Bài diễn thuyết của Thẩm Thuần rất thành công, ít nhất khi hắn xuống sân khấu, tiếng vỗ tay vẫn vang lên không ngớt.
"Diễn thuyết hay thật." Đàn chị đứng bên cạnh mắt sáng rực nhìn Thẩm Thuần nói.
"Thực ra vẫn có hơi khẩn trương, may mà không xảy ra sai sót gì." Thẩm Thuần gấp bản nháp bài phát biểu lại bỏ vào túi.
"Thật không nhìn ra." Đàn chị cười nói, "Trời nóng lắm rồi, mau vào trong thay quần áo đi."
"Vâng." Thẩm Thuần đáp lời.
Tạ Bách Viễn đã thay quần áo ngày thường đứng ở một bên, anh không xem hết bài diễn thuyết của Thẩm Thuần, nhưng từ vẻ điềm tĩnh tự nhiên của hắn có thể thấy người này căn bản không hề căng thẳng chút nào.
Cảm giác của Đỗ Tân không sai, người như Thẩm Thuần thật sự rất thích hợp với việc thể hiện trước đám đông, ít nhất vẻ ngoài này cũng đủ mang lại hiệu quả tuyên truyền cực lớn.
"Lát nữa tan lễ, hội trưởng có muốn về cùng không?" Thẩm Thuần đặt tay lên cúc áo vest, lúc cởi được một nửa thì như nhớ ra điều gì đó bèn quay đầu hỏi.
Tạ Bách Viễn quả thật không có việc gì, nếu không cũng sẽ không đợi ở đây, quan hệ của anh và Thẩm Thuần vẫn không thân thiết, nhưng nếu thật sự như Đỗ Tân nói, Thẩm Thuần nhất định sẽ gia nhập hội sinh viên, vậy thì sau này cơ hội giao tiếp chỉ có nhiều hơn chứ không ít đi, xây dựng mối quan hệ tốt cũng là điều tất yếu: "Ừm."
"Được, đợi em năm phút, em ra ngay." Thẩm Thuần nhanh chân rời đi.
Tạ Bách Viễn theo bản năng nhìn đồng hồ, anh là người có quan niệm về thời gian rất rõ ràng, khi nào nên làm gì, dự kiến mất bao lâu để hoàn thành, trên cơ bản đều sẽ làm được, có khung thời gian giới hạn, một số việc dường như nằm trong phạm vi kiểm soát.
Tạ Bách Viễn ngồi ở hậu trường đợi. Bên phía hội trường, bài phát biểu cuối cùng kết thúc thì cũng đã tan lễ, thời gian từng giây từng phút trôi qua, đến hơn bốn phút sau, cánh cửa phòng thay đồ nhỏ mở ra từ bên trong, khoảnh khắc đó Tạ Bách Viễn chợt cảm thấy vui vẻ và thoải mái.
"Hội trưởng đợi lâu rồi ạ?" Thẩm Thuần vừa đóng cửa vừa cười nói.
"Không có." Tạ Bách Viễn đứng dậy, giọng điệu cũng không lạnh nhạt như trước, "Đi thôi."
Sau khi kết thúc lễ chào đón tân sinh viên vốn dĩ sẽ là huấn luyện quân sự, nhưng vì một số lý do mà trực tiếp đẩy đến năm hai.
Chương trình học năm ba tương đối giảm thiểu, chương trình năm nhất tuy không thể nói là kín mít, nhưng cũng không ít. Chỉ là đối với tân sinh viên đã trải qua những ngày tháng cấp ba hận không thể học từ sáng đến tối thì thời khóa biểu thậm chí không có cả giờ tự học buổi tối này lại mang theo chút ý vị nhẹ nhàng.
Một số môn học đại cương của các lớp được học chung, giữa sinh viên với nhau không phân rõ ranh giới lớp như thời trung học, việc kết bạn phần lớn dựa vào sự phù hợp về quan điểm sống.
Thẩm Thuần tuy có vẻ ngoài nổi bật, nhưng hắn không hề kiêu căng ngạo mạn, so với việc tụ tập với các bạn nữ, hắn lại thích xúm lại với các bạn nam hơn, hẹn nhau chơi bóng vài lần, quan hệ với họ khá là tốt.
