7.

Ngày thứ tư ở thành phố H, Lâm Cảnh Xuyên tìm đến tôi.

Không biết là ai đã tiết lộ tin tức, nhưng ngay khi tôi vừa bước ra khỏi khách sạn, anh ta đã đứng đó.

Hơn nữa, còn nhìn thấy tôi trước.

Bản năng khiến tôi xoay người rời đi, nhưng Lâm Cảnh Xuyên nhanh chóng giữ lấy tôi.

“Vãn Đường, về với anh đi, được không?”

Tôi lạnh lùng hất tay anh ta ra.

Biểu cảm của anh ta rất phức tạp, có hối hận, có căng thẳng, nhưng nhiều nhất vẫn là không cam lòng.

“Anh sai rồi, cũng thật sự hối hận rồi.”

Anh ta giơ hai ngón tay lên, nghiêm túc thề thốt: “Anh thề! Thề rằng sau này sẽ không nhắc đến Hạ Thiển nữa, cũng sẽ không lui tới mấy chỗ kia nữa.”

“Còn nữa, chỉ cần em về với anh, chúng ta lập tức kết hôn!”

Tôi không nhịn được mà bật cười khẽ: “Trùng hợp ghê, vừa nói không nhắc đến mà lại tự mình nhắc rồi đấy.”

“...”

“Về đi, Lâm Cảnh Xuyên, về với 'cô em gái nhỏ' của anh đi.”

Tôi còn tốt bụng nhắc nhở: “Nhớ chú ý an toàn nhé.”

Kim Viên từng nói với tôi, mấy ngày tôi rời đi, Lâm Cảnh Xuyên ngày nào cũng đưa một cô gái khác nhau về nhà.

Tôi cũng không hiểu, có khi nào chỉ đơn thuần là dịch vụ massage tại gia không nhỉ?

Một tia bối rối thoáng qua trong mắt anh ta, như thể vừa bị đâm trúng chỗ đau.

Sau đó, anh ta lấy ra một tờ giấy, vàng úa, nhăn nheo.

“Đây là hôn ước năm xưa mẹ hai nhà chúng ta viết ra, em phải giữ lời.”

Anh ta đưa nó cho tôi, ánh mắt kiên định đầy cố chấp.

Tôi suýt bật cười thành tiếng.

Lần này anh ta thật sự tốn công suy nghĩ, đến cả thứ này cũng lôi ra được.

Tôi không nhận, chỉ nhún vai thờ ơ: “Thứ nhất, tôi nghi ngờ tính xác thực của nó. Thứ hai, cho dù nó là thật...”

Tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta, từng chữ rõ ràng: “Lâm Cảnh Xuyên, nó chỉ có hiệu lực khi tôi còn yêu anh. Nhưng rất tiếc, giờ tôi không yêu anh nữa rồi.”

Sắc mặt Lâm Cảnh Xuyên trở nên khó coi, hàng mày cũng nhíu chặt lại: “Vãn Đường, em trước giờ rất coi trọng lời hứa mà.”

Từng có một thời, tôi thật sự coi trọng lời hứa. Nhưng mà, người cũng có lúc hết yêu một ai đó một cách đột ngột.

Nhìn người đàn ông trước mặt, tôi chỉ cảm thấy chán ghét.

Chia tay rồi, thế mà vẫn còn muốn dùng một tờ giấy rách để trói buộc tôi sao?

Tôi giật lấy nó, xé tan thành từng mảnh nhỏ. Những mảnh vụn rơi lả tả trên mặt đất, theo gió mà cuốn đi.

Lâm Cảnh Xuyên sững sờ, đôi mắt mất đi tiêu cự.

Rất lâu sau, vành mắt đỏ lên, giọng khàn khàn hỏi tôi: “Vãn Đường, phải làm thế nào em mới chịu tha thứ cho anh?”

Tôi cười nhạt: “Vậy thì anh hãy ghép lại tờ giấy này đi.”

Gương vỡ khó lành, huống chi chỉ là một tờ giấy?

Tôi đương nhiên biết, anh ta không làm được.

Dù sao thì…

Hôm nay, gió ở thành phố H thổi cũng khá mạnh.

8.

Lâm Cảnh Xuyên vẫn chưa từ bỏ, nhưng Hoắc Doãn Khiêm xuất hiện đúng lúc.

Anh ấy đứng chắn trước mặt tôi, gọi nhân viên đến kéo Lâm Cảnh Xuyên đi.

Chưa dừng lại ở đó, anh ấy còn đổi khách sạn cho tôi, sắp xếp căn phòng tốt nhất.

Tôi có chút áy náy, chuyển khoản cho anh ấy, nhưng anh ấy từ chối.

Thậm chí còn cười đầy đắc ý: “Tiền bạc ấy à, chỉ là vật ngoài thân thôi.”

Tôi biết, anh ấy không thiếu tiền.

Bởi vì, nhân viên ở khách sạn mới nhìn thấy anh ấy, lại cung kính gọi một tiếng: “Tiểu Hoắc Tổng.”

---

Hoắc Doãn Khiêm đưa tôi quay lại Đại học G, nói rằng muốn giúp tôi ôn lại thanh xuân.

Tôi bật cười tự giễu: “Thanh xuân của tôi ở Đại học G, có quá nhiều thứ liên quan đến Lâm Cảnh Xuyên rồi, chẳng có gì đáng ôn lại cả.”

Anh ấy không đáp, chỉ lặng lẽ nhìn tôi, trong mắt ánh lên một cảm xúc khó diễn tả.

Một lúc lâu sau, anh ấy chậm rãi nói: “Tô Vãn Đường, hôm nay tôi thấy em rất lợi hại đấy.”

“?”

“Đây là lần thứ hai tôi thấy em cãi nhau lớn tiếng với người khác.”

