Tiền nương tử quả là người nói được làm được, chưa đầy mấy ngày sau, liền cho người đưa tới những thứ Khanh Hoan cần.

Ngày Thành vương mừng thọ, phủ Thành vương sai hạ nhân mang từng sọt từng sọt đồng tiền, rải khắp các con đường lớn nhỏ trong kinh thành. Dân chúng thấy vậy liền rôm rả nhặt lấy, rồi nối nhau kéo về phía phủ Thành vương, vừa dập đầu vừa xướng lên những lời chúc tụng cát tường.

Phía sau Quần Phương Lâu, tại cửa hông, Nha Nhi nắm lấy tay Khanh Hoan, nước mắt rưng rưng:

“Cô nương, mang Nha Nhi đi cùng đi…”

Khanh Hoan khẽ lau giọt lệ nơi khoé mắt nàng, nhẹ giọng thở dài:

“Ta lần này đi, phía trước là đường sống hay chết còn chưa hay, nếu dẫn cả ngươi theo, chẳng phải là hại ngươi rồi sao?”

Người sống ở đời ai chẳng sợ chết, Nha Nhi cũng vậy.

Nghe Khanh Hoan nói thế, nàng không dám nài thêm, chỉ cúi đầu thút thít:

“Vậy… vậy cô nương ngàn lần vạn lần phải bảo trọng. Nha Nhi đợi người bình an trở về.”

Khanh Hoan gật đầu, giọng khẽ như gió thoảng:

“Được.”

Một bên, Tiền nương tử phe phẩy cây quạt, cũng không dặn dò thêm điều gì, chỉ nhắc nhở:

“Phù Dung, đừng quên điều ngươi đã hứa.”

Nay bà không còn kỳ vọng Phù Dung có thể mang lại vinh quang hay lợi lộc gì cho Quần Phương Lâu nữa, chỉ cầu một điều: đừng để Quần Phương Lâu bị vạ lây.

Khanh Hoan khựng lại khi bước chân lên xe ngựa, không quay đầu lại, chỉ đáp một tiếng:

“Mụ mụ yên tâm, ta vẫn nhớ.”

Xe ngựa bắt đầu lăn bánh. Khanh Hoan vén rèm, ngoái nhìn lại phía sau, bóng dáng Tiền nương tử và Nha Nhi dần dần khuất xa trong tầm mắt, cả Quần Phương Lâu cũng lùi lại càng lúc càng mờ nhạt.

Nàng không rõ trong lòng là tư vị gì.

Rời khỏi Quần Phương Lâu vốn là điều nàng khắc khoải suốt bảy năm qua, thế mà hôm nay, nàng lại đang từng bước dấn thân vào một hố lửa khác…

Trong lúc đầu óc vẫn rối bời, xe ngựa đã dừng lại trước cửa hông Thành vương phủ.

Phía trước không xa, nơi cổng chính đã đông nghịt khách khứa ra vào nườm nượp. Đám nha hoàn và gã sai vặt tay bưng lễ vật xa hoa, nối đuôi nhau xếp hàng tại bàn tiếp lễ đặt bên ngoài cửa lớn, lần lượt trình danh mục tặng phẩm.

Khanh Hoan vẫn che mặt, từ xe ngựa bước xuống. Động tác của nàng nhẹ nhàng như gió thoảng, hầu như không khiến ai chú ý, âm thầm men theo cửa hông mà vào.

Gã sai vặt lĩnh trách nhiệm dẫn đường đưa nàng tới một viện riêng. Trong viện, lúc này đã có sẵn một gánh hát cùng nhóm vũ cơ của vũ phòng trong phủ.

Sau khi giao Khanh Hoan cho vị quản sự phụ trách, gã sai vặt lập tức rời đi tiếp tục công việc.

Vị quản sự nhìn thấy Khanh Hoan, theo bản năng chau mày:

“Đã đến đây rồi, còn mang khăn che mặt làm gì?”

