.
Tuy hệ thống cấp cao huấn luyện chúng nó đã nói đừng dễ dàng tin vào những lời ba hoa của ký chủ, đặc biệt là những người làm nhiệm vụ lâu năm cơ bản đều đã thành tinh, sở thích là trêu chọc hệ thống, nhưng nhất định không phải tất cả ký chủ đều thích trêu chọc hệ thống, ví dụ như...
[Biến mã nguồn của cậu thành hình mông chó Corgi cho tôi xem đi, kiểu mông hình trái tim ấy.] Thẩm Thuần nói: [Nếu cậu làm vậy thì có lẽ tôi sẽ vui lên.]
Trong nháy mắt đó, 521 đột nhiên hiểu được sự im lặng của hệ thống cấp cao khi giảng đến đoạn này.
[Làm ơn.] Thẩm Thuần hạ thấp giọng nói.
[Được, được.] 521 vội vàng hiển thị mã nguồn của mình, sau đó biến nó thành hình dáng mông chó Corgi sinh động đáng yêu với hình trái tim vô cùng nổi bật ở bên trên.
Dễ lừa thật đấy, Thẩm Thuần thầm nín cười.
Mặc dù thường xuyên giả chết thoát thân nhưng thời gian của nhiệm vụ lại có thể dài hoặc ngắn. Hắn cũng từng vì tiêu diệt tận gốc rễ của một nhiệm vụ mà phải ở lại một thế giới hàng ngàn năm, trải qua tám nỗi khổ của đời người: sinh, lão, bệnh, tử, cầu mà không được, yêu nhau mà phải chia lìa, ghét nhau mà phải sống chung, ngũ âm thịnh*.
(*): Ý chỉ con người khổ vì có sự hội tụ và xung đột của ngũ uẩn trong cơ thể (sắc, thụ, tưởng, hành, thức). Ví dụ như, tưởng (mơ ước) quá thì cũng khổ, thức (hiểu biết) quá thì cũng khổ.
Nhờ có sự giúp đỡ của hệ thống và thế giới căn nguyên, nỗi khổ mà ký chủ cần phải chịu chỉ còn lại sự già đi và cái chết.
Dù hắn không thích nhìn mình già đi nhưng không có nghĩa là hắn không thể chấp nhận nó.
Tiếng mở cửa vang lên, Thẩm Thuần nhìn sang, vừa khéo đối diện với ánh mắt Tạ Bách Viễn đang nhìn mình.
“Đàn anh về rồi.” Thẩm Thuần cười nói.
Ký túc xá sinh viên thường trở nên lộn xộn nhất vào hai giai đoạn, một là lúc mới khai giảng dọn vào ở, hai là lúc tốt nghiệp phải dọn đi.
Tạ Bách Viễn vốn tưởng rằng khi bước vào phòng ký túc xá sẽ nhìn thấy cảnh tượng bừa bộn đến mức khó mà chịu đựng được, nhưng không ngờ lại là cảnh tượng sáng sủa sạch sẽ, ngăn nắp gọn gàng như mới thế này.
Trái tim hơi nhấc lên lập tức thả lỏng, Tạ Bách Viễn thay dép lê ở cửa rồi đi vào nói: “Ừ, bên đấy đổi người rồi.”
Thật ra là vì có người ngoài xông vào lãnh địa của anh, anh sợ đồ đạc bị xáo trộn nên mới về sớm.
Điều khiến tâm trạng anh vui vẻ chính là người bạn cùng phòng mới này có vẻ là một người thích sạch sẽ, có thể chấp nhận được.
Hai người cũng không trò chuyện nhiều với nhau. Tạ Bách Viễn xử lý việc của mình, còn Thẩm Thuần, sau khi làm xong việc thì bắt đầu tiếp thu các quy định và thời khóa biểu dành cho tân sinh viên để hiểu rõ hơn về ngôi trường này.
Tiếng gõ bàn phím khẽ khàng vang lên nhưng không hề gây ra cảm giác xấu hổ gượng gạo, chỉ có sự tập trung lặng lẽ lan tỏa khắp căn phòng.
Trong khi nơi này khoan khoái yên tĩnh thì dưới ánh nắng chiều càng lúc càng chói chang, một thiếu niên thanh tú kéo theo một cái vali hơi cũ bước vào cổng trường Đại học A.
“Hứa Trạch, phòng ký túc xá của em là 303, giữ kỹ giấy tờ nhé, anh sẽ bảo người dẫn em qua đó.” Đàn anh phụ trách chào đón tân sinh viên cười nói.
“Cám ơn.” Hứa Trạch nhỏ giọng đáp, trong nụ cười mang theo chút ngượng ngùng và dè dặt.