Lại nói, Thủy Tiên đưa La công tử ra cửa, đang định quay về phòng mình nghỉ ngơi một lát.

Đi qua hành lang, ngang qua Phù Dung Các, Thủy Tiên dừng bước, rồi rẽ sang, đẩy cửa bước vào.

Nàng không hề kiêng dè, cứ thế đi thẳng qua tấm bình phong tinh xảo, tìm được bóng dáng Khanh Hoan.

Giờ này còn sớm, Nha Nhi ra ngoài lấy nước ấm rửa mặt, Khanh Hoan cũng vừa tỉnh, đang ngồi trước gương lăng hoa chải đầu.

Đôi mắt còn ngái ngủ, làn da tinh tế, dù chưa điểm phấn tô son, vẫn không tỳ vết, đẹp đến ngỡ ngàng. Thấy vậy, Thủy Tiên bất giác nhớ đến câu: “Thanh thủy xuất phù dung, thiên nhiên không cần trang sức.”

Dùng để hình dung Khanh Hoan lúc này, quả thật quá hợp.

Nhận ra chính mình đang nghĩ gì, mặt Thủy Tiên bỗng chốc sa sầm lại.

Tiếng bước chân khe khẽ vang lên giữa buổi sớm tinh mơ. Khanh Hoan thoáng nghe thấy tiếng động, cứ ngỡ là Nha Nhi đã mang nước ấm quay lại, nhưng hồi lâu vẫn chẳng thấy có động tĩnh gì. Trong lòng sinh nghi, nàng liền ngẩng đầu nhìn vào gương lăng hoa, vừa vặn thấy một bóng người thân quen in mờ trong mặt gương.

Chỉ cần nhìn bóng dáng kia, nàng đã biết rõ là ai, chẳng cần phải ngoảnh lại xác nhận.

Môi khẽ nhếch, nàng cười nhẹ:

“Sáng sớm như thế, Thủy Tiên tỷ không nghỉ ngơi mà đến tìm ta, là có việc chi sao?”

Giọng nàng mềm mại mà hơi khàn, như lướt nhẹ qua vành tai người nghe, khiến lòng dạ không khỏi ngứa ngáy.

Thủy Tiên lườm bóng lưng Khanh Hoan một cái, hừ nhẹ:

“Ta đến, là có chuyện muốn nói rõ với ngươi.”

Khanh Hoan liền xoay người lại, mỉm cười nói:

“Tỷ cứ nói.”

Thủy Tiên tự biết đây không phải việc nhỏ, cũng chẳng vòng vo chi nữa, kể lại hết chuyện La công tử tối qua có nhắc đến nàng ra sao, cuối cùng còn cố ý nhấn mạnh:

“La công tử ấy thân thiết với một công tử, tên này là nhi tử của Trường sử dưới trướng Thành Vương, nghe đâu quan hệ rất tốt...."

Ý cười trên mặt Khanh Hoan nhạt dần, nàng nghiêm túc cúi người hành lễ với Thủy Tiên, nhẹ giọng nói:

“Đa tạ tỷ tỷ đã báo tin, Phù Dung vô cùng cảm kích.”

Lời cần nói đã nói xong, Thủy Tiên khẽ xoa vùng eo hơi mỏi, vừa định quay người rời đi, lại nghe thấy Khanh Hoan gọi với theo:

“Thủy Tiên tỷ tỷ.”

Thủy Tiên quay đầu lại, một cơn gió nhẹ mang theo mùi hương dìu dịu lướt qua. Chẳng rõ từ lúc nào, Khanh Hoan đã bước tới trước mặt nàng, đưa tay đặt một vật nhỏ vào lòng bàn tay nàng.

Cúi đầu nhìn kỹ, là một khối thạch phù dung màu hồng nhạt, tinh xảo trong suốt.

Tuy phẩm chất không phải loại thượng hạng nhất, nhưng với các cô nương trong lâu mà nói, đã là vật hiếm có khó tìm.

Huống hồ Thủy Tiên biết rõ lai lịch khối thạch phù dung này, năm ngoái trong cuộc thi tài nghệ giữa các cô nương chưa xuất các, Khanh Hoan giành hạng nhất, được Tiền nương tử thưởng vật này làm phần thưởng.

Thủy Tiên thoáng sững người, ánh mắt phức tạp, chậm rãi nói:

“Khối thạch phù dung này quý giá như thế, ngươi thật sự muốn tặng ta?”