Khanh Hoan khom người hành lễ, dịu giọng đáp:

“Xin quản sự thứ lỗi, đây là quy củ của Quần Phương Lâu… Cô nương chưa xuất các, khăn che mặt không thể tùy tiện tháo xuống, chỉ khi nào…”

Nói đến đây, nàng bỗng đỏ mặt cúi đầu, không nói thêm lời nào.

Nghe nàng nói hàm hồ nửa chừng, quản sự như chợt hiểu ra điều gì, khẽ nhíu mày rồi gật gù. Hắn từng nghe nói, ở Quần Phương Lâu, cô nương chưa xuất các thì luôn che mặt, chỉ khi có khách nhân “chuộc thân”, mới được phép gỡ bỏ khăn.

Quản sự vốn không phải hạng người cứng nhắc vô tình, huống chi cô nương này là người mà Trường sử hao tổn không ít tâm sức mới từ Quần Phương Lâu tìm được cho Vương gia. Chỉ nhìn qua nửa khuôn mặt đã khiến người ta xiêu lòng, huống chi nếu lộ toàn dung nhan, e rằng còn là một giai nhân tuyệt sắc. Vương gia nếu nhìn thấy, ắt sẽ sủng ái một thời gian dài. Nghĩ đến đó, quản sự cũng biết rõ, lúc này không cần thiết phải đắc tội với nàng.

Sắc mặt hòa hoãn lại, quản sự phất tay:

“Đã vậy thì cứ mang đi.”

Dứt lời, hắn lại dặn dò Khanh Hoan thời gian nàng sẽ lên biểu diễn:

“Trước khi tới lượt ngươi hiến vũ, phải ở yên trong viện, không được tự tiện ra ngoài. Hôm nay là đại yến, khách quý lui tới đông đảo, tránh để xảy ra va chạm không hay.”

Khanh Hoan khẽ cúi người, ngoan ngoãn đáp lời:

“Nô gia đã rõ.”

Hôm nay, vì muốn đại yến mừng thọ của Thành vương được chu toàn không sơ sót, trong phủ từ trên xuống dưới đều tất bật rộn ràng. Ai nấy đều bận rộn với phần việc của mình, gã sai vặt giữ cửa viện nhỏ này cũng thường xuyên bị gọi đi giúp việc nơi khác, gần như không lúc nào được rảnh rỗi.

Nhìn quản sự không ngừng bận rộn qua lại giữa gánh hát và các thành viên trong vũ phòng, Khanh Hoan nhẹ nhàng thở dài.

Không ai chú ý đến nàng, thế là tốt rồi.

Thời gian trôi qua rất nhanh, đến giờ Thân, quản sự dẫn theo gánh hát và một nhóm người tiến lên sân khấu, hướng hoa viên nơi Thành vương mở tiệc mừng thọ, chuẩn bị bắt đầu trình diễn.

Khi gánh hát rời đi, trong viện bỗng dưng vắng vẻ đi một nửa.

Vài vũ cơ tụ lại trò chuyện, ánh mắt không ngừng hướng về phía nàng, dù không trực tiếp nói ra nhưng dễ dàng nhận ra đề tài của họ chính là nàng.

Khanh Hoan không hứng thú với lời bàn tán của họ, dù cho nàng là nhân vật chính của câu chuyện.

Trong lòng nàng lặng lẽ tính toán thời gian trôi qua, rồi đột nhiên ôm bụng, sắc mặt trở nên tái nhợt, liền ngồi thẳng dậy, khẽ hỏi:

“Các vị tỷ tỷ, nô gia cảm thấy không được thoải mái, xin chỉ cho nơi có thể đi tiện?"

Vị vũ cơ dẫn đầu duỗi tay chỉ về một hướng:

“Ra khỏi phòng, quẹo phải, kế bên căn phòng nhỏ .”

Khanh Hoan liên tục cảm tạ, bước chân vội vã rời đi.

Trong căn phòng nhỏ, nàng vô tình phát hiện một bộ vũ y giống hệt như những gì mấy vị vũ cơ vừa nãy đang mặc.