Tôi ngớ người, tò mò hỏi: “Vậy lần đầu tiên là khi nào?”

Hoắc Doãn Khiêm bí hiểm cười cười, nhưng không trả lời.

---

Ngày hôm sau, Lâm Cảnh Xuyên được lên tin tức của thành phố H.

Tin đầu tiên: 【Du khách từ nơi khác bị phạt 100 tệ vì xả rác bừa bãi】

Trong bức ảnh, anh ta đứng bên đường, tay cầm tờ phiếu phạt, gương mặt đầy ngượng ngùng.

Xin lỗi nhé, Lâm Cảnh Xuyên, tôi còn nợ anh 100 tệ đấy.

Tin thứ hai: 【Thiếu gia nhà giàu chơi chiêu lạ: thuê cả trăm người lùng sục thành phố tìm mảnh giấy vụn】

Anh ta thực sự đi tìm rồi sao?! Tôi thực sự không ngờ tới điều này đấy.

Con người sao cứ phải như vậy chứ? Cứ phải đánh đổi bằng mất mát, mới chịu học được bài học trân trọng.

Hoa đã héo tàn rồi, mới nhớ tới việc tưới nước.

Mặt trời đã khuất núi rồi, mới giật mình nhận ra còn chưa kịp ngắm nhìn.

Nhưng mà…

Dù anh ta có tìm đủ rồi thì sao chứ? Tôi đã lên bờ, còn chuyện của Lâm Cảnh Xuyên dưới biển…

Tôi không còn muốn biết nữa.

9.

Tôi rời khỏi thành phố H.

Không ngừng lang thang khắp đất nước, cũng không ngừng thử nghiệm những điều mới mẻ.

Tôi bắt đầu làm food blogger.

Lấy danh nghĩa đi du lịch để giải tỏa, tôi đã ghé thăm vô số nhà hàng trên khắp các thành phố.

Trước đây, để duy trì thân hình gầy guộc mà Lâm Cảnh Xuyên thích, tôi luôn khắc nghiệt với bản thân.

Nhưng lần này, tôi chẳng cần kiêng dè gì nữa, sống đúng với mình.

Thật may, có rất nhiều người thích video và bài viết của tôi.

Nhờ đó, tôi bắt đầu có thu nhập ổn định.

Thì ra, không cần chạy theo Lâm Cảnh Xuyên, cuộc sống lại có thể thoải mái đến vậy.

---

Một tháng sau, tôi trở về thành phố K.

Ba mẹ kinh ngạc khi thấy tôi về, liên tục xuýt xoa: “Con gái, con béo lên tận ba vòng rồi đấy!”

Nhưng trong giọng nói họ, chỉ toàn là yêu thương.

Tôi xoay một vòng trước mặt họ, cười nói: “Con cũng thấy mình cuối cùng đã giống một con người rồi!”

Trên bàn ăn, mẹ nhắc đến Lâm Cảnh Xuyên. Anh ta gần như ngày nào cũng đến nhà, hỏi xem khi nào tôi về.

Còn cầu xin ba mẹ giúp anh ta, anh ta nói phải tìm được tôi, phải níu kéo tôi trở lại.

Ba mẹ đồng loạt đặt đũa xuống bàn: “Niếp Niếp, con tuyệt đối không được quay lại với nó!”

Tôi gật đầu lia lịa: “Đương nhiên rồi.”

Mẹ bỗng nhiên hỏi: “Nhưng mà… Hoắc Doãn Khiêm là ai?”

“……”

Nghe đến cái tên này, tôi suýt sặc cả miếng canh trong miệng.

Vội vàng xua tay: “Không ai cả, không ai cả!”

Mẹ nói, Hoắc Doãn Khiêm cũng từng gọi về nhà, còn gửi rất nhiều quà đến.

Về Hoắc Doãn Khiêm, tôi nên định nghĩa anh ấy thế nào đây?

Một đàn anh cũ gặp lại?

Một người xuất hiện đúng lúc tôi khốn đốn nhất, giúp tôi che gió chắn mưa?

Thật ra, ngay cả tôi cũng không rõ nữa.

Đúng lúc đó, điện thoại của tôi vang lên.

Là Hoắc Doãn Khiêm.

Tôi theo phản xạ lập tức từ chối cuộc gọi, giống như mọi lần trước đây.

Nhưng rất nhanh, anh ấy nhắn tin đến: 【Tô Vãn Đường, ra đây, tôi đang ở trước cửa nhà em. Không thì...】

Cuối câu là dấu ba chấm, như một lời đe dọa.

Bên ngoài, Hoắc Doãn Khiêm lười biếng tựa vào xe. Một tháng không gặp, anh ấy còn đẹp trai hơn trước.

Thấy tôi, anh ấy bước tới gần.

“Tô Vãn Đường, có vẻ như em ăn cứng không ăn mềm nhỉ?”

“Tại sao cứ liên tục từ chối cuộc gọi của tôi?”

Tôi không trả lời, chỉ lạnh nhạt hỏi ngược lại: “Sao anh lại đến thành phố K? Sao biết tôi đã về đây?”

Hoắc Doãn Khiêm bật cười khẽ: “Ngày nào cũng xem mạng xã hội của em, có định vị.”

Anh ấy lại bổ sung: “Đừng quên nhà tôi làm gì, có một chút quan hệ cũng là bình thường.”

Phải rồi, nhà anh ấy kinh doanh khách sạn.

Tôi cứng họng.

“Giờ đến lượt em trả lời rồi.”

“……”

Thấy tôi im lặng, Hoắc Doãn Khiêm bất ngờ tiến sát lại gần, giọng nói trầm thấp hơn vài phần:

“Tô Vãn Đường, hôn tôi xong liền muốn quỵt nợ sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play