Khanh Hoan khẽ gật đầu:

“Chỉ cần tỷ không chê, ta vui rồi.”

Thủy Tiên đương nhiên không chê, ai lại đi từ chối một vật quý trong tay, huống hồ là món phỏng tay như vậy?

Bất quá, thấy Phù Dung tri ân báo đáp như vậy, Thủy Tiên cũng không keo kiệt, dừng lại nhắc thêm một câu:

“Tuy rằng ta đã đem tin tức nói cho ngươi, nhưng trong lâu đâu đâu cũng là tai mắt của Tiền nương tử, sớm muộn cũng không giấu được. Dựa theo tính nết của Tiền nương tử, nếu Thành vương phủ đích danh chỉ ngươi đi hiến nghệ, chỉ sợ bà ta sẽ không vì ngươi mà kháng lệnh. Huống chi… Thành vương kia danh tiếng…”

Thủy Tiên mím môi, giọng thấp xuống:

“Tóm lại, ngươi vẫn nên sớm tính toán cho mình.”

Tiễn Thủy Tiên ra cửa, vừa vặn gặp Nha Nhi đang bưng chậu nước đi tới.

Đặt chậu nước lên bàn, Nha Nhi vắt khăn tay, đưa tới cho Khanh Hoan rửa mặt, vừa hỏi:

“Cô nương, Thủy Tiên cô nương tới làm gì vậy?”

Khanh Hoan phủ khăn ấm lên mặt, trong giọng mang theo vài phần mỏi mệt:

“Không có gì.”

Chỉ là... không biết có phải gần đây nàng đụng phải vận đen gì, mà mọi chuyện không may cứ liên tiếp xảy ra.

Trước tiên là Liễu công tử rời kinh, khiến bao nhiêu tính toán của nàng lập tức hóa thành mây khói.

Sau đó, lại tới lượt Tiền nương tử đưa danh sách ân khách, buộc nàng phải từ trong đó chọn lựa.

Người còn chưa kịp chọn xong, thì Thành vương phủ đã chen ngang vào…

Rửa mặt xong, Khanh Hoan ngồi trước gương, lặng lẽ nhìn chằm chằm vào dung nhan trong gương, trong đáy mắt thoáng qua một tia chán ghét.

Đã từng có vô số lần, nàng muốn tự tay hủy đi gương mặt này.

Nếu không có gương mặt này, có lẽ đã tránh được biết bao phiền toái.

Nhưng nàng không thể, nàng còn cần dựa vào gương mặt này để thực hiện mục đích của chính mình. Phụ mẫu nàng đã chết thảm, nàng còn phải báo thù cho họ.

Chỉ tiếc, hiện giờ đến cả năng lực thoát khỏi Quần Phương Lâu nàng cũng không có, muốn báo thù, còn nặng nề, còn xa xôi lắm.

Thấy sắc mặt nàng có vẻ không ổn, Nha Nhi lo lắng khẽ gọi:

“Cô nương?”

Khanh Hoan chậm rãi hoàn hồn khỏi những suy nghĩ ngổn ngang, khóe môi cong lên một nụ cười nhàn nhạt:

“Chuyện gì vậy?”

Nha Nhi khựng lại một thoáng, nuốt lời quan tâm vào trong, chỉ lặng lẽ vừa thuần thục búi lại mái tóc đơn giản cho Khanh Hoan, vừa nói:

“Mới rồi khi múc nước, nô tỳ gặp bà tử bên cạnh mụ mụ. Bà ấy bảo, hôm nay mụ mụ cho cô nương một ngày nghỉ, không cần tới vũ phòng luyện múa.”

Tiền nương tử vốn là người tính toán từng ly từng tí, từ trước đến nay chưa từng có chuyện vô duyên vô cớ cho ai nghỉ ngơi.

Lần này đột nhiên phá lệ, ắt là có ẩn tình gì bên trong.

Nghĩ đến lời ám chỉ sáng nay của Thủy Tiên, bàn tay Khanh Hoan khẽ siết lại.

______

 

Trời đầu thu, mưa phùn lất phất liên miên, gió lạnh phơ phất khiến tiết trời bỗng chốc trở nên lạnh buốt.

Khanh Hoan chờ trong phòng suốt cả buổi sáng, rốt cuộc cũng đợi được Tiền nương tử ghé đến.

