10.

Nhớ lại đêm cuối cùng ở thành phố H, tôi có chút hoảng hốt.

Men rượu đêm đó dường như khiến tôi mất hết lý trí, dưới ánh đèn mờ ảo trong quán bar, Hoắc Doãn Khiêm cười đầy quyến rũ.

Như bị một thế lực nào đó điều khiển, tôi nghiêng người tới, hôn anh ấy.

Anh ấy chỉ ngẩn ra một chút, rồi đáp lại nụ hôn.

Sau đó, Hoắc Doãn Khiêm nói: “Tô Vãn Đường, tôi yêu em, yêu đã rất lâu rồi.”

Tôi hoảng sợ.

Đẩy anh ấy ra, bỏ chạy khỏi thành phố H.

Kể từ đó, tôi không còn nghe điện thoại, cũng chẳng trả lời tin nhắn của anh ấy nữa.

Hoàn hồn lại, tôi cố tỏ ra bình tĩnh, thản nhiên hỏi: “Hoắc Doãn Khiêm, chẳng lẽ chỉ vì hôn anh một cái, tôi phải chịu trách nhiệm sao?”

Anh ấy không chút do dự, gật đầu: “Phải, tất nhiên là phải.”

“Anh bao nhiêu tuổi rồi? Một cái hôn thì có sao đâu?”

Hoắc Doãn Khiêm không giận, nhưng ánh mắt nhìn tôi lại càng nóng rực.

“Người trưởng thành phải có trách nhiệm với những gì mình đã làm.”

Tôi khẽ cười khẩy, không thèm bận tâm.

Chưa kịp phản bác, anh ấy bỗng cúi người sát lại, hơi thở quen thuộc bao trùm lấy tôi.

Hoắc Doãn Khiêm cười khẽ, ánh mắt vừa trêu chọc, vừa đầy ẩn ý.

Rồi anh ấy hôn tôi không chút báo trước.

Tôi sững người.

"Anh làm gì vậy?!" - Tôi tức giận đẩy anh ấy ra.

Anh ấy thản nhiên nhún vai: “Không phải em nói sao? Hôn một cái thì có gì to tát đâu sao?”

“……”

Tôi nghiến răng, lấy hết can đảm: “Hôn một cái, chẳng lẽ còn phải kết hôn với anh?”

Hoắc Doãn Khiêm gật đầu, bình thản đáp: “Đúng, phải kết hôn.”

Câu trả lời quá đỗi bất ngờ, tôi đứng đơ tại chỗ, tròn mắt nhìn anh ấy.

Đúng lúc này, một giọng nói đầy giận dữ vang lên: “Tô Vãn Đường, em tìm tình mới nhanh quá nhỉ?”

Tôi quay đầu lại, nhìn thấy Lâm Cảnh Xuyên đang đứng cách đó không xa, mặt mày tối sầm, ánh mắt như bốc lửa.

Tôi bật cười, kéo Hoắc Doãn Khiêm ra để nhìn thẳng vào anh ta: “Vậy còn anh thì sao, Lâm Cảnh Xuyên?”

11.

Năm đó, khi tốt nghiệp cấp ba.

Vì Hạ Thiển, tôi lạnh nhạt với Lâm Cảnh Xuyên một thời gian. Có lẽ là suốt cả mùa hè.

Sau khi có điểm thi đại học, tôi đăng ký vào Đại học G, nơi có ngành truyền thông tốt nhất.

Tôi thực sự muốn tự mở ra một tương lai cho mình.

Lâm Cảnh Xuyên đủ điểm vào trường A, nơi anh ta mơ ước từ lâu, nhưng cuối cùng lại chọn Đại học G.

Anh ta nói, là vì tôi.

Tôi một lần nữa cảm động, quay về bên anh ta.

Nhưng sự thật đã chứng minh…Người có thể làm bạn thất vọng một lần, sẽ chẳng bao giờ chỉ làm bạn thất vọng một lần.

Lâm Cảnh Xuyên ngoan ngoãn chưa đầy nửa năm, hính xác hơn, là do tôi tưởng rằng anh ta ngoan ngoãn.

Tỷ lệ nam nữ ở trường Đại học G mất cân bằng nghiêm trọng, nữ nhiều, nam ít.

Lâm Cảnh Xuyên như cá gặp nước, đào hoa không dứt. Bạn gái mập mờ hết người này đến người khác.

Anh ta đã "tu luyện" lên một đẳng cấp cao hơn, và tôi, Tô Vãn Đường, mãi mãi là "chính cung nương nương".

Còn những cô gái kia…Là em gái, là bạn chơi bài, là bạn nhậu, là những người có thể hữu dụng trong tương lai.

Tôi mù mắt, điếc tai, che kín con tim, hết lần này đến lần khác tin tưởng anh ta.

