1.
Còn một tiếng nữa là đến lễ đính hôn giữa tôi và con trai độc nhất của nhà Lâm gia.
Thế nhưng, nhân vật chính Lâm Cảnh Xuyên lại mất tích.
Không đúng, phải nói là anh ta vốn dĩ chưa từng đến.
Vài phút trước, anh ta còn nhắn tin vào nhóm: “Kẹt xe, anh sắp đến.”
Sau đó, không ai có thể liên lạc được với anh ta nữa.
Tôi lặng lẽ ngồi trước gương trang điểm.
Ba mẹ của Lâm Cảnh Xuyên vội vàng trấn an: “Vãn Đường, con đừng lo, Cảnh Xuyên sẽ đến ngay.”
Nói rồi, họ không ngừng gọi điện thoại cho anh ta. Gọi mãi một số điện thoại đã tắt máy thì có ích gì chứ?
Tôi bình thản nhìn họ, không nói một lời.
Ba mẹ anh ta vẫn chưa hiểu con trai mình, nhưng tôi thì rất rõ.
Anh ta sẽ không đến.
Dẫu vậy, tôi vẫn quyết định đợi đến giây phút cuối cùng. Chờ cho những tình cảm cuối cùng trong tôi cạn kiệt.
Bởi vì khi một người chưa chạm đến tận cùng của thất vọng, họ sẽ rất khó quay đầu lại.
---
Nhạc nhập tiệc dần vang lên. Cùng lúc đó, tôi nhận được tin nhắn từ Lâm Cảnh Xuyên:
【Xin lỗi Vãn Đường, anh vẫn chưa sẵn sàng.】
Vừa nhìn thấy dòng chữ ấy, tất cả những cảm xúc trong tôi bỗng chốc hóa thành một suy nghĩ độc ác: Nếu Lâm Cảnh Xuyên gặp tai nạn trên đường đến đây thì tốt rồi. Anh ta cứ thế c/h/ế/t đi cho xong.
Tôi bình thản cất điện thoại, chậm rãi đứng dậy.
Bước lên sân khấu, tôi nhìn xuống những ánh mắt chờ đợi và tuyên bố: “Từ giờ trở đi, hôn ước giữa tôi và Lâm Cảnh Xuyên, bị hủy bỏ vĩnh viễn.”
2.
Không khí trong nhà rất nặng nề.
Ba mẹ nhìn tôi, trên mặt đầy vẻ xót xa và lo lắng. Nhưng họ lại không dám hỏi bất cứ điều gì.
Chắc là sợ tôi sẽ vì Lâm Cảnh Xuyên mà đau khổ đến mức muốn sống muốn c/h/ế/t chăng?
Mãi lâu sau, ba tôi mới phá vỡ sự im lặng.
Ông cố tỏ ra thoải mái, cười nói: “Không hổ danh là con gái ba, đá thằng nhóc Lâm Cảnh Xuyên đó, hả giận thật!”
Mẹ tôi nhìn ông, rồi lại nhìn sang tôi, đôi mắt hoe đỏ: “Xin lỗi con, Niếp Niếp... Tất cả là do mẹ lúc trẻ dại dột, chỉ vì một lời hứa với bạn thân mà ép con vào cuộc hôn nhân này. Khiến con phải chịu ấm ức rồi.”
Tôi khẽ lắc đầu: “Không phải đâu, là chính con muốn thích Lâm Cảnh Xuyên.”
—
Đúng vậy, là chính tôi muốn thích anh ta.
Từ năm sáu tuổi đến hai mươi sáu tuổi, gần hai mươi năm trời. Tôi và Lâm Cảnh Xuyên là thanh mai trúc mã.
Cùng năm sinh, cùng học chung trường, cùng lớn lên bên nhau.
Từ nhỏ đến lớn, anh ta lúc nào cũng xuất sắc ở mọi mặt.
Tôi cũng không kém, luôn ngang tài ngang sức với anh ta.
