Trở lại trong phòng, chỉ còn lại một thân một mình, Phù Dung cô nương khi ấy mới dám buông lỏng tâm tình vốn vẫn căng chặt.
Nàng vùi đầu vào chiếc gối mềm mại thoang thoảng hương thơm, hít sâu một hơi, khóe môi khẽ nhếch.
Bảy năm rồi.
Từ sau biến cố trong nhà, lưu lạc chốn thanh lâu đến nay, người người đều gọi nàng là Phù Dung, đến nỗi nàng suýt chút nữa đã quên mất tên thật của mình Khanh Hoan.
Nguyện khanh một đời an vui.
Ấy là lời phụ thân dành cho mẫu thân, cũng là lời chúc phúc tốt đẹp nhất từng dành cho nàng.
Chỉ tiếc rằng, suốt bảy năm qua, nụ cười của nàng chưa từng xuất phát từ tận đáy lòng.
Phù Dung... không, là Khanh Hoan, khẽ ngẩng đầu khỏi chiếc gối, ánh mắt từng tấc từng tấc lướt qua gian phòng hoa lệ: bình phong bốn tấm thêu Hồ Nam, đôi lư hương bằng phỉ thúy, thư họa của danh gia, đồ sứ tinh xảo…
Trong phòng, từng món đồ đều là minh chứng cho những năm tháng nàng từng bước vùng vẫy, gỡ bỏ xiềng xích, tự mình giành lấy một chút tự do.
Cửa phòng khẽ kêu "kẽo kẹt', Khanh Hoan theo bản năng thu lại hết thảy cảm xúc, lại trở về dáng vẻ cô nương Phù Dung của Quần Phương Lâu.
Nha Nhi bưng vào một chén cháo gà ninh nhừ, mỉm cười nói:
“Trải qua nửa ngày vất vả, cô nương hẳn cũng đói bụng rồi, nô tỳ vừa từ phòng bếp xin được một bát cháo, cô nương mau ăn khi còn nóng.”
Giờ này vốn không phải lúc trong Lâu phát cơm cho các cô nương, Nha Nhi có thể mang ra một chén cháo, ngoài việc dựa vào danh nghĩa thân thích với Tiền nương tử, chỉ sợ cũng là nhờ có chút bạc riêng nàng thường nhận được.
Khanh Hoan mỉm cười, cầm chiếc chén lớn hơn trên bàn, múc cháo ra làm hai phần:
“Chúng ta cùng ăn.”
Dù Nha Nhi vốn được Tiền nương tử an bài bên cạnh nàng để giám sát, nhưng đối với nàng, Nha Nhi vẫn thật lòng quan tâm chăm sóc.
Hai người ăn xong cháo, Khanh Hoan khẽ buông chén, lại nhớ tới chuyện Bách Hợp bị đánh đến sảy thai, bèn hỏi Nha Nhi:
“Bách Hợp... hiện giờ ra sao?”
Trong lòng nàng, Bách Hợp vốn là người dịu dàng ôn thuận, dẫu nhà nghèo bị cha nương bán vào chốn này, cũng vẫn giữ được nét thanh tĩnh kiên cường, chưa từng oán thán nửa lời.
Nàng làm sao cũng không ngờ, người như vậy, thế mà cũng có lúc hồ đồ.
Nha Nhi nhẹ giọng đáp:
“Bách Hợp cô nương bị giam vào phòng chứa củi rồi.”
Phòng chứa củi vốn âm u chật chội, nào phải nơi dành cho người ở? Huống chi Bách Hợp mới sảy thai, càng cần phải tĩnh dưỡng cho tốt.
Nhưng Khanh Hoan cũng hiểu rõ, Tiền nương tử đã có lòng răn đe trên dưới Quần Phương Lâu, cũng muốn để Bách Hợp chịu đủ đòn dạy dỗ, sao có thể đối đãi tử tế với nàng ấy?
Trong Quần Phương Lâu, cô nương đông đúc, kẻ này người kia phần nhiều đều có dã tâm tranh đoạt, chỉ có Bách Hợp là một trong số ít người đối tốt với Khanh Hoan, chưa từng có nửa phần ganh ghét.
Nghĩ tới đó, Khanh Hoan liền muốn thu dọn ít chăn đệm, đồ ăn, mang tới cho Bách Hợp, mong nàng được dễ chịu hơn đôi chút.
Chỉ là nàng vừa mới cất lời, Nha Nhi đã do dự mà khuyên nhủ:
“Cô nương, nô tỳ biết người một mảnh hảo tâm, nhưng Bách Hợp cô nương phạm phải đại tội, phòng chứa củi lại có khoá bên ngoài, không được mụ mụ cho phép, chúng ta khó lòng vào được.”
