Về đến nhà, Trần Viên Viên lấy cớ buồn ngủ rồi quay về phòng, nhưng vừa vào phòng, cô đã lập tức tiến vào không gian của mình để kiểm tra xem bản thân có bao nhiêu vật tư.

Đúng vậy, chính là không gian!

Trần Viên Viên vốn là người của thế kỷ 23, mang theo ký ức đến đây. Cô không rõ bản thân có phải là xuyên không hay không, chỉ biết rằng khi có ý thức thì đã ở trong bụng mẹ rồi. Ở kiếp trước, cô cũng là một công chúa trong gia đình. Lúc sinh ra, các trưởng bối trong nhà đã tặng cô một miếng ngọc bội. Năm tám tuổi, cô vô tình kích hoạt được nó. Khi kể chuyện này với bố mẹ, họ lo cô sẽ gặp nguy hiểm, ví dụ như tận thế chẳng hạn, nên đã dành mười năm để tạo ra một không gian có thể giúp cô sinh tồn trong mọi tình huống.

Không gian ấy rộng hàng vạn mẫu, bố mẹ cô đã khai khẩn đất đai, trồng trọt đủ loại hoa màu, cây ăn quả, còn nuôi rất nhiều động vật như trâu, bò, dê, lợn, thỏ, cá, tôm, cua… Có thể nói, đây chính là một thế giới thu nhỏ. Chỉ tiếc rằng, cuối cùng cả gia đình ba người khi đi du lịch lại gặp tai nạn máy bay. Khi mở mắt ra, cô liền thấy bố mẹ còn trẻ của mình.

Nhưng bố mẹ bây giờ hoàn toàn không có ký ức kiếp trước, điều này cô đã thử thăm dò suốt một thời gian dài mới chắc chắn được.

Vừa bước vào không gian, khung cảnh xanh tươi tràn đầy sức sống hiện ra trước mắt cô. Nhìn thấy khung cảnh quen thuộc này, cô không khỏi nhớ lại công sức mẹ kiếp trước đã bỏ ra vì cô. Từng mẫu đất được khai khẩn, từng giống cây được trồng, dù không thu hoạch cũng không bị hư hỏng, bởi không gian có thể loại bỏ rác thải. Nếu không, cũng chẳng thể nuôi sống đám động vật này.

Mỗi loài vật trong không gian đều có lãnh địa riêng, không cần cho ăn, chúng tự kiếm cỏ mà ăn, nếu không thì đã chết đói từ lâu. Kiếp này, cô chỉ mới trồng trọt trong vài năm thiên tai, mà cũng chỉ trồng đúng một mẫu đất. Còn không gian này, dù không rộng đến vạn mẫu thì ít nhất cũng phải đến ngàn mẫu, nếu chỉ dựa vào sức mình thì chắc cả đời cũng không khai khẩn hết được. Nhưng dù sao lương thực vật tư cũng đủ để cô ăn mấy đời rồi.

Không gian không chỉ có ruộng đồng mà còn có cả khu chăn nuôi và ao hồ. Trước đây, cô đã đào mấy cái ao để nuôi đủ loại hải sản và cá nước ngọt, tất cả đều là những món mà cô thích ăn. Ở trung tâm không gian là một căn biệt thự rộng lớn, có đầy đủ nước và điện, nhưng thời gian trong không gian lại tĩnh lặng, đồ dùng đã sử dụng sẽ không tự bổ sung. Vì thế, bố mẹ cô mới xây một biệt thự rộng như vậy.

Biệt thự có năm tầng, mỗi tầng cao gần sáu mét, diện tích mỗi tầng khoảng 600m², tầng một và hai là nhà bếp và kho chứa, tầng ba có ba phòng ngủ, một thư phòng, một phòng thay đồ, một phòng gym, tầng bốn là khu y tế với phòng thuốc Đông y, phòng thuốc Tây y, các thiết bị kiểm tra của bệnh viện và cả phòng phẫu thuật, tầng năm là kho báu gia truyền, chứa đủ loại trang sức, trâm vàng, tranh chữ, thỏi vàng, bạc.

Đặc biệt nhất là khu bắn tập, có cung tên, nỏ, súng và cả đạn dược, thứ mà mẹ cô đã mất rất nhiều công sức mới mang về được từ nước ngoài.

Trần Viên Viên bước vào biệt thự, đi thẳng đến khu kho chứa. Tầng một là kho chứa lương thực như gạo và bột mì, tầng hai là kho đông lạnh.

Cô bắt đầu kiểm kê vật tư: Các loại gạo: gạo cánh đồng cua, gạo hạt dài thơm, gạo thơm Thái, gạo trân châu...Các loại bột: bột mì cao cấp, bột mì loại bình thường, bột ngô, bột gạo đen...và nhiều loại ngũ cốc.

Các loại thịt gồm có thịt lợn (sườn, chân giò, đầu lợn, tai lợn, dạ dày, gan, tim...), thịt bò (sườn bò, nạm bò, thịt bò thái lát...), thịt cừu (sườn cừu, thịt cừu thái lát...)...