"Chỗ cậu đúng là phong thủy bảo địa mà, thỉnh thoảng lại có mấy em gái ngắm nhìn." Vương Trác ngồi thẳng lưng, đánh giá những ánh mắt xung quanh rồi cười nói, "Bây giờ chỗ bên cạnh cậu vẫn chưa ai dám ngồi, qua một thời gian nữa nếu tôi vẫn ngồi cạnh cậu, chắc chắn sẽ bị những người ái mộ cậu nuốt sống mất."
"Vậy tôi có nên thu phí không?" Thẩm Thuần mở sách giáo khoa, ánh mắt lại rơi vào người Hứa Trạch đang ngồi ở hàng thứ ba.
Chàng trai trẻ có vẻ ngoài thanh tú, thân hình hơi gầy gò, da dẻ cũng có chút trắng bệch vì ít khi thấy ánh mặt trời, trong đám tân sinh viên không nổi bật, cũng không lạc lõng, chỉ là so với cảnh mà mọi người xung quanh đều đang xì xào bàn tán, cậu ta lại có vẻ đặc biệt cô đơn.
"Cậu đừng nói đùa, thật sự có tiêu chuẩn thu phí đó thì chính là Tạ Bách Viễn kia ấy, mỗi lần anh ta đi học, chỗ ngồi trước sau trái phải của anh ta đều có tiêu chuẩn thu phí nghiêm ngặt, và theo số lượng môn học giảm dần thì mức phí cũng tăng lên." Vương Trác nhỏ giọng nói với Thẩm Thuần, "Cậu nói xem đều là đàn ông, người khác thì có mấy em gái bỏ tiền ra để tiếp cận, còn chúng ta... không bao gồm cậu, muốn tìm một đối tượng quả thực khó hơn lên trời."
Vương Trác không hề xấu trai, dáng người cũng cao, ngũ quan mày rậm mắt to không có gì đáng chê, tuy không đẹp đến mức khiến người ta kinh ngạc ngay từ cái nhìn đầu tiên như Thẩm Thuần, nhưng muốn tìm một đối tượng cũng không khó, cách diễn tả này chẳng qua là nói quá lên thôi.
Thẩm Thuần cười một tiếng hỏi: "Vậy số tiền đó thuộc về ai?"
"Người chiếm chỗ trước chứ ai." Vương Trác nói.
Thẩm Thuần cười nói: "Vậy cậu phải làm thân với tôi cho tốt vào, sau này có hy vọng kiếm thêm thu nhập mà không cần vốn đó."
Vương Trác ngẩn người một lát rồi hiểu ra, vỗ vai Thẩm Thuần nói: "Bạn bè cùng nhau đi cả đời, ai thoát ế trước người đó là chó."
"Xéo đi." Thẩm Thuần bật cười.
Chương trình học đại học đối với Thẩm Thuần mà nói cũng không tính là khó, hắn không cho rằng mình thông minh bẩm sinh, chỉ là sống lâu rồi, làm nhiệm vụ nhiều rồi, những thứ nên học và không nên học đều đã tinh thông, chỉ có như vậy, đến khi thật sự cần dùng mới không luống cuống tay chân, đổi lại thành người khác sống lâu như hắn thì cũng không khác biệt là mấy.
Ngoài các môn học của tân sinh viên, náo nhiệt nhất chính là hoạt động tuyển thành viên của các câu lạc bộ, câu lạc bộ thư pháp, câu lạc bộ cờ vây, câu lạc bộ hoạt hình gì đó đều có đủ.
Video bài diễn thuyết của Thẩm Thuần trong lễ khai giảng tân sinh viên ngay ngày hôm đó đã leo lên trang nhất diễn đàn trường và Baidu Tieba, bởi vì vẻ ngoài quá xuất sắc, hắn chưa làm gì nhiều đã trở thành nhân vật nổi tiếng của trường.
"Giám định, đôi giày thể thao mà Thẩm Thuần mang khi nhập học ít nhất cũng có giá bốn chữ số, vali hành lý kéo cũng là phiên bản giới hạn, ước chừng là con cháu giới siêu giàu."
"Bức ảnh chụp lúc bước vào khuôn viên trường kia thật sự quá đỉnh, rõ ràng có thể dựa vào nhan sắc, lại cứ muốn dựa vào tài năng."
"Nghe nói Thẩm Thuần chưa có bạn gái, mối tình đầu còn chưa có, cái kiểu người nhìn thì tưởng f*ckboy thực ra lại là thiếu niên chưa trải sự đời đã tuyệt chủng rồi, các chị em xông lên!"
