Phù Dung chớm nở

 

Năm Vĩnh Bình thứ mười, tháng tám, đúng độ phù dung hé nở.

Trên phố xá huyên náo, phồn hoa, một cỗ xe ngựa dừng lại trước cửa một tiệm sách, thủ vệ cầm gậy chia nhau đứng trước sau, khiến người xung quanh đồng loạt tản ra, dẫn tới không ít ánh mắt ngầm dò xét.

Xa phu ghìm cương ngựa, tiểu nhị tiệm sách vội vã kê ghế thấp bên xe, tươi cười đón chào:

“Phù Dung cô nương tới rồi.”

Tiếng còn chưa dứt, chỉ thấy màn xe được vén lên, một thiếu nữ trang điểm thanh nhã bước xuống trước, theo sau vươn tay đỡ lấy người bên trong, phía trong một nữ tử đội mũ trắng thướt tha, buông rèm che mặt, nhẹ nhàng nhấc gót sen bước ra.

Mũ trắng buông rèm che kín dung nhan, những ánh mắt hiếu kỳ quanh đó chỉ thấy đôi tay thiếu nữ thò ra, da trắng nõn, ngọc nhuận, ngón thon tinh tế, tựa như bạch ngọc được gọt giũa tỉ mỉ.

Giữa đám người vang lên một tiếng tán thán kinh ngạc, có kẻ không kìm lòng nổi toan tiến lên, lại bị bằng hữu bên cạnh ngăn lại.

Vị công tử áo xanh không hiểu nguyên do, vừa định mở miệng, đã bị người ngăn kéo nhẹ một cái, khẽ giọng nhắc nhở:

“Ngươi biết nàng là ai đâu mà dám tùy tiện lại gần?”

Công tử áo xanh giật mình, vội vàng chắp tay thi lễ:

“Xin chỉ giáo.”

Người nọ chỉ khẽ dẩu môi, ra hiệu về phía hai kẻ tay cầm gậy đứng canh ngoài tiệm sách:

“Thấy chưa, đó là thủ vệ của Quần Phương Lâu đấy. Được hộ tống như vậy, vị Phù Dung cô nương kia chắc là người được Tiền nương tử vô cùng coi trọng.”

Lúc bọn họ thì thầm to nhỏ, bóng dáng nữ tử đã nhẹ nhàng khuất vào cửa tiệm.

Bước vào tiệm sách, nữ tử tháo chiếc mũ có rèm xuống, giao cho nha đầu, trên mặt vẫn phủ một lớp sa mỏng thêu hoa phù dung, chỉ để lộ ra vầng trán mịn màng cùng đôi mắt như lưu ly sáng ngời. Chỉ thoáng nhìn một cái, đã khiến lòng người ngẩn ngơ.

Tiểu nhị trong tiệm, dù đã thấy đôi mắt ấy không chỉ một lần, nhưng mỗi lần đều không khỏi thất thần trong chốc lát.

Hắn thầm nghĩ, chỉ riêng một đôi mắt đã khiến người ta mất hồn, vậy dung nhan ẩn sau lớp sa kia hẳn phải là tuyệt sắc khuynh thành.

Nha đầu Nha Nhi thấy thế, vội vàng hạ giọng gọi, kéo tiểu nhị trở về từ cơn thất thần.

Tiểu nhị tuổi còn nhỏ, bị bắt gặp thì quẫn bách, vành tai đỏ bừng, lắp bắp hỏi:

“Phù Dung cô nương, lần này cô tới, muốn chọn loại sách nào?”

Vị Phù Dung cô nương này là khách quen mới của tiệm, mỗi tháng chỉ ghé một lần, hôm nay mới là lần thứ ba. Vì mang chút tâm tư riêng khó nói, tiểu nhị đối với nàng đặc biệt ân cần.

Phù Dung cô nương dưới lớp sa che mặt, khẽ cong môi, giọng nói mềm mại uyển chuyển:

“Lần này ta muốn tìm chút du ký, không biết tiểu nhị ca có thể giới thiệu chăng?”