Tiền nương tử liếc mắt nhìn mỹ nhân đang nửa tựa người trên sập, tay lật quyển sách thư họa. Bà bước tới bên cửa sổ, khẽ khép lại cánh cửa gỗ vừa hé, cất giọng dịu dàng:

“Trời lạnh rồi, thân thể phải biết giữ gìn. Đừng để bệnh vào người thì mới thấy hối hận không kịp.”

Khanh Hoan như mới nhận ra sự có mặt của Tiền nương tử, vội vã đứng dậy hành lễ:

“Mụ mụ tới rồi.”

Nha đầu đi theo phía sau Tiền nương tử đặt một khay lên bàn, khom lưng lui xuống.

Tiền nương tử kéo tay Khanh Hoan tới bên bàn, cầm lấy chiếc vũ y trên khay giơ lên trước mặt nàng, ra chiều so dáng:

“Ta đặc biệt sai tú phòng danh tiếng nhất kinh thành may cho ngươi bộ vũ y này, dùng là loại giao sa hiếm thấy, giá trị cả trăm lượng vàng. Loại giao sa này lại là sắc hồng rực rỡ nhất, càng tôn lên nước da ngươi thêm phần nõn nà. Nữ nhi ngoan, mau mặc thử cho mụ mụ xem một lượt.”

Khắp ngõ nhỏ Bách Hoa, ai ai chẳng biết Tiền nương tử luôn coi tiền như mạng.

Một bộ vũ y giao sa giá trăm kim, nếu đã đưa ra, ắt cũng sẽ phải thu về tương xứng.

Khanh Hoan vẫn đứng yên không nhúc nhích, chỉ mỉm cười dịu dàng đáp:

“Mụ mụ thương ta, ta tự nhiên biết trong lòng. Chỉ là ta đã có mấy bộ vũ y, cũng đâu kém gì bộ này. Huống hồ, bộ vũ y quý giá đến vậy, ta nào dám tùy tiện khoác lên người?”

Tiền nương tử cười càng thêm sâu, ánh mắt lộ ra vài phần thâm ý:

“Ngươi nếu không dám mặc, chỉ e trong lâu này chẳng tìm được người thứ hai dám mặc thay đâu.”

“Mụ mụ nói vậy… thật khiến Phù Dung không dám nhận.” Khanh Hoan khẽ cúi đầu, khóe môi cong cong nhưng lòng đã lạnh.

Tiền nương tử khoát tay:

“Thôi được, mụ mụ cũng chẳng vòng vo với ngươi làm gì, có chuyện thì ta cứ nói thẳng.”

Dứt lời liền tiện tay ném bộ vũ y trở về khay, ý cười vẫn không đổi, giọng lại không dung cự tuyệt:

“Nửa tháng tới, tiệc mừng thọ Thành Vương phủ, ngươi thay mặt lâu lên hiến nghệ.”

Thân thể Khanh Hoan khẽ run, quả nhiên… vẫn là tới rồi.

Tiền nương tử thấy nàng trầm mặc, liền kéo nàng ngồi xuống bên chiếc sập đặt cạnh cửa sổ, một tiếng thở dài như than:

“Phù Dung à, chẳng phải mụ mụ không muốn giúp ngươi, chỉ là… mụ mụ cũng lực bất tòng tâm.”

Nói rồi lắc đầu than thở:

“Sáng nay Trưởng sử Thành vương phủ đích thân tới đây, đích danh muốn ngươi. Ta mà không thuận theo, e rằng Quần Phương Lâu này cũng khó giữ nổi…”

Tuy chỉ là một chức Trường sử trong phủ Vương gia, nhưng cũng chẳng phải hạng người mà bà có thể chống lại.

Tiền nương tử vừa mở miệng vừa kín đáo quan sát thần sắc Khanh Hoan qua khóe mắt.

Thấy nàng không biểu lộ điều gì, giọng nói liền lạnh đi vài phần:

“Nếu chẳng phải vì ngươi cứ nằng nặc đòi ra ngoài để tìm Liễu công tử, thì sao lại rơi vào mắt người ta?

Từ ngày ngươi bước chân vào Quần Phương Lâu, ta đã dốc tâm giữ gìn, không cho một ai bên ngoài nhìn thấy. Vậy mà người trong phủ vương gia lại biết rõ, chẳng phải đều do chính ngươi gây ra ư?”

