Đến quá nửa đêm, xe ngựa cuối cùng cũng chậm rãi xuống núi, chuẩn bị đi qua cây cầu Ngân Kiều.
Dưới cây cầu đá cũ kỹ là làn nước đen ngòm chảy xiết. Tương truyền, bất cứ vật gì rơi xuống hồ, dù là người hay chim chỉ cần chạm nước sẽ lập tức chìm xuống đáy, không cách nào nổi lên. Vì vậy, mọi người chỉ có thể qua sông bằng cách đi trên cầu. Thêm vào đó, Tuyết Vực quanh năm tuyết bay, phủ trắng cả vùng, khiến nơi đây có tên gọi là “Bạch Sơn Hắc Thủy”.
Mà lúc này, bên kia đầu cầu Ngân Kiều đã bị một đám lều trại dày đặc chiếm đóng. Đầu cầu chất đầy thi thể tu sĩ, tuyết rơi dày mà cũng chẳng thể che giấu hết. Đám người đó cứ thế nghênh ngang dựng trại nơi đây, giết người xong cũng tùy tiện vứt xác ở đầu cầu, chẳng rõ là đang uy hiếp hay là muốn gây khiếp sợ cho người qua đường.
Cỗ xe ngựa xa hoa dừng lại ở đầu cầu, Công Dã Diễm vẫn ung dung thong thả, không chút hoảng loạn, mỉm cười nói: “Nếu các vị muốn qua cầu, tại hạ có thể hộ tống các vị an toàn vượt qua.”
Quý Tắc Thanh nhíu mày, nghi hoặc hỏi: “Các tu sĩ khác đều chết trong tay đám ma đầu phía trước, Công Dã công tử dựa vào đâu dám chắc có thể bình an qua cầu?”
Ánh mắt Công Dã Diễm lướt qua áo choàng lông chồn giao nhau của hai người, lại nhìn cổ tay áo trắng đen đan xen, cuối cùng cũng không nói gì thêm, chỉ thản nhiên đáp: “Tại hạ từng ngẫu nhiên có được lệnh bài của Tàng Kính Cung. Bọn họ đều nhận ra tín vật này, nên dù ta có qua cầu, bọn họ cũng sẽ không gây khó dễ.”
Tạ Khinh Phùng trong lòng thầm nghĩ: Chưa chắc đã đúng, bởi vì đối diện kia đâu phải người của Tàng Kính Cung.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play