Nàng trầm ngâm một thoáng, rồi không nói lời nào liền thay vội vũ y ấy, nhân lúc trong viện vắng vẻ, nhanh chóng bước về phía cửa viện.

Lúc này, chỗ cổng chỉ còn một gã sai vặt đang canh giữ. Thấy Khanh Hoan tiến lại, gã lập tức giơ tay ngăn cản:

“Cô nương, lúc này còn chưa đến lượt lên đài, không thể tùy tiện ra ngoài.”

Khanh Hoan đã sớm tháo sa che mặt, khéo léo giấu vào bên hông. Nàng e thẹn cúi đầu, khẽ liếc nhìn gã sai vặt một cái, nhẹ giọng nói:

“Tiểu ca, ta biết. Chỉ là ta để quên một vật ở vũ phòng, qua đó lấy rồi về ngay. Phiền tiểu ca châm chước cho một lần.”

Gã sai vặt kia mới chừng mười mấy tuổi đầu, mặt mày còn non tơ, bị mỹ nhân dịu dàng nói mấy câu, lại gặp ánh mắt vừa trong vừa quyến của nàng như có sóng nước, đã sớm đỏ mặt ngơ ngẩn, quên cả phương hướng.

“Vậy… vậy cô nương đi đi. Nhưng nhớ trở lại đúng giờ, nếu lỡ lượt hiến vũ, chúng ta đều bị liên lụy chịu tội.”

Khanh Hoan mỉm cười cảm kích:

“Đa tạ tiểu ca.”

Sở dĩ nàng không trà trộn theo đoàn gánh hát lúc trước để lẻn ra ngoài, cũng là bởi khi đó trên người vẫn mặc vũ y của Quần Phương Lâu, kiểu dáng khác biệt, vừa bước ra đã dễ bị người phát hiện.

Hiện giờ tuy một mình có phần gây chú ý, nhưng lại đúng lúc trong sân vắng vẻ, dễ bề hành sự.

Gã sai vặt xoa xoa gáy, còn chưa hoàn hồn sau nụ cười của mỹ nhân, trong bụng lẩm bẩm:

“Sao trong vũ phòng lại có người đẹp thế này, ta chưa từng gặp qua…”

Nửa nén nhang sau khi Khanh Hoan rời khỏi, vài vũ cơ vẫn chưa thấy nàng quay lại, liền cùng nhau đến tịnh phòng tìm người, nhưng tìm khắp nơi cũng không thấy bóng dáng.

Vị vũ cơ dẫn đầu thấy thế, lòng lập tức sinh nghi, vội vàng kéo theo mấy người còn lại chia nhau tìm kiếm.

Chẳng mấy chốc, toàn viện đều đã bị lục tung, nhưng vẫn không thấy người, cuối cùng việc này cũng kinh động đến quản sự.

Quản sự trong lòng rối loạn không thôi. Cô nương kia là do chính miệng Trường sử đại nhân chỉ đích danh, vậy mà đã sắp đến giờ hiến vũ, người lại bỗng dưng biến mất hắn biết ăn nói làm sao với Trường sử?

Sau khi cho người âm thầm dò hỏi, biết được Khanh Hoan khoác vũ y trong vũ phòng rồi nhân lúc sơ hở chuồn đi, nhất thời cảm thấy đầu óc như trống rỗng.

Hắn chẳng còn để ý thể diện, quay người đá mạnh vào chân gã sai vặt canh cửa, giận dữ quát:

“Mau đi gọi vài người, lặng lẽ chia nhau tìm, đừng để ai khác biết chuyện! Dù gì cũng phải mang người về bằng được!”

Gã sai vặt biết mình gây họa lớn, không dám chậm trễ, lập tức chạy đi.

Vị vũ cơ dẫn đầu do dự hỏi:

“Quản sự, nếu đến canh giờ mà người vẫn chưa tìm được… thì phải làm sao đây?”