Khanh Hoan khựng lại, sau đó vẫn cùng Nha Nhi thu xếp ít đồ, rồi đích thân đến phòng Tiền nương tử xin phép
Không ngờ Tiền nương tử lần này lại phá lệ dễ nói, chẳng hề nhiều lời, liền cho người giao chìa khoá cho nàng.
Hôm đó, sau khi Bách Hợp bị đánh sảy thai, sai vặt liền đem nàng nhốt vào phòng chứa củi, ngay cả đại phu tới khám cũng chỉ cho uống một thang thuốc mạnh, miễn cưỡng mới giữ được mạng.
Phòng chứa củi vừa được mở ra, Bách Hợp cũng vừa mới tỉnh lại không lâu, bất luận là ánh mắt hay ý thức đều mơ hồ không rõ.
Nàng cố sức nhìn về phía người tới, thấy rõ người đó là ai, liền hữu khí vô lực cất tiếng:
“Ngươi… như thế nào lại tới?”
Bách Hợp nhìn Khanh Hoan, mà Khanh Hoan cũng lặng lẽ nhìn nàng.
Chiếc váy trắng đơn sơ lấm lem chẳng còn nhìn ra hình dạng, vạt áo loang lổ những vết máu đỏ thẫm chói mắt, sắc mặt xanh xao trắng bệch, chẳng còn lấy nửa phần huyết sắc.
Thê thảm đến vậy, so với dáng vẻ ngày thường dịu dàng đoan nhã của Bách Hợp, quả thực một trời một vực.
Nước mắt Khanh Hoan lập tức trào ra, nghẹn ngào hỏi:
“Tỷ đây là vì tội gì mà phải khổ sở đến thế?”
Bách Hợp khẽ lắc đầu:
“Ta không cảm thấy khổ… cũng không hối hận.”
Khanh Hoan càng không hiểu:
“Thật sự đáng sao?”
Bách Hợp yếu ớt, nhưng lại kiên định mà đáp:
“Đáng.”
Nàng cố gắng nâng tay lên, ra hiệu cho Khanh Hoan ngồi xuống bên cạnh mình, mỉm cười thì thào:
“Phù Dung, chàng… là một người rất tốt.”
"Ta cùng chàng, là nhờ một lần tình cờ mới quen biết.
Năm ấy chàng thi khoa cử thất bại, lại bị bạn đồng niên đỗ tiến sĩ mời đến Quần Phương Lâu uống rượu.
Chàng tửu lượng kém, giữa yến tiệc lén chuồn ra hậu viện, cũng nhờ đó mà ta cùng chàng lần đầu chạm mặt."
"Chỉ mấy câu hàn huyên ngắn ngủi, ta đã mến mộ tài học của chàng, cũng yêu thích sự chân thành ở chàng.
Mà chàng đối với ta, cũng động lòng từ sớm.
Dần dần, chúng ta liền qua lại thân thiết."
“…… Chàng từng nói, chàng thích ta, muốn chuộc thân cho ta, dẹp bỏ thân phận nô tịch, cưới ta làm chính thê.”
Bách Hợp dần dần chìm đắm trong những hồi ức ngọt ngào, giọng nói cũng như mơ hồ:
“Ngươi không biết đâu, khi ấy ta nghe được lời đó, mừng rỡ biết nhường nào, lòng ta vui sướng đến mức nào.”
Khanh Hoan mím môi không đáp.
Nàng làm sao có thể không hiểu.
Lời hứa hẹn của tình nhân, chính là giấc mộng mà nữ tử trong thanh lâu ao ước suốt đời.
Một lời hứa ấy, có thể khiến người ta cam nguyện dốc lòng theo đuổi, có ai lại nỡ chối từ?
Ngay cả nàng cũng chẳng phải ngoại lệ.
Nhưng cuối cùng Khanh Hoan vẫn nhịn không được, nhẹ giọng dội cho Bách Hợp một chậu nước lạnh:
"Chẳng lẽ tỷ không biết, hạng thư sinh kia miệng lưỡi giảo hoạt, lời ngon tiếng ngọt đều là gạt người?
Nếu hắn thực tâm đối tốt với tỷ, sao có thể để tỷ rơi vào cảnh ngộ thê thảm thế này?"
Những chuyện thư sinh lừa gạt cô nương trong lâu, lừa thân lừa tiền, đợi công thành danh toại thì thành thân sinh con, hoàn toàn phủi sạch bóng dáng người cũ…
Sự tình như vậy, trong lâu đã nhìn mãi thành quen.
