Tạ Khinh Phùng sống đến từng ấy năm, vẫn chