Tiểu giao nhân ôm chặt lấy Quý Tắc Thanh, đôi tai vây mềm mại cọ nhẹ lên má y, ánh mắt ngập nước long lanh như hai viên lưu ly, thẳng tắp nhìn về phía Tạ Khinh Phùng.
Tạ Khinh Phùng thu kiếm về, khóe môi cong lên thành một nụ cười nhàn nhạt, ánh mắt có chút dung túng, lại có chút bất đắc dĩ. Hắn bước đến bên cạnh Quý Tắc Thanh, mở rộng hai tay, khẽ gọi: “Nhị Cẩu, đến đây, để cha ôm một cái.”
Xưa nay Tạ Khinh Phùng nuôi tiểu giao nhân như nuôi một con chó con, chẳng mấy khi chủ động thân thiết. Bình thường, đến cho ăn cũng tùy tiện cực điểm xách một thùng lớn đồ ăn cao đến nửa người, đặt bên ao, lạnh nhạt gọi một tiếng "Nhị Cẩu", rồi xoay người bỏ đi, không thèm ngoái đầu lại.
Mỗi lần như vậy, tiểu giao nhân chỉ có thể tự mình bò lên bờ, vụng về ăn trong thùng.
Nhưng Quý Tắc Thanh thì khác. Quý Tắc Thanh sẽ gọi tên nó bằng giọng ấm áp, kiên nhẫn ngồi bên bờ ao, từng món một đút đến tận tay. Sau khi ăn xong, còn sẽ hỏi: "Có ngon không? Ăn có đủ no không?" Lại còn dịu dàng xoa đầu nó, khen một câu “Ngoan lắm.”
Vậy mà hôm nay Tạ Khinh Phùng lại muốn chủ động ôm nó? Không khỏi khiến tiểu giao nhân cảnh giác. Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo tự dưng tốt bụng, thể nào cũng có mưu đồ!
Tiểu giao nhân bản năng cảm thấy có gì đó không ổn, bèn ôm cổ Quý Tắc Thanh càng chặt hơn, lí nhí nói: “Cha nhỏ ôm tiểu giao nhân là đủ rồi…”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play