Quản sự nghiến răng, hận đến nghiến nát hàm:

“Còn có thể làm sao? Cắn răng chịu!”

Cứ tưởng là loại biết điều, đã bước chân vào Thành vương phủ thì tức là nhận mệnh rồi. Ai ngờ đâu, lại là thứ xương cứng, còn dám toan tính bỏ trốn vào khắc cuối.

Bị quản sự thầm mắng trong lòng đến vô số lần, nhưng Khanh Hoan thật ra không hề định bỏ trốn thật sự.

Nàng mang thân tiện tịch, nếu chưa được chính thức bỏ tịch mà tự ý rời khỏi thành vương phủ, thì cho dù có chạy thoát, cũng khó mà đi được bao xa. Một khi bị quan phủ truy ra, chỉ e khó giữ nổi tính mạng.

Nàng chỉ muốn lặng lẽ chuồn ra ngoài, thử vận may một lần, xem có thể tìm cho mình một con đường sống khác hay không.

Đây là lần đầu Khanh Hoan đặt chân vào Thành vương phủ, đối với đường ngang ngõ dọc trong phủ vốn dĩ hoàn toàn xa lạ, đành phải dựa vào trực giác mà đi. Nào ngờ càng đi lại càng hẻo lánh.

Ban đầu còn lác đác gặp vài người, nhưng đến khi bước vào một rừng trúc, thì ngay cả một bóng người cũng chẳng còn thấy.

Nàng đứng lại, thở dài, đường tắt này xem ra đã là ngõ cụt.

Nếu không gặp được đám công tử quyền quý kia, thì con đường nàng tính toán cũng thành vô vọng.

Chỉ là đã đến nước này, Khanh Hoan cũng chỉ đành cắn răng đi tiếp.

Bước lên con đường lát đá cuội vắt qua giữa rừng trúc, chẳng bao lâu nàng đã đến tận cuối đường.

Cuối con đường nhỏ là một tòa đình hóng gió, trong đình có một vị công tử vận cẩm y đang đứng.

Ánh mắt Khanh Hoan vừa chạm đến thân y phục người kia, tim liền khẽ run, tưởng chừng như sắp nhảy khỏi lồng ngực.

Thứ lụa quý trên người công tử ấy, nàng nhận ra, chính là vân cẩm, một loại gấm quý vốn là cống phẩm của hoàng thất.

Năm ấy, không rõ Tiền nương tử dùng cách gì mà kiếm được một mảnh nhỏ vân cẩm, chỉ làm thành chiếc khăn tay thôi đã coi như bảo vật giữ kỹ trong tủ khóa, thế mà hiện giờ, nam tử trước mặt lại khoác cả bộ y phục được may từ vân cẩm thượng hạng.

Dẫu chưa từng thấy mặt người này trong những bức họa Tiền nương tử từng đưa, nhưng chỉ cần nhìn vào phong thái trầm ổn, khí chất ung dung trên người hắn, cũng đủ khiến nàng chắc chắn: người này, thân phận tuyệt đối bất phàm.

Tuổi còn trẻ, dung mạo lại tuấn mỹ như tranh, phong thái như ngọc, dù là Thành vương cũng phải kém hắn vài phần.

Khanh Hoan ổn định lại tâm tình, trong lòng hạ quyết tâm, từng bước chậm rãi bước tới.

Tiêu Diệp từ nhỏ tập võ, tai mắt linh mẫn, khi Khanh Hoan vừa đặt chân vào rừng trúc, hắn đã sớm nghe thấy tiếng động.

Từ trong bóng tối, mấy thị vệ vốn định bước ra ngăn lại, nhưng không rõ vì cớ gì, Tiêu Diệp chỉ khẽ giơ tay, ra hiệu cho họ lui xuống, để mặc nữ tử kia thong thả bước tới.

Lúc Khanh Hoan đang lặng lẽ quan sát Tiêu Diệp, thì ánh mắt của hắn cũng đang dừng lại trên người nàng.

