13.

Hoắc Doãn Khiêm chính thức định cư ở thành phố K.

Ngày anh ấy đưa tôi tờ thư mời giảng dạy của trường Đại học Y, tôi dở khóc dở cười.

“Hoắc Doãn Khiêm, anh nên về kế thừa sản nghiệp khổng lồ của nhà mình đi chứ!”

Tôi trêu chọc anh ấy.

Nhưng anh chỉ nhún vai cười, vẻ mặt vô cùng thản nhiên: “Nhà còn có anh trai anh lo chuyện kinh doanh rồi. Anh làm học thuật, anh ấy làm thương mại, đây là thỏa thuận từ lâu của bọn anh.”

Hoắc Doãn Khiêm vòng tay ôm eo tôi, nhẹ giọng nói: “Bình yên mà sống một cuộc đời giản dị không tốt sao? Nghỉ lễ còn có thể cùng em ra ngoài tìm cảm hứng sáng tác nữa.”

Lòng tôi dâng lên một cảm xúc khó tả, không kìm được mà đưa ngón út ra: “Đã quyết định rồi thì không được hối hận đâu đấy.”

Anh cười khẽ, móc ngón tay út với tôi: “Không hối hận.”

Sau đó, anh bỗng trở nên nghiêm túc: “Vậy nên, Tô Vãn Đường, em có đồng ý làm bạn gái anh không?”

Tôi nhìn thẳng vào đôi mắt sáng ngời của anh, trái tim bất giác rung động. Người đàn ông này, còn kiên trì hơn cả tôi của ngày trước.

Tôi khẽ gật đầu, cố ý tỏ vẻ miễn cưỡng: “Được rồi, nể tình anh theo đuổi lâu như vậy, miễn cưỡng nhận lời vậy.”

Trên đời này, vẫn nên ưu tiên người luôn ưu tiên mình trước.

Cùng ngày hôm đó, Hoắc Doãn Khiêm cầu hôn tôi.

Tôi sững sờ.

Anh chỉ nhẹ nhàng đáp: “Anh đã luôn sẵn sàng cho ngày này.”

Nửa năm sau, chúng tôi tổ chức một đám cưới long trọng.

14.

Thế giới này, luôn có những chuyện ngoài ý muốn.

Ngày tôi và Hoắc Doãn Khiêm kết hôn, còn Lâm Cảnh Xuyên thì vào t/ù.

Chuyện này là do ba mẹ tôi kể lại sau đó, vẫn là vì cái gã thối nát ấy.

Không trách được, hôm đám cưới, ba mẹ Lâm Cảnh Xuyên vội vã rời đi.

Lúc ấy, tôi còn tưởng bọn họ né tránh vì ngại ngùng.

Ba mẹ nói, từ sau khi tôi cắt đứt hoàn toàn liên lạc với Lâm Cảnh Xuyên, anh ta bắt đầu chơi trò yêu đương qua mạng.

Hôm đó, anh ta hẹn một cô gái đến khách sạn, tính tiếp tục lối sống phong lưu của mình.

Nhưng lần này, vận may của anh ta đã cạn kiệt. Cô gái ấy còn rất trẻ, cha mẹ cô ta đã ập đến tận nơi, bắt quả tang hắn ngay tại trận.

Không chút do dự, bọn họ gọi cảnh sát tại chỗ.

Kết quả, Lâm Cảnh Xuyên thành thật nhận tội, bị kết án 5 năm t/ù.

Chuyện này, trong lòng tôi chẳng gợn nổi một tia sóng.

Thậm chí, tôi còn thấy cay nghiệt mà nghĩ rằng, anh ta tự làm tự chịu, rốt cuộc cũng phải nhận báo ứng.

Cuộc đời bị bòn rút quá đà, cuối cùng cũng phải hoàn trả lại.

Anh ta chính là một ví dụ điển hình.