" Có, có, có." Tiểu nhị liên tục đáp lời, vui vẻ dẫn nàng đi:

“Cô nương xin theo tiểu nhân.”

Hắn đưa nàng tới bên một dãy kệ sách:

“Nơi này đều là du ký, còn có cả tập du ký mới nhất của Du Quang tiên sinh.”

Nghe vậy, ánh mắt Phù Dung cô nương sáng bừng, giọng cũng lộ vẻ mừng rỡ:

“Du Quang tiên sinh có du ký mới sao?”

Nàng vội vàng bảo tiểu nhị lấy ra cho mình.

Nha đầu Nha Nhi đứng bên cười trêu:

“Vừa nghe có du ký của Du Quang tiên sinh, cô nương liền vui mừng như vậy, ngày thường thấy xiêm y, trang sức xinh đẹp cũng chưa từng thấy cô nương cao hứng thế này.”

Phù Dung cô nương như nâng vật báu, ôm lấy quyển du ký trong tay, mở ra xem từng trang, đầu cũng không ngẩng, chỉ nhẹ giọng đáp:

“Hai chuyện này giống nhau sao?”

“Chỗ nào không giống?”

Nha Nhi buột miệng hỏi, nhưng Phù Dung cô nương đã đắm chìm trong sách, đối với lời nàng như không nghe thấy.

Tiệm sách yên ắng lạ thường, nửa canh giờ chậm rãi trôi qua, chỉ lác đác vài vị khách vãng lai ra vào.

“Cô nương, canh giờ cũng không còn sớm, chúng ta nên trở về thôi.”

Dưới lời nhắc nhở của Nha Nhi, Phù Dung cô nương mới ngẩng đầu lên.

Không đợi được người cần đợi, trong lòng nàng không khỏi thất vọng, nghĩ bụng muốn nán lại thêm chút nữa, nhưng nàng rời Lâu cũng đã đủ lâu, nếu không trở về đúng giờ, lần sau e rằng khó mà xin ra ngoài.

Phù Dung cô nương khẽ thở dài, lại chọn thêm mấy cuốn sách, thanh toán tiền, rồi mới lên xe ngựa rời đi.

Trên xe, nàng tùy tay ném quyển du ký mà mình coi như báu vật lên chiếc bàn nhỏ bên cạnh, đôi mắt lộ rõ vẻ buồn bã:

“Nha Nhi, đã là lần thứ ba rồi.”

Từ sau khi Tiền nương tử cho phép nàng mỗi tháng có ba cơ hội ra ngoài, nàng đã ba lần đến tiệm sách, vậy mà vẫn chẳng thu hoạch được gì, đến nay ngay cả mặt Liễu công tử cũng chưa từng được gặp.

Mỗi khi tới lúc này, Phù Dung cô nương lại không khỏi nghĩ, nếu Liễu công tử cũng giống như phần lớn công tử thế gia khác, hay lui tới Tần lâu Sở quán tiêu khiển, thì có lẽ việc gặp được hắn đã chẳng khó khăn thế này.

Vì đang ngồi trên xe ngựa, nàng cũng không mang sa che mặt.

Gương mặt phù dung mềm mại, đôi mắt lưu ly trong veo thoáng nhuộm nước, đuôi mắt hơi ửng đỏ, cánh môi ướt át bị hàm răng trắng tinh cắn nhẹ, nhìn qua vừa kiều diễm vừa khiến người ta thương tiếc.

Nha Nhi thấy vậy, trong lòng cũng xót xa, vội vàng an ủi:

“Cô nương đừng buồn, có khi Liễu công tử bận việc đột xuất mới không đến tiệm sách. Lần sau, nô tỳ nhất định dò hỏi tin tức thật rõ ràng, để cô gặp được người như ý nguyện.”

Phù Dung cô nương nhìn Nha Nhi, trong mắt đầy cảm kích:

“Nha Nhi, cảm ơn ngươi. Nếu không nhờ ngươi, đợi đến yến tiệc xuất các hai tháng sau... ta…”

Nói đến đây, giọng nàng nghẹn lại, mắt đỏ hoe:

“Ngươi cũng biết tính khí của mụ mụ, mà ta... ta chỉ mong tự mình tìm được một con đường tốt.”