Anh ta là hot boy của trường, tôi là hoa khôi của trường.
Anh ta đứng đầu khối tự nhiên, tôi đứng đầu khối xã hội.
Từ khi còn rất nhỏ, cái tên Tô Vãn Đường và Lâm Cảnh Xuyên đã luôn gắn liền với nhau.
Ai cũng biết, tương lai tôi sẽ trở thành vợ anh ta, mà anh ta cũng chưa bao giờ phủ nhận điều đó.
Ngược lại, anh ta còn rất hưởng thụ mối quan hệ này.
Những lúc vui vẻ, anh ta thậm chí còn tự hào giới thiệu tôi với người khác: “Tô Vãn Đường, vợ sắp cưới của tôi.”
Tôi để mặc anh ta gọi như vậy, không phải vì tờ hôn ước kia, mà vì tình cảm của tôi dành cho anh ta xuất phát chân thật và sâu đậm.
Tôi cũng ngây thơ nghĩ rằng, tình cảm của anh ta với tôi cũng vậy.
Nhưng rồi, khi trưởng thành, Lâm Cảnh Xuyên mắc một căn bệnh nan y, bệnh thích chia sẻ tình yêu của mình cho nhiều phụ nữ khác.
Tôi từng dặn bản thân phải chờ đợi, chờ anh ta trưởng thành, chờ anh ta chơi chán rồi sẽ quay về.
Chờ anh ta cuối cùng cũng hoàn lương và trở thành của tôi.
Nhưng chờ đến hai mươi sáu tuổi, anh ta vẫn chẳng khác gì một chàng trai mười tám.
Game, rượu, tiệc tùng, những mối quan hệ xã giao vô tận và trách nhiệm mà anh ta không bao giờ gánh nổi.
Haizz…
Bùn nhão thì cứ để nó nằm yên trong vũng bùn đi.
Tôi khờ dại trông mong có một ngày anh ta có thể trát lên tường làm gì chứ?
Nghĩ lại, tôi thấy mình cũng đáng đời thật.
3.
Hôm sau, Lâm Cảnh Xuyên đến tìm tôi là ba mẹ anh ta đưa anh ta đến.
Vừa mở cửa, tôi đã ngửi thấy mùi rượu nồng nặc.
Lâm Cảnh Xuyên đứng ngay cửa, áo quần nhăn nhúm, rõ ràng tối qua đã chơi bời rất vui vẻ.
Trên mặt anh ta vẫn giữ nụ cười quen thuộc, bất cần và xuề xòa.
"Vãn Đường, bác trai, bác gái.
“Xin lỗi, chuyện hôm qua thực sự là lỗi của con. Con… con bị chứng sợ kết hôn. Nhưng con hứa, năm sau, nhất định sẽ cưới.”
Ba mẹ tôi đứng bên cạnh, nhìn tôi với ánh mắt phức tạp.
Tôi khẽ mỉm cười: “Ba mẹ, bác trai, bác gái, con muốn nói chuyện riêng với Lâm Cảnh Xuyên một lát.”
—
Trên sân thượng, gió nhẹ thổi qua.
Hôm nay trời âm u, có cảm giác mưa có thể đổ xuống bất cứ lúc nào.
Tôi không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn về phía chân trời xa.
Bỗng nhiên, Lâm Cảnh Xuyên ôm lấy tôi. “Vãn Đường, xin lỗi, hôm qua là anh không đúng.”
“…”
“Em m/ắ/n/g anh đi, đ/á/n/h anh cũng được.”
Vừa nói, anh ta vừa kéo tay tôi lên.
Tôi đẩy anh ta ra, giọng điệu lạnh nhạt: “Những lời bẩn thỉu đến mấy mà dùng để chửi anh, tôi còn thấy chúng quá sạch sẽ.”
Anh ta khựng lại một chút, rồi lập tức đổi sang bộ mặt u sầu đầy suy tư.
