Sau khi kiểm tra một lượt khắp nhà Trần Viên Viên, Triệu Xuyên mới chịu quay về nhà mình. Thấy mấy anh em trong đội vẫn chưa đến, anh bèn rang một đĩa đậu phộng đơn giản để đãi khách.

Chưa đến nửa tiếng, mọi người cũng lần lượt kéo đến. Tổng cộng chỉ có ba người, cộng thêm Triệu Xuyên là bốn. Tuy ít nhưng ai cũng không tay không đến, người mang món, người xách rượu, không khí vô cùng rôm rả.

“Anh em chúng ta cũng lâu rồi chưa ngồi với nhau. Hôm nay nhân dịp Tết nhất, phải uống một trận đàng hoàng!” Triệu Xuyên vừa nói vừa rót rượu đầy ly cho từng người. Anh đúng là kiểu người cực kỳ khôn khéo, biết nhìn người mà nói chuyện, chẳng ai nhìn ra nổi anh lúc nãy còn chẳng muốn về nhà, chứ đừng nói chi đến việc gặp họ.

“Uống ít thôi đấy! Không mai đội trưởng lột dép đánh cậu thì đừng kêu nhé!” Người lên tiếng là Triệu Kiến Quốc, con trai trưởng của đội trưởng, năm nay hai mươi ba, từ nhỏ đã lớn lên cùng Triệu Xuyên, hai gia đình cùng về đội lập nghiệp. Hồi đầu chính anh là người đầu tiên cùng Triệu Xuyên làm ăn, thân thiết như ruột thịt.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play