"Tôi cảm thấy tôi có thể."
"Anh bạn, cậu thật sự chưa từng yêu ai ư?!" Lý Cẩm chơi bóng rổ cùng Thẩm Thuần kẹp cổ hắn, vẻ mặt kia thật sự không khác gì nhìn thấy quốc bảo.
"Thật sự chưa." Thẩm Thuần hất tay cậu ta ra nói, "Trời nóng thế này đừng có khoác vai bá cổ, cậu không thấy nóng à?"
"Tôi không thấy, tôi muốn mấy em gái ghen tị." Lý Cẩm giơ ngón tay cái về phía hắn nói, "Đẹp trai thế này mà chưa yêu ai đúng là phí hoài gương mặt này."
Thẩm Thuần cong môi cười, ném quả bóng trong tay về phía cậu ta: "Anh đây gọi là thuần khiết."
Thẩm Thuần quả thật chưa từng yêu ai, sống lâu như vậy theo lý mà nói đáng lẽ phải có một hai đoạn tình cảm khắc cốt ghi tâm, nhưng thật bất hạnh là không có.
Một là hắn rất thờ ơ với chuyện đó, sau khi gặp được những lão quái vật ở thế giới căn nguyên kia, rất nhiều người ở thế giới nhiệm vụ không phù hợp với tiêu chuẩn chọn bạn đời của hắn. Hai là sự bất ổn định trong các nhiệm vụ trước đây của hắn, làm xong nhiệm vụ là "chết giả" biến mất.
Thời gian "chết giả" không cố định, có khi như rùa vạn năm có thể ở lại rất lâu, có khi lại như phù dung sớm nở tối tàn.
Tuy hắn chưa từng yêu ai, nhưng những chuyện đã chứng kiến thì không ít, yêu rồi chia xa đôi khi có thể cướp đi mạng sống của một người khác.
Tuy cũng có người hợp mắt, nhưng không cần thiết vì chút hứng thú đó mà khiến người khác đau khổ tột cùng.
Còn như hai người cùng nhau chơi qua đường thì Thẩm Thuần càng không có hứng thú, đến nỗi sống lâu như vậy, một mối tình cũng chưa từng trải qua.
"Được được được, thuần khiết, mấy em gái bây giờ thích nhất kiểu thuần khiết đó." Lý Cẩm đón lấy bóng nói, "Cậu thật sự không gia nhập câu lạc bộ bóng rổ à?"
"Bình thường chơi một chút thôi, cứ đổ mồ hôi nhễ nhại suốt thì khó chịu lắm." Thẩm Thuần vẫy tay với cậu ta nói.
Việc mấy em gái có thích hay không thật ra không liên quan lắm đến hắn, tuy chưa từng yêu ai nhưng trước đây những người khiến hắn có chút hứng thú đều là nam giới.
"Thiếu niên thuần khiết đúng là không thể lúc nào cũng bốc mùi mồ hôi được." Lý Cẩm trêu chọc.
Thẩm Thuần không đáp lại lời trêu chọc của cậu ta, mà dùng thực lực để nói chuyện. Trên sân bóng rổ, hắn dùng chiến thắng với tỷ số cách biệt cục lớn khiến người lắm mồm nào đó im bặt.
Sân bóng rổ náo nhiệt tưng bừng, thư viện lại là một không gian mát mẻ và yên tĩnh. Cái nóng cuối thu vẫn chưa qua, sự tồn tại của điều hòa trung tâm khiến nơi này vô cùng thoải mái, dù có tiếng động cũng chỉ là tiếng bước chân cố ý giảm nhẹ và tiếng gõ bàn phím thỉnh thoảng khẽ vang lên.
Tạ Bách Viễn cúi đầu đọc sách. Lên đại học, ngoài việc nghe giảng thì quan trọng nhất là tự học. Muốn có thành tích tốt, muốn học được những kiến thức ngoài sách vở, phần lớn đều dựa vào tự học, anh cũng không ngoại lệ.
Chỗ ngồi của Tạ Bách Viễn là cố định, có rất ít người giành với anh. Vị trí cạnh cửa sổ thỉnh thoảng nhìn ra xa, cũng thường thấy trên sân bóng rổ không ít người đội nắng gắt chơi bóng, hình ảnh động thỉnh thoảng xoa dịu sự bồn chồn khi ngồi yên một chỗ, chỉ là hôm nay khi nhìn xuống dưới, ánh mắt anh lại dừng lại.