Nha Nhi từ nhỏ lớn lên ở Quần Phương Lâu, hiểu rõ những ngày tháng của các cô nương trong Lâu là thế nào.

Cô nương nhà mình vừa có dung mạo xuất chúng, tính tình lại ôn hòa, nàng thật lòng không muốn cô nương cũng phải chịu chung số phận như vậy.

Huống hồ, người cô nương để ý lại là Liễu công tử, trong đám con cháu quan gia ở kinh thành, thân phận tôn quý thuộc hàng nhất nhì.

Người đã tôn quý, lại chẳng ham mê tửu sắc, nghe nói bên người cũng chưa từng có thông phòng hay di nương, thực sự là hiếm có khó tìm.

Trong mắt Nha Nhi, trên đời này không có nam nhân nào không động lòng trước sắc đẹp.

Dựa vào dung mạo của Phù Dung cô nương, đến nàng là nữ tử còn không khỏi xiêu lòng, huống chi là nam nhân.

Chỉ cần hai người có thể gặp mặt một lần, nhất định sẽ chiếm được sự ưu ái của Liễu công tử.

Đến lúc ấy, Phù Dung cô nương trở thành di nương bên cạnh Liễu công tử, nàng cũng có thể dựa vào tình nghĩa hầu hạ cô nương mà thoát khỏi thân phận tiện tịch…

Nghĩ vậy, lòng Nha Nhi càng thêm quyết tâm:

“Cô nương yên tâm, Nha Nhi nhất định sẽ dốc hết sức giúp cô.”

Xe ngựa dừng lại trước cửa sau Quần Phương Lâu, bên ngõ nhỏ Bách Hoa.

Thủ vệ gõ cửa ba tiếng, lập tức có người ra mở, dưới ánh mắt chăm chú của đám thủ vệ và gã sai vặt, Phù Dung cô nương cùng Nha Nhi theo nhau bước vào.

Vừa vào sân chưa đi được mấy bước, Phù Dung cô nương liền nhạy bén nhận ra một tia khí tức khác thường.

Trong viện im ắng lạ thường, khác hẳn ngày thường vốn tấp nập tuần tra.

Giờ đây ngoài hai người canh cổng, những người khác không thấy đâu.

Nghĩ ngợi một lát, nàng kín đáo nhét cho gã trông cửa một thỏi bạc nhỏ.

Hắn không nhiều lời, chỉ thấp giọng nhắc:

“Phù Dung cô nương đã trở về, chi bằng tới đại sảnh một chuyến, các cô nương và Tiền nương tử đều đang ở đó.”

Nghe ra hàm ý trong lời, lòng Phù Dung cô nương dâng lên lo lắng, vội vàng bước nhanh.

Nàng còn tưởng bị phát hiện chuyện âm thầm đi tìm ân nhân, ai ngờ vừa tới đại sảnh đã thấy Tiền nương tử đứng giữa sân khấu, bên cạnh là Bách Hợp đang bị đè nặng quỳ gối dưới đất.

“… Các ngươi đều biết thân phận của mình là gì, mụ mụ ta cũng không cần nhiều lời. Ta nuôi dưỡng các ngươi từ nhỏ, chẳng phải để các ngươi bị đám thư sinh nghèo túng kia lừa gạt, khăng khăng một mực theo họ.”

“Bách Hợp tuy có khuôn mặt xinh đẹp, nhưng đầu óc ngu dại như heo, bị người ta gạt đến mức mang thai, lại còn toan tính bỏ trốn…”

Nói đến đây, Tiền nương tử giận đến sắc mặt xanh mét, vung tay tát Bách Hợp một cái thật mạnh.

“Tiện nhân không biết tốt xấu! Bạc ta đổ vào người ngươi còn chưa kiếm lại được, ngươi liền muốn gây ra trò xấu hổ như vậy? Cũng phải xem mụ mụ ta có đồng ý hay không!”

Tiền nương tử phất tay ném khăn, lui lại vài bước, nhàn nhạt ra lệnh với hai sai vặt đang đè Bách Hợp dưới đất:

“Đánh đi.”