Và thậm chí còn có nhiều loại cá, cả từ cá nước ngọt hay cá nước mặn. Cua hoàng đế, tôm hùm, cá mú Đông Hưng, bào ngư, cá hồi cũng không thiếu

Gia cầm thì có gà, vịt, ngỗng, từng phần đều được phân loại rõ ràng (đầu, cổ, cánh, đùi, chân, ức)...

Ngoài ra còn có nhiều loại trứng các loại: trứng gà, trứng vịt, trứng cút, trứng bồ câu…

Tất cả đều đã được làm sạch, chỉ cần nấu là có thể ăn. Ngoài ra, cô còn nuôi một phần trong các khu chăn nuôi, nếu hết thì có thể tự tay giết mổ.

Nhìn những kho lương thực đầy ắp, cô không nhịn được mà cười khẽ. Chừng này chắc phải ăn mấy đời cũng không hết!

Cô thong thả bước vào phòng bếp, nơi đây bếp núc, dụng cụ nấu nướng đầy đủ hết thảy, dù có mười người cùng vào bếp cũng vẫn rộng rãi thoải mái. Cô nhìn quanh bốn góc bếp, thấy mỗi góc đặt một chiếc tủ lạnh hơn bảy trăm lít. Một cái đựng trái cây, một cái để đụng đồ uống lạnh, trong tủ chỉ chất mấy chai coca, nước trái cây. Một chiếc khác thì đựng rau củ và thịt tươi.

Nghĩ đến lúc đầu không biết trong không gian có chức năng bảo quản, nên đã tích trữ tận mấy kho hàng thực phẩm, Trần Viên Viên vừa xoa đầu vừa bật cười ngây ngô.

Ra khỏi bếp, cô quyết định lên tầng trên xem vật tư còn những gì, quan trọng là phải nắm rõ trong tay kho hàng mình có những gì.

Lên đến tầng hai, cô thấy trên một cánh cửa ghi chữ "Dầu Ăn". Mở cửa ra, đập vào mắt là từng dãy kệ cao tới tận trần nhà. Trên kệ ghi rõ các loại tên: dầu đậu nành, dầu ô liu, dầu hướng dương... Nhìn số lượng, chắc cũng đến mấy nghìn thùng.

Tiếp đến căn phòng kế bên, ghi "Gia vị". Bên trong là nước tương, giấm, tương đậu, bột ngọt, muối, hạt nêm, nước tương đậm, nước tương nhạt... Nếu ăn hết số gia vị này, chắc đến mức thành người châu Phi.

Căn phòng tiếp theo là kho vật dụng thiết yếu hàng ngày. Cái này thì không cần nhìn cũng biết vì trước đây cô cùng mẹ đi mua sắm. Mẹ cô quả thực quá "khủng", không chỉ mua cho bản thân mà cả đồ dùng cho trẻ sơ sinh như sữa bột, bỉm, đều mua mấy bộ liền. Ngoài ra, còn mua một đống đồ lót dùng một lần, các loại sản phẩm tránh thai với đủ kích cỡ, mỹ phẩm dưỡng da, băng vệ sinh, thậm chí tích trữ luôn cho cả đời cháu gái tương lai rồi!

Lúc này, Trần Viên Viên chợt nhớ ra, hình như trong nhà không tích trữ vải vóc, len sợi gì cả. Dù sao thì mẹ cô rất rõ nhà còn lại những gì, chắc mấy món đó đành đợi xuống nông thôn rồi mới lấy ra dùng.

Nghĩ vậy, cô xoay người rời khỏi không gian, định tìm mẹ để nói chuyện. Ra ngoài nhìn đồng hồ, mẹ còn chưa tan ca, nhưng cũng gần tới giờ rồi. Cô mở cửa chuẩn bị ra ngoài đón mẹ, thuận miệng nói với anh trai một câu rồi chạy ra khỏi nhà.

Trên đường đi, vừa bước vừa nghĩ đến lát nữa sẽ nhờ mẹ mua cho mình những gì mà lòng cô tràn đầy vui sướng. Bởi vì đồ trong không gian cơ bản là không thể lấy ra ở đây, hoặc có thể nói là không lấy ra được! Cô nghĩ, tung tăng đến cổng lớn thì vừa hay thấy mẹ, liền chạy ùa tới ôm chặt lấy cánh tay mẹ, đong đưa qua lại. Mẹ cô cười hỏi: "Chuyện gì mà vui thế?"

Trần Viên Viên đáp: "Mẹ con không có đủ quần áo, con muốn mua thêm vải và len!"

Mẹ Trần cười mắng:" Con chẳng biết may vá gì, đưa vải cho con cũng chỉ lãng phí".

Thực sự cô từ nhỏ đã chưa từng khâu vá thứ gì, quần áo cũng chưa từng mặc rách đến mức cần vá.

Bà hỏi han con gái hôm nay đã làm những gì, rồi dịu dàng nói:" Ngày mai mẹ đưa con đi mua đồ. Con xem còn muốn mua gì nữa không?"