Chỉ thấy nữ tử trước mặt mặc một thân vũ y lam nhạt, thắt lưng buộc cao, càng làm nổi bật dáng vóc uyển chuyển thướt tha. Nàng hơi ngẩng đầu, ánh mắt khẽ lay động, lọt vào tầm mắt hắn là dung nhan nghiêng nước nghiêng thành.

Dung mạo xuân sắc, ngũ quan thanh tú, ánh mắt lại mang nét quyến luyến, giống như đóa phù dung còn vương giọt sương mai, kiều diễm đẫm lệ, khiến lòng người rung động.

Tiêu Diệp vô thức đưa ngón tay cái và ngón trỏ chạm nhẹ vào nhau.

Tuy hắn từng gặp không ít giai nhân, nhưng nữ tử trước mặt vẫn khiến hắn thoáng ngẩn ngơ vì vẻ đẹp không tầm thường kia.

Chỉ trong chốc lát, Khanh Hoan đã bước đến trước mặt Tiêu Diệp, khẽ khom người hành lễ, dịu giọng nói:

“Ra mắt công tử.”

Âm thanh trong trẻo như suối nhỏ róc rách, len lỏi vào tai, thật dễ nghe.

Tiêu Diệp chăm chú nhìn nàng: “Ngươi là ai?”

Khanh Hoan khẽ cúi đầu, sau lại hơi ngẩng lên: “Nô gia tên gọi Phù Dung.”

“Phù Dung?” Tiêu Diệp bật cười khẽ, “Cái tên này… rất hợp với ngươi.”

Khen một câu như thế, hắn lại hỏi tiếp: “Ngươi làm sao tìm được nơi này?”

Hôm nay hắn tới Thành vương phủ, vốn chỉ định ra cung dạo một chuyến giải sầu. Không muốn chen vào nơi nhiều người, bèn chọn góc đình vắng lặng này.

Nào ngờ vẫn có người tìm tới tận đây, chẳng rõ là vô tình hay cố ý.

Khanh Hoan dịu giọng đáp: “Nô gia lần đầu đặt chân vào Thành vương phủ, chẳng quen lối xá, lỡ lạc bước mà đến, nếu có quấy nhiễu công tử, mong công tử thứ lỗi.”

“Đã là đi nhầm, vậy thì mau rời đi thì hơn.”

Nghe lời đuổi khách lạnh nhạt, Khanh Hoan khẽ cắn môi, lại nhoẻn cười: “Tuy là lạc đường mà đến, nhưng có thể gặp công tử nơi đây, chẳng phải chứng tỏ là nô gia và công tử hữu duyên? Không biết công tử nghĩ thế nào?”

"Cũng tính là hữu duyên đi.”

Tiêu Diệp nổi hứng thú, lại nghiêng đầu liếc nhìn nàng lần nữa.

Khanh Hoan ngoan ngoãn quỳ gối bên chân hắn, bày ra tư thái nhu hòa, mềm mỏng vốn đã được Tiền nương tử trong lâu dạy dỗ kỹ lưỡng. Nàng mặc cho Tiêu Diệp nâng cằm mình, ánh mắt hắn lướt qua dung nhan nàng mà chậm rãi đánh giá.

Nhìn lại lần nữa, gương mặt kia vẫn khiến hắn sinh lòng thích thú. Nhất là nơi đôi môi khẽ điểm son hồng, rõ ràng còn in vết răng nhỏ mờ nhạt, lại càng tăng thêm phần quyến rũ.

Ánh mắt Tiêu Diệp dần tối đi, lạnh nhạt nói một câu xuyên thẳng tim gan:

“Ngươi đang muốn câu dẫn bản công tử?”

Một chữ “câu dẫn” khiến Khanh Hoan thoáng khựng lại, lộ vẻ khó xử.

Nhưng nàng không biện bạch, khuôn mặt phù dung khẽ ngước lên, thanh âm mềm mại như tơ: “Nô gia nguyện hầu hạ công tử.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play