Lời vừa dứt, một gã vẫn giữ chặt Bách Hợp, gã kia thì giơ cao cây gậy thô ráp, hung hăng vung xuống bụng nàng.

Trong không khí yên tĩnh đến nghẹt thở, tiếng gậy xé gió vang lên cực kỳ rõ ràng. Các cô nương nhát gan vừa nghe động tĩnh đã vội nhắm chặt mắt, không dám nhìn cảnh tượng tàn nhẫn.

Một gậy nặng nề giáng xuống, máu tươi từ hạ thân Bách Hợp trào ra, cái thai chưa tròn ba tháng tất nhiên không thể giữ nổi.

“A ——”

Bách Hợp thét lên thê thảm, thân thể đau đớn run rẩy, rên rỉ đứt quãng, chưa được bao lâu đã ngất lịm.

Tiền nương tử liếc mắt qua vệt máu loang dưới đất, nhếch môi cười khinh, lạnh giọng phân phó:

“Gọi đại phu đến xem, giữ mạng cho nàng. Sau này đẩy xuống làm kỹ hạ đẳng, kiếm lại số bạc ta đã đổ vào thân nàng.”

Quần Phương Lâu, kỹ nữ chia làm ba hạng bảy bậc. Kỹ hạ đẳng, ngày đêm tiếp khách, bạc kiếm chẳng được bao nhiêu.

Trong đại sảnh, tiếng nức nở rấm rứt không dứt. Tiền nương tử nhìn lướt qua gương mặt tái nhợt của đám cô nương, giọng nói càng thêm lạnh lùng:

"Mụ mụ còn lòng nhân từ, chưa ép các ngươi uống canh tuyệt tự. Nghĩ rằng, nếu sau này các ngươi có số rời khỏi chốn này, gả cho người ta, còn có đứa nhỏ làm chỗ dựa.

Nhưng nhớ kỹ cho ta: còn đặt chân ở đất Quần Phương Lâu một ngày, các ngươi liền không xứng làm mẹ. Trái lệnh, chỉ có hại thân, hại người."

“Đa tạ mụ mụ chỉ dạy, nữ nhi xin ghi tạc trong lòng.”

Trong sân, tiếng các cô nương đồng loạt vang lên, oanh oanh yến yến, ngân vang như chim hót, nghe rất êm tai.

Tiền nương tử lúc này mới dịu lại, khoát tay nói:

“Được rồi, đều lui xuống nghỉ ngơi đi.”

Chốn phong trần như Quần Phương Lâu, ban đêm mới là lúc phồn hoa náo nhiệt, ban ngày nếu không nghỉ ngơi, đêm đến lấy gì tiếp khách?

Các cô nương rối rít tản đi thành từng nhóm nhỏ.

Phù Dung cô nương cũng xoay người toan rời đi, lại bị ánh mắt sắc như dao của Tiền nương tử giữ lại, đưa tay gọi nàng vào phòng riêng.

Vừa bước qua ngưỡng cửa, Tiền nương tử đã đá văng đôi giày thêu, nửa nằm nửa tựa trên sập mỹ nhân, tư thế ngả ngớn, giọng điệu lười biếng.

Dẫu năm tháng đã để lại dấu vết, nhưng từng là hoa khôi một, bà ta vẫn còn lưu lại vài phần phong tình, cử chỉ tùy ý mà không hề thô tục.

Phù Dung cô nương dừng chân chốc lát, rồi ngoan ngoãn bước lên, quỳ gối bên án kỷ, tự tay pha trà dâng lên.

Nàng cúi thấp đầu, cổ trắng như ngọc mảnh mai lộ ra dưới cổ áo, động tác ôn nhu mềm mại, giọng khẽ khàng thưa:

“Mụ mụ, mời dùng trà.”

Tiền nương tử nhấp một ngụm trà, gật gù hài lòng:

“Trà ngươi pha càng ngày càng thuần thục, cũng xứng đáng với lá trà thượng hạng mà ta để dành.”

Phù Dung cô nương mỉm cười ngoan ngoãn:

“Mụ mụ hài lòng là tốt rồi.”