Sân bóng cách thư viện một đoạn, không nhìn rõ mặt người, nhưng khi nhìn người đang ném bóng vào rỗ trên sân, không hiểu sao Tạ Bách Viễn vẫn xác định được người đó là Thẩm Thuần.
Đàn em mới đến này giống như một vật sáng thu hút tất cả những ai nhìn thấy hắn, đó là một sức hút cá nhân khó diễn tả. Tạ Bách Viễn tự nhận mình ưu tú, nhưng cũng thừa nhận mình rất khó có thể giống như Thẩm Thuần, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi đã có thể hòa đồng với mọi người xung quanh.
Tạ Bách Viễn phát hiện ra muộn, hoạt động trên sân bóng rổ không kéo dài quá lâu, một nhóm thanh niên khoác vai bá cổ ôm bóng rời đi, mà cho đến khi bóng dáng nhóm người đó khuất hẳn, Tạ Bách Viễn mới nhận ra mình bất giác đã nhìn hơn mười phút.
Nhiệm vụ hôm nay hoàn thành gần xong, Tạ Bách Viễn thu dọn đồ đạc đứng dậy, việc anh rời đi khiến không ít người lộ vẻ thất vọng, nhưng ai cũng biết, vị hội trưởng Tạ này giống như vật cách điện với tình yêu vậy, từ chối tất cả những người tỏ tình với anh, cả nam lẫn nữ, vâng, bao gồm cả nam giới.
Dù sao thì cái kiểu cao ráo chân dài, khuôn mặt lạnh lùng như tảng băng, vẻ ngoài xa cách ngàn dặm của trai đẹp quả thật rất được các bé thụ ưa thích, thậm chí có người còn nói hội trưởng Tạ thực ra là "cong".
Nhưng khi vừa có người nói vậy, tiếng phản bác trực tiếp oanh tạc cả bài đăng, hội trưởng Tạ đẹp trai như vậy, ưu tú như vậy, lạnh lùng vô tình như vậy nhất định là trai thẳng, cậu nhìn xem cách anh ấy đối xử với con gái không chút lưu tình, hoàn toàn không hiểu phong tình, sao có thể "cong" được? Quả thật là thẳng nhất vũ trụ!
Tạ Bách Viễn vừa đi, những sinh viên vừa nãy còn ra vẻ đặc biệt chăm chỉ ngồi xung quanh anh gần như đồng loạt thả lỏng vai. Có thể vào được trường đại học A danh tiếng này, đương nhiên họ cũng có thực lực, cũng biết chỉ có chăm chỉ nỗ lực mới không phụ lý tưởng ban đầu của mình, nhưng dù cố gắng đến đâu cũng phải kết hợp làm việc và nghỉ ngơi, thật sự chỉ biết cắm đầu vào sách cũng không phù hợp với quan niệm của đa số họ, nhưng vì để lại ấn tượng tốt cho đàn anh, họ cũng đã cố gắng hết sức rồi.
Bầu không khí hơi thả lỏng, nhưng không ai rời đi. Hứa Trạch ngồi ở vị trí cách Tạ Bách Viễn ba hàng, ngẩng đầu nhìn chỗ trống kia có chút thất thần, người thích người đó thật sự rất nhiều.
Trong ký túc xá nam, Thẩm Thuần tắm rửa sạch mồ hôi trên người, nghĩ rằng trong phòng không có ai, rèm cửa cũng đã kéo kín nên chỉ tùy tiện mặc một chiếc quần đùi, vừa lau tóc vừa mở cửa. Ai ngờ vừa ra ngoài, cửa phòng ngủ lại bị chìa khóa mở từ bên ngoài.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, nhất thời không khí có chút ngưng trệ, cho đến khi chiếc chìa khóa mà Tạ Bách Viễn theo bản năng rút ra rơi xuống đất, bầu không khí vi diệu đó mới bị phá vỡ.
"Sao không mặc quần áo?" Giọng Tạ Bách Viễn hơi khô khốc.
Thẩm Thuần tùy tiện lau tóc, cầm lấy một chiếc áo phông mặc vào, ánh mắt đầy hứng thú lướt qua vành tai hơi ửng đỏ của Tạ Bách Viễn.
Chậc, chuyện này thú vị rồi đây.