---

Lâm Cảnh Xuyên chỉ trừng mắt nhìn tôi, không nói một lời.

Một lúc sau, anh ta chỉ tay về phía Hoắc Doãn Khiêm, cố tình đánh lạc hướng: “Em chọn anh ta, là vì nhà anh ta giàu hơn nhà anh đúng không?”

“Ha.”

Tôi không nhịn được, bật cười lạnh lẽo. Có những người đàn ông, luôn thích đổ lỗi thất bại của mình cho tiền bạc.

Còn nữa…Rõ ràng là anh ta không chịu đính hôn, vậy mà giờ lại muốn đổ trách nhiệm lên tôi.

Lâm Cảnh Xuyên thật đáng buồn cười, anh ta từng là thiên tài khoa học tự nhiên, tư duy logic sắc bén.

Còn bây giờ, chỉ biết cù nhây vô lý, cãi cùn đến cùng. Đúng là lãng phí cuộc đời, lãng phí tài năng.

Dù có từng rực rỡ đến đâu, cuối cùng cũng chỉ thành kẻ tầm thường.

Hoắc Doãn Khiêm tiến lên một bước, đứng song song với tôi. Anh ấy cười nhạt, ánh mắt mang theo sự châm biếm: “Xem ra, cậu đã điều tra về tôi.”

Lâm Cảnh Xuyên cũng cười, nhưng nụ cười trông thật khó coi: “Không ngờ nhị thiếu gia nhà Hoắc gia lại si tình như vậy, từ thời đại học cho đến tận bây giờ.”

"?" - Tôi ngơ ngác.

Hoắc Doãn Khiêm thản nhiên nói: “Cũng phải cảm ơn cậu, đã cho tôi cơ hội theo đuổi cô ấy.”

“……”

Sắc mặt Lâm Cảnh Xuyên tái mét, lúc đỏ, lúc trắng.

Tôi chán ngấy rồi, không muốn dính dáng gì tới anh ta nữa.

Tôi nói với Hoắc Doãn Khiêm: “Chúng ta đi thôi.”

Anh ấy khẽ cười, gật đầu.

Lâm Cảnh Xuyên lại một lần nữa chặn đường, thái độ bỗng trở nên thấp kém. Anh ta cẩn thận lấy ra một tờ giấy từ trong túi.

Là tờ hôn ước tôi đã xé nát, trên giấy đầy những vết rách nhỏ, được chắp vá lại một cách xiêu vẹo.

Lâm Cảnh Xuyên đã tốn không ít công sức, điều này tôi không ngờ tới.

Anh ta đưa tờ giấy về phía tôi: “Vãn Đường, anh đã tìm lại được rồi.”

Tôi nhìn vào khoảng trống duy nhất trên tờ giấy, thầm vui mừng. Xem ra, ngay cả ông trời cũng đang giúp tôi.

“Tiếc thật, Lâm Cảnh Xuyên, nó vẫn thiếu một mảnh.”

“Chỉ thiếu một mảnh thôi mà, Vãn Đường.”

Tôi nhướng mày, chậm rãi nói: “Nhưng mảnh anh thiếu, lại là mảnh quan trọng nhất.”

Thật kỳ diệu…phần bị mất chính là nơi từng ghi tên tôi "Tô Vãn Đường".

Lâm Cảnh Xuyên sững sờ, hai tay buông thõng.

Tôi nắm lấy tay Hoắc Doãn Khiêm, đi thẳng về phía nhà.

Sau lưng, Lâm Cảnh Xuyên gào lên trong tuyệt vọng: “Tô Vãn Đường, nói cho anh biết đi! Anh phải làm gì thì em mới quay về bên anh?”

Tôi không quay đầu lại, nhẹ nhàng đáp: “Đợi mặt trời mọc từ hướng tây, đợi nước biển biến thành ngọt, đợi gấu Bắc Cực di cư đến sa mạc, đợi sao băng bay ngược về trời.”

Tôi nhìn sang Hoắc Doãn Khiêm, mỉm cười tinh nghịch: “Hoặc... đợi anh thi đậu Tiến sĩ năm nay.”

Hoắc Doãn Khiêm bật cười, khóe môi cong lên.

Phía sau, giọng nói của Lâm Cảnh Xuyên vang lên lần nữa, mang theo sự tuyệt vọng: “Em biết những điều đó là không thể mà!”

Tôi nhún vai, đáp gọn: “Đúng vậy, tất cả đều không thể. Cũng giống như việc tôi quay về bên anh, tuyệt đối là không thể.”

12.

Vừa bước vào nhà, bố mẹ tôi tròn mắt ngạc nhiên.

Dũng cảm nói lời tạm biệt, bạn sẽ nhận được phần thưởng là một khởi đầu mới.