Bách Hợp vốn thông tuệ như thế, sao lại cũng rơi vào lối mòn ấy?
Chỉ tiếc mọi chuyện đã rồi, có nói thêm cũng không thể vãn hồi.
Khanh Hoan nắm lấy tay Bách Hợp, dịu giọng khuyên nhủ:
"Bách Hợp tỷ tỷ, tỷ cứ nhận lỗi với Tiền nương tử một tiếng, ta cũng sẽ thay tỷ cầu xin bà ta, để bà ta thả tỷ ra khỏi phòng chứa củi.
Nơi này ẩm thấp hôi hám, thân thể tỷ vừa sinh non lại càng cần được tịnh dưỡng.
Nếu lưu lại hậu chứng, về sau người chịu khổ e là tỷ..."
“Ta không sai!”
Bách Hợp đột nhiên rống lên.
Nàng thở hổn hển mấy hơi, cười mà nước mắt tuôn rơi:
“Ta chỉ là quá khao khát muốn rời khỏi nơi này, quá mong ước có một mái nhà, có hài tử của chính mình, ta thì có gì sai?”
"Khi còn bé, nhà gặp tai họa, vì cho đệ đệ ăn no, cha nương ta không chút do dự bán ta vào thanh lâu. Khi ấy, ta đập đầu quỳ lạy họ, máu me đầy mặt, cầu xin họ giữ ta lại…
Nhưng bọn họ không mảy may động lòng, trong mắt họ chỉ có nhi tử.
Từ nhỏ tới lớn, chưa từng có ai thay ta toan tính điều gì, ta cũng chỉ có thể vì chính mình mưu tính.
Ta không cam lòng cả đời chôn vùi ở chốn nhơ nhớp tối tăm này, không cam lòng cười hì hì cho kẻ khác khinh nhờn.
Ta chỉ là... muốn tự vì chính mình tranh một con đường sau này mà thôi..."
Chỉ tiếc, trời không chiều lòng người, nàng rốt cuộc không đạt được tâm nguyện.
Chàng... không trở thành phu quân của nàng.
Nhưng Bách Hợp một chút cũng không hối hận, càng không oán trách chàng, bởi tất thảy đều là nàng cam tâm tình nguyện lựa chọn.
Bách Hợp đã quyết ý, Khanh Hoan cũng tôn trọng nàng.
Nàng cùng Nha Nhi giúp Bách Hợp thay bộ xiêm y thoải mái hơn, lại đút cho nàng ăn ít cháo loãng, đem chăn đệm dày trải thêm dưới người Bách Hợp, sắp xếp ổn thỏa mọi thứ.
Đợi đến khi Bách Hợp an ổn nằm xuống, Khanh Hoan mới ôm nặng một bụng tâm sự trở về phòng mình.
Lúc ấy sắc trời đã tối, ngoài Quần Phương Lâu, đèn lồng đỏ cao cao treo lên, ánh sáng lập lòe như mộng.
Khách khứa tụ thành từng tốp năm tốp ba nườm nượp kéo vào, tiếng đàn sáo dập dìu, phấn hương phảng phất, dẫn người ta lạc bước quên về.
Tiếng cười nói nơi tiền viện không lan tới hậu viện.
Nha Nhi thấy Khanh Hoan sau khi trở về mang đầy tâm sự, liền tận lực nghĩ cách nói mấy chuyện cười, mong làm nàng vui lên.
Khanh Hoan cũng thuận theo, giương môi cười khẽ, dịu dàng nói:
“Nha Nhi, ta không sao đâu.”
“Cô nương không có gì là tốt rồi. Hôm nay cô nương cũng đã mệt mỏi, nô tỳ đi lấy nước, cô nương rửa mặt xong thì nghỉ ngơi sớm một chút.”
Nằm trên đệm chăn mềm mại, đã hơn nửa canh giờ trôi qua.
Ban ngày trải qua biết bao nhiêu chuyện, vậy mà Khanh Hoan lại không hề thấy buồn ngủ, chỉ mở to mắt, lặng lẽ nhìn chằm chằm vào bóng đêm phủ trên đầu nằm, trong lòng dâng lên một nỗi không cam lòng cùng oán hận âm ỉ.
Nàng không cam lòng, rõ ràng xuất thân là tiểu thư nhà quan, lại chỉ trong một đêm lưu lạc tới nơi phong trần, để mặc người khác ra giá, tuỳ ý chọn lựa như một món đồ tiêu khiển.