“Vãn Đường, hôm qua anh lại nghĩ đến Hạ Thiển. Anh cảm thấy trong lòng mình vẫn luôn có một người. Đã vậy mà lại đính hôn với em, như thế là không công bằng với em.”
Câu nói của Lâm Cảnh Xuyên, nghe thì có vẻ chu đáo, nhưng nhẹ như gió thoảng.
Thực ra, giữa con người với nhau, cái gọi là tình cảm chân thành, chẳng qua chỉ là do ta đang nhìn họ bằng ánh mắt thiên vị mà thôi.
Khi sự thiên vị đó biến mất, người trước mặt cũng chỉ đến thế mà thôi.
“Hạ Thiển…”
Tôi khẽ lặp lại cái tên này.
Hạ Thiển là "bạch nguyệt quang" mà Lâm Cảnh Xuyên luôn miệng nhắc đến.
Cô ấy là đàn em cùng trường cấp ba với chúng tôi, năm chúng tôi mười tám tuổi, Hạ Thiển từng theo đuổi Lâm Cảnh Xuyên.
Cô ấy xinh đẹp, thẳng thắn, dũng cảm có quá nhiều ưu điểm.
Ngay cả tôi cũng thích kiểu con gái như vậy, huống hồ gì là Lâm Cảnh Xuyên?
Chỉ tiếc rằng, vào thời điểm ấy, Lâm Cảnh Xuyên đang say mê trò chơi tình ái.
Anh ta thích cảm giác được theo đuổi, cứ mập mờ giữa tôi và Hạ Thiển, xem ai có thể hi sinh vì anh ta nhiều hơn.
Tôi vẫn nhớ rất rõ…
Hạ Thiển đã nhìn thấu bản chất của Lâm Cảnh Xuyên, vì thế, cô ấy dừng lại ngay trước vực thẳm.
Còn tôi…
Lại lạc lối, không thể quay đầu.
Tôi đã trao lần đầu tiên của mình cho Lâm Cảnh Xuyên.
Lúc trước, anh ta nói: “Dù sao sau này chúng ta cũng sẽ kết hôn.”
Anh ta nói: “Đường Đường, anh chỉ yêu em.”
Anh ta nói: “Anh chưa từng thích Hạ Thiển.”
(Nãi Ái Thố: Dù có yêu đến mấy, các chị em cũng phải giữ cho mình sự tỉnh táo nhé!) – lời của tác giả.
—
Tôi đã đánh đổi lần đầu tiên của mình để làm bạn gái của Lâm Cảnh Xuyên trong ba ngày.
Lúc tôi còn đang đắc ý vì chiến thắng của mình, anh ta đã chạy đi tìm Hạ Thiển.
Sau đó, anh ta nói với tôi: “Hạ Thiển không để ý đến anh nữa, anh hoảng quá.”
Anh ta nói: “Anh chưa từng có cảm giác này, lần này mới thực sự là tình yêu đích thực.”
Tôi không hiểu, nhưng tôi tôn trọng.
Chỉ cảm thấy, có lẽ đã đến lúc đặt dấu chấm hết cho tuổi trẻ ngốc nghếch này.
—
Lâm Cảnh Xuyên đã tìm thấy 'tình yêu đích thực' của mình. Anh ta như một con chó điên, điên cuồng theo đuổi Hạ Thiển, đến mức cô ấy chuyển trường để tránh mặt anh ta.
Nhưng những thứ không có được, mãi mãi là điều đẹp nhất.
Từ đó về sau, Lâm Cảnh Xuyên không ngừng nhắc đến Hạ Thiển.
Cô ấy trở thành nuối tiếc cả đời của anh ta. Anh ta phong cô ấy là "bạch nguyệt quang".
Còn tôi thì sao?
Rõ ràng đã từng dặn lòng rằng phải trở thành một người phụ nữ tỉnh táo như Hạ Thiển.
Vậy mà khi vết thương vừa lành, tôi lại quay trở về quỹ đạo xoay quanh một kẻ như Lâm Cảnh Xuyên.