Tiền nương tử bật cười, giọng điệu cũng dịu đi vài phần:

“Đương nhiên là vừa lòng. Ngươi chính là mầm non ta dốc tâm bồi dưỡng suốt mấy năm nay.”

Bất luận là vũ đạo, âm luật, hay thơ từ trà nghệ, Phù Dung đều tinh thông hơn hẳn những cô nương khác.

Nhưng suy cho cùng, đó cũng chỉ là điểm tô thêm sắc màu.

Thứ quý giá nhất vẫn là dung nhan tuyệt mỹ ấy.

Tiền nương tử đã dấn thân nơi hồng trần ở ngõ Bách Hoa suốt hơn ba mươi năm, nhìn qua không ít giai nhân, nhưng vẫn phải thừa nhận: Phù Dung là người đẹp nhất bà từng gặp.

Không phải khoa trương, mà thật sự tin chắc, chỉ e sau khi Phù Dung cô nương xuất các, phần lớn khách khứa trong ngõ nhỏ Bách Hoa sẽ bị Quần Phương Lâu thu hút hết về.

Nghĩ đến cảnh tượng ấy, trong lòng Tiền nương tử càng khoan khoái.

Bà khẽ vuốt tay áo, hỏi:

“Hôm nay ra ngoài, có thu hoạch được gì không?”

Gần như không kịp phòng bị, đang định nhấp một ngụm trà, Phù Dung cô nương liền nghe được những lời kia.

Đầu ngón tay nàng khẽ khựng lại, làm như không có chuyện gì, nhẹ nhàng buông chén trà xuống, mỉm cười nói:

“Nếu nói có thu hoạch, thật ra cũng không có gì, chỉ là ở tiệm sách chọn được một quyển du ký thôi.”

Tiền nương tử che miệng cười khẽ:

“Du ký do Liễu công tử viết sao?”

Sắc mặt Phù Dung cô nương lập tức thay đổi, trong mắt hiện lên vẻ hoảng loạn:

“Mụ mụ làm sao biết được…”

Tiền nương tử ý vị sâu xa nói:

“Trong Quần Phương Lâu này, không có chuyện gì giấu nổi ta.”

Phù Dung âm thầm tính toán cho con đường cho riêng mình, Tiền nương tử có thể hiểu. Nhưng bà ta cũng chẳng phải người rộng lượng. Nếu ai cũng lớn gan làm bừa như vậy, việc kinh doanh của bà ta này còn trông mong được gì nữa?

Cô nương không chịu nghe lời, bà ta có thừa cách để buộc phải nghe lời.

Sở dĩ trước giờ bà ta còn mắt nhắm mắt mở với chuyện Phù Dung, chỉ vì thân phận của Liễu công tử kia, hắn là đích trưởng tử của đương triều đại tướng quân, lại là đệ đệ của sủng phi trong cung.

Nếu Phù Dung thật sự có thể được hắn coi trọng, đối với Quần Phương Lâu chỉ có lợi chứ không hại, Tiền nương tử đương nhiên sẽ không ngăn cản.

Chỉ có điều…

Tiền nương tử dịu dàng vỗ mu bàn tay Phù Dung cô nương, trong mắt chứa đầy hàm ý, nhưng giọng nói lại mềm mại như đang dỗ dành:

“Nữ nhi à, ngươi đừng trách mụ mụ không thương ngươi. Trước ngày xuất các, nếu ngươi giữ được chân Liễu công tử thì còn đỡ. Bằng không... mụ mụ cũng đành phải thay ngươi an bài.”

An bài thế nào, ai cũng ngầm hiểu, chẳng qua chỉ là đem nàng gả cho đám khách quyền quý  thường lui tới thanh lâu, ai trả giá cao thì về tay người đó.

Chỉ có điều, những kẻ năm này tháng nọ vùi mình nơi gió trăng, thì có thể là chốn yên ổn  một đời hay sao?

Phù Dung cô nương nghe vậy, cả người khẽ run, vội vàng cúi đầu đáp:

“Nữ nhi đã rõ.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play