Nàng càng oán hận, oán những kẻ tranh đoạt quyền vị, khiến nhà nàng cửa nát nhà tan, người thân ly tán.
Thế nhưng, lúc nàng còn nhỏ bé yếu đuối, cho dù trong lòng có bao nhiêu không cam lòng, bao nhiêu oán hận, cũng chỉ có thể âm thầm chôn kín nơi đáy lòng.
Bằng không... kết cục của nàng, e rằng cũng không khác gì Bách Hợp.
Liễu công tử... Liễu Hạc Hiên…
Khanh Hoan âm thầm niệm đi niệm lại cái tên ấy trong lòng, bàn tay đặt trên bụng cũng từ từ nắm chặt thành quyền.
Một đêm không ngủ, tinh thần khó mà khá lên, sáng hôm sau vén váy thi lễ, đầu óc mê muội, bước chân cũng có phần không vững.
Tiền nương tử nhìn thấy, liền nhàn nhã đánh giá Khanh Hoan, khóe môi cong lên cười lạnh:
“Chưa kịp xuất các đã mềm chân rồi? Chẳng lẽ nữ nhi ngoan của ta nôn nóng không chờ nổi?”
Khanh Hoan sắc mặt tái nhợt, vội vàng giải thích:
“Không phải đâu mụ mụ, nữ nhi chỉ là...”
“Được rồi, không cần biện bạch.”
Tiền nương tử phất nhẹ cây quạt trong tay, bước lên, khẽ nâng cằm Khanh Hoan bằng chiếc quạt, tay kia lại vuốt ve gương mặt nàng, miệng cảm thán:
“Mỗi lần nhìn khuôn mặt này của ngươi, ta cũng không nỡ giận. Một nữ nhân như ta còn như thế, huống chi đám nam nhân kia.”
Tiền nương tử động tác tuy nhẹ nhàng, nhưng Khanh Hoan chỉ cảm thấy từng sợi tóc trên người mình đều dựng đứng cả lên. Bàn tay lạnh như băng lướt trên má nàng, chẳng khác nào rắn độc đang trườn, chỉ chực lao lên cắn nàng một ngụm.
Chính sự hoảng sợ này khiến Tiền nương tử rất hài lòng.
Biết sợ, thì mới biết thu mình, mới biết hành sự dè chừng.
Vừa định mở miệng nói thêm hai câu, đã thấy một bóng bà tử thấp thoáng ngoài cửa.
Tiền nương tử hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi, trước khi đi còn dặn:
“Ngày hôm nay phải luyện múa khom lưng nhảy lên mười lượt, múa không xong thì đừng mong có cơm ăn.”
Khi bé lúc vừa mới tới Quần Phương Lâu, chỉ cần có chỗ nào không làm Tiền nương tử vừa ý, đều là một trận roi vọt.
Sau mười hai tuổi, tuy không còn bị đánh đập, nhưng đổi lại là nhịn đói.
Khanh Hoan cũng đã quen rồi.
Tiền nương tử đứng nơi đầu cầu thang, nhẹ nhàng lay cây quạt trong tay, hỏi:
“Có chuyện gì?”
Bà tử kia đáp:
“Nương tử, Bách Hợp cô nương không còn nữa. Sáng nay khi đưa cơm, vừa mở cửa đã thấy nàng treo cổ trên xà nhà, đã lâu, không cứu kịp.”
“Xúi quẩy.”
Tiền nương tử nghe vậy, lập tức dùng quạt che miệng mũi, trong mắt đầy vẻ chán ghét:
“Sáng sớm đã có người chết, làm sao ta buôn bán cho được? Mau cuốn xác bằng chiếu, vứt ra bãi tha ma cho ta!”
Bà tử vội vàng đáp một tiếng, xoay người định đi, lại bị Tiền nương tử gọi giật lại, nói thêm:
“Nhớ kỹ, đừng để người ngoài nhìn thấy.”
Những chuyện như vậy, trong lâu đã thấy quen mắt.
Mỗi năm, thanh lâu vứt ra bãi tha ma không dưới mười thi thể.
Kẻ thì bị chơi đùa đến chết, kẻ thì chịu không nổi tra tấn mà tự vẫn, tựa như Bách Hợp vậy.
Bất luận các nàng chết ra sao, cuối cùng cũng chỉ có thể bị ném ra bãi tha ma, ngay cả một cỗ quan tài cũng không có, càng không ai còn nhớ tới.
Ấy chính là nỗi bi ai của nữ tử chốn thanh lâu.