Về đến nhà, thấy con trai thứ hai cũng ở nhà, mẹ Trần hỏi anh ngày mai có rảnh không để đi cùng, nhưng anh nói hôm nay đã xin nghỉ phép rồi, mai không tiện xin thêm.

Mẹ Trần không nói gì thêm, quay vào bếp chuẩn bị cơm tối. Mẹ hỏi con gái thích ăn gì, cũng hỏi luôn cậu con trai thứ, anh bảo muốn ăn bánh mè. Mẹ Trần dự định làm bánh mè, nộm mộc nhĩ, xào thịt muối, nhưng nghĩ bốn người ăn hai món thì hơi ít, nên lấy thêm mấy quả trứng, tính làm trứng hấp cho con gái.

Vừa làm cơm xong thì bố Trần về tới nhà. Cả nhà quây quần bên mâm cơm, vừa ăn vừa trò chuyện. Bố Trần nhìn con gái kén ăn mà cũng thấy đau đầu. Trong bữa cơm, mẹ nhắc chuyện vải vóc, nói rằng sẽ may cho con gái một chiếc chăn bông dày và bộ áo bông mới cho mùa đông. Anh hai cũng nói còn giữ một ít tem vải, bố Trần cũng vậy, còn có cả tem len, tất cả đều đưa cho mẹ Trần.

Mẹ Trần nhìn con gái cười tít mắt mà trong lòng nhói đau. Chỉ còn hơn một tháng nữa con gái mình phải về nông thôn, còn quá nhiều thứ chưa học được. Cô là người được cưng chiều nhất trong ba đứa trẻ. Cô phải về nông thôn chịu đựng vất vả, chẳng biết có trụ nổi không.

Mẹ Trần dặn dò:" Con không làm nổi việc thì thôi đừng làm, nhà mình không thiếu mấy công điểm ấy. Nếu thiếu tiền, thiếu phiếu thì nói với mẹ. Hai năm nữa bố mẹ sẽ tìm cho con một công việc tốt, đón con về thành phố."

Mẹ Trần quay sang hỏi bố Trần:" Anh đã hỏi kỹ chưa? Bố mẹ định cho con bé xuống công xã nào vậy?"

Bố Trần đáp:" Tỉnh H, thành phố Q, công xã Thanh Long Sơn, hoặc tỉnh L, thành phố S, công xã Hòa Bình. Con gái, con muốn đi đâu?"

Trần Viên Viên bị bố hỏi đến ngẩn ra. Không phải bình thường phân đâu thì đi đó sao? Sao còn được chọn? Cô liền hỏi lại: "Bố ơi, chỗ nào tốt hơn ạ?"

Bố Trần nghĩ thầm, con gái thế này, lỡ ra ngoài bị lừa thì sao?

Rồi bố Trần giải thích: "Cả hai đều ở Đông Bắc. Bố và ông nội đều có quen biết ở hai nơi đó. Tỉnh L mùa đông không quá lạnh, thời gian nghỉ đông không dài, không có núi, chỉ cần lái xe một ngày một đêm là đến nơi, bạn của bố đang làm giám đốc nhà máy ở đó. Tỉnh H thì lạnh hơn, nhưng mùa đông dài nên được nghỉ đông, không phải lao động. Vì gần núi Đại Hưng An nên có núi, củi đốt cũng dễ kiếm. Không muốn nhặt thì có thể đổi với mấy đứa nhỏ khác. Ông nội trước kia có người lính cận vệ, bây giờ làm phó thôn trưởng ở đó, còn con trai ông ấy làm ở đồn công an thị trấn."

Bố nói xong nhìn con gái, chờ câu trả lời của .

Trần Viên Viên nghĩ ngợi hồi lâu, thấy H tỉnh có vẻ tốt hơn, liền nói: "Bố, vậy có thể xây cho con một căn nhà riêng không ạ? Con không muốn ở chung với người khác, lỡ có người không giữ vệ sinh thì sao?"

Chỉ nghĩ đến cảnh đó thôi mà cô đã nổi hết da gà. Một cô bé yêu sạch sẽ như cô, sao chịu nổi chứ? Ăn ở chung, tranh giành từng miếng ăn, cô nhỏ bé như vậy chắc chắn không tranh lại người ta, sợ rằng sẽ đói chết mất.

Bố cô cân nhắc lại mức lương gia đình. Bản thân ông làm phó xưởng trưởng, mỗi tháng 157 đồng, thêm trợ cấp không ít. Mẹ làm chủ nhiệm, mỗi tháng 78 đồng. Anh hai khoảng 46 đồng, cộng trợ cấp thì được khoảng 50 đồng.

Bố Trần nói:" Để bố hỏi thêm xem có xây nhà được không nhé?"

Nhìn con gái chu môi ra vẻ nũng nịu, cả nhà ăn cơm xong, bố Trần và anh hai Trần cùng nhau dọn dẹp, rửa bát, lau nhà, rồi ai về phòng nấy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play