Hoắc Doãn Khiêm ở lại thành phố của tôi ba tháng rồi, anh ấy đang chờ tôi chịu trách nhiệm về nụ hôn kia.

Thỉnh thoảng, anh ấy giúp anh trai kiểm tra khách sạn mới khai trương của nhà Hoắc gia ở thành phố K.

À, nhân tiện, anh ấy còn ứng tuyển làm giảng viên tại trường Y, nơi tôi đang học cao học.

Mỗi ngày, Hoắc Doãn Khiêm đều hỏi tôi: “Có muốn làm bạn gái anh không?”

Tôi đang dần mở lòng với anh ấy, nhưng vẫn luôn từ chối: “Em là người chậm rãi, cần thời gian.”

Anh ấy rất tôn trọng tôi, chỉ cười nhẹ: “Anh đã đợi em bao nhiêu năm rồi, không ngại chờ thêm vài ngày nữa.”

Lâm Cảnh Xuyên càng ngày càng mờ nhạt trong cuộc sống của tôi. Số lần anh ta đến tìm tôi ít dần đi, mọi người xung quanh cũng ít nhắc đến anh ta hơn.

Tôi gần như đã quên mất sự tồn tại của anh ta, cho đến một ngày, Kim Viện gọi điện cho tôi.

“Cậu biết tin chưa? Lâm Cảnh Xuyên bị tạm giam rồi!”

Giọng cô ấy đầy phấn khích, không giấu được sự hả hê.

Nghe đến cái tên này, tay tôi run lên, suýt nữa làm rơi điện thoại: “Sao cơ?”

Kim Viện hạ giọng, nói chậm rãi: “Bị bắt vì... tìm gái gọi.”

“...”

Tôi đứng hình, không biết phải phản ứng thế nào.

Lâm Cảnh Xuyên, người từng chiếm một vị trí quan trọng trong lòng tôi lại bị tạm giam vì lý do nực cười này.

“Còn nữa, Đường Đường.”

Kim Viện cười khúc khích, hạ giọng như sợ bị nghe lén: “Cái thú vị nhất vẫn chưa kể đâu.”

“Gì nữa?”

“Là cô gái kia chủ động báo cảnh sát.”

Tôi cau mày, nghi hoặc: “Tại sao?”

Kim Viện ngừng lại một chút, sau đó thì thầm: “Bởi vì, Lâm Cảnh Xuyên bị bệnh. Hơn nữa, không chỉ một bệnh.”

“...”

Tôi hoàn toàn c/h/ế/t lặng, Lâm Cảnh Xuyên mắc bệnh?

Còn không chỉ một loại?

Nực cười.

Nhưng ngẫm lại, lại thấy hợp lý đến đáng sợ.

Tôi khẽ lắc đầu, cảm thấy vừa buồn cười, vừa đáng thương.

“Đường Đường...”

Giọng Kim Viện bỗng trở nên dè dặt, như thể chợt nhận ra điều gì đó không ổn.

“Trước khi đính hôn với cậu... hai người có từng... cậu biết đấy... có quan hệ chưa?”

Tôi hơi nhíu mày: “Sao tự nhiên hỏi chuyện này?”

Kim Viện do dự một lúc, rồi thì thào: “Tớ nghe nói... hình như, anh ta phát hiện mình bị bệnh ngay sau khi chia tay với cậu.”

“...”

Tôi sững sờ, trong đầu như có một cuốn phim tua nhanh. Từng cảnh, từng cảnh, lướt qua trong chớp mắt.

Lâm Cảnh Xuyên…

Nếu những gì Kim Viện nói là thật, vậy thì tất cả những gì anh ta làm sau này…

Không phải vì hối hận, mà vì anh ta biết mình đã mắc bệnh! Cũng không khó hiểu khi anh ta đột nhiên trở nên cuồng loạn, điên cuồng níu kéo tôi.

Không tiếc lặn lội tìm tôi khắp thành phố H, thậm chí tận lực tìm lại tờ giấy đã bị xé nát.

Anh ta không yêu tôi, chỉ muốn biến tôi thành "kẻ gánh hậu quả" cho anh ta.

Một luồng lạnh buốt chạy dọc sống lưng, gai ốc nổi hết lên.

Người đàn ông này, quá đáng sợ.

Muốn biến tôi thành "cái thùng rác", để gánh chịu hậu quả thay anh ta.

Ghê tởm!

Cũng may…cũng may năm mười tám tuổi, sau lần đầu tiên, tôi chưa bao giờ để anh ta chạm vào nữa.

Dù anh ta nhiều lần van nài, tôi vẫn kiên quyết từ chối.

Vậy nên… Tôi đã hết yêu anh ta từ khi nào?

Nếu "cơ thể không biết nói dối"…thì câu trả lời là: Tôi đã sớm không còn yêu anh ta từ lâu rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play