Khanh Hoan nghe hết, trong lòng đã tỏ tường.

Tiền nương tử đã nói đến nước này, chuyện hiến nghệ đã là chuyện không thể tránh khỏi. Trừ phi nàng có thể thoát khỏi nơi này hoặc là chết đi để không còn gì vướng bận.

Nhưng nàng không thể chết. Không phải lúc này.

Thế nên, nàng không vội vã thuận theo, chỉ khẽ cong môi, bình tĩnh đưa ra điều kiện:

“Nếu mụ mụ thật lòng muốn Phù Dung vào phủ hiến nghệ, vậy hãy cho ta một lời hứa.

Chỉ cần người đáp ứng điều kiện ấy, đến ngày mừng thọ, ta cam nguyện bước vào phủ, bình yên vô sự, tuyệt đối không để mụ mụ phải thất vọng.”

Ngụ ý rất rõ ràng: nếu Tiền nương tử không chịu đáp ứng, thì e rằng Quần Phương Lâu này sẽ không còn cái tên "Phù Dung" nữa.

Đến lúc đó, không giao người ra, e là chính Tiền nương tử cũng khó giữ được mình, chuyện lớn hay nhỏ đều phải gói ghém mang đi chịu tội.

Sắc mặt Tiền nương tử trầm xuống, thoáng lộ vẻ khó coi, trong lòng dĩ nhiên là không muốn thuận theo.

Nhưng lợi, hại trong chuyện này, một người lăn lộn chốn phong trần như bà, đâu thể không nhìn ra.

Bà biết rõ, nếu người là Phù Dung, thì sẽ không có chuyện gì bất trắc. Nhưng một khi nàng không cam lòng, đến lúc vào phủ mà sinh sự, dẫu là chuyện nhỏ cũng có thể bị liên lụy lớn.

Bởi vậy, tốt hơn hết vẫn là khiến nàng cam tâm tình nguyện.

Tiền nương tử nhìn nàng, giọng lạnh lùng:

“Ngươi muốn điều gì?”

Khanh Hoan mỉm cười, chậm rãi nói:

“Mụ mụ mở Quần Phương Lâu đã hơn mười năm, bản lĩnh thiên hạ đều biết, ta sao dám làm khó người.

Chỉ là… ta muốn xem qua danh sách yến khách trong tiệc mừng thọ lần này của Thành vương phủ, cùng với họa quyển chân dung khách quý.”

Tiền nương tử vừa nghe xong, suýt chút nữa tức đến nghẹn thở:

“Ngươi thật đúng là biết mơ tưởng!”

Tình nghĩa suy cho cùng vẫn không bằng một chữ lợi.

Khi điều kiện ấy vừa thốt ra khỏi miệng Khanh Hoan, Tiền nương tử liền lập tức hiểu rõ dụng ý của nàng.

Khanh Hoan khẽ mỉm cười:

“Mụ mụ chỉ cần nói có đồng ý hay không, còn lại đều là chuyện của bản thân Phù Dung. Phù Dung xin hứa, dù ở Thành vương phủ có xảy ra việc gì, cũng tuyệt đối không để liên lụy đến Quần Phương Lâu.”

Tiền nương tử ngẫm nghĩ hồi lâu, cuối cùng cũng gật đầu chấp thuận:

“Danh sách khách yến không khó, đợi khi tyhành vương phủ phát thiệp mời xong xuôi, ta sẽ đưa cả danh sách lẫn bức hoạ cho ngươi.”

Tiền nương tử vốn giỏi khéo léo, quyền quý trong khắp kinh thành người từng ghé Quần Phương Lâu hay chưa từng tới, hễ là kẻ lọt  vào mắt bà, hoặc có gia thế, hoặc có bạc, bà đều có cách sai người vẽ được một bức hoạ giữ riêng.

Trong phòng bàcòn có một gian mật thất nhỏ, trong đó chất hơn ba trăm bức tranh chân dung.

Đợi Tiền nương tử lắc mông bỏ đi, Khanh Hoan mới thở ra một hơi dài.

Nàng đã nghĩ kỹ.

Phúc họa cùng sinh.

Thành vương phủ, nàng không đến không được, vậy thì cứ đánh cược một phen. Nếu thuận lợi, tất nhiên là tốt, còn nếu thất bại... cũng xem như được sớm ngày đoàn tụ cùng phụ mẫu.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play