Sau đó, ba mẹ Lâm Cảnh Xuyên tìm đến tôi. Mẹ anh ta với đôi mắt sưng đỏ như hai quả hạch đào, vừa nhìn đã biết đã khóc suốt nhiều ngày trời.

Còn cha anh ta tóc cũng bạc đi không ít.

“Vãn Đường, dì xin con, đến thăm Cảnh Xuyên một chút được không...”

Mẹ anh ta nghẹn ngào, nắm chặt lấy tay tôi: “Nó ở trong đó không ăn không uống, mỗi ngày chỉ gọi tên con.”

Nghe vậy, tôi khẽ cau mày, cảm thấy khó chịu.

Lâm Cảnh Xuyên vẫn như cũ, giỏi nhất là biến nỗi đau của mình thành gánh nặng cho người khác.

Tôi bình thản đáp: “Chú dì, chuyện này con không thể giúp được.”

“Vãn Đường, con chỉ cần đến gặp nó một chút thôi. Nó nói chỉ cần nhìn thấy con, nó mới có thể tiếp tục sống.”

Tôi vẫn lắc đầu.

Không có tôi, Lâm Cảnh Xuyên vẫn sẽ sống. Bởi vì anh ta vốn chỉ yêu chính mình mà thôi.

Họ cố gắng chơi bài tình cảm, nhưng tôi vẫn nhât quyết từ chối.

Năm đó, khi anh ta đùa giỡn tình cảm của tôi, họ thực ra đều biết rõ. Nhưng họ chọn cách im lặng, chọn cách dung túng anh ta ta mọi thứ.

Dung túng con trai mình vui chơi, làm loạn, cuối cùng là dung túng anh ta đi vào t/ù.

Còn về cái gọi là "ân tình", tôi nghĩ mình đã trả đủ rồi.

Năm đó, vì Lâm Cảnh Xuyên từ hôn, ba mẹ tôi đã muốn cắt đứt mọi liên hệ với nhà Lâm gia rồi.

Lúc đó, chính tôi là người đã ngăn ba mẹ lại.

Luật sư giỏi nhất, giúp nhà Lâm gia biện hộ cho Lâm Cảnh Xuyên trước tòa, cũng là do ba tôi tìm giúp.

“Đường Đường, dì xin con, chỉ cần...”

Mẹ Lâm vẫn cố gắng thuyết phục tôi, nhưng lúc này, Hoắc Doãn Khiêm bước ra.

Trên mặt anh vẫn giữ nụ cười dịu dàng, tay nhẹ nhàng đặt lên eo tôi: “Chú dì à, Đường Đường nhà chúng con đã có em bé rồi. Không tiện đến mấy nơi đó, mong hai người thông cảm.”

“...”

Ba mẹ Lâm Cảnh Xuyên sững sờ, một lúc lâu sau, bọn họ chỉ gật đầu, dặn dò tôi: “Vậy con nhớ dưỡng thai cho tốt nhé.”

Cửa vừa đóng lại, tôi thở phào một hơi, vỗ nhẹ lên ngực Hoắc Doãn Khiêm.

“Vẫn là chồng em giỏi nhất.”

“Đương nhiên!”

Anh đắc ý, nhướng mày cười.

“Nhưng mà... em có em bé từ bao giờ thế?”

Hoắc Doãn Khiêm khẽ nhếch môi cười, ánh mắt thấp thoáng nét tinh nghịch.

Bất chợt, anh bế bổng tôi lên, cúi sát bên tai thì thầm: “Có thể là... từ hôm nay.”

Tôi còn chưa kịp phản ứng, Hoắc Doãn Khiêm đã bế tôi đi thẳng lên lầu.

“Hoắc Doãn Khiêm! Mai em còn phải đi khảo sát cửa hàng, không còn sức đâu đấy!”

“Không sao đâu, Đường Đường. Hôm nay, cứ để chồng em lo.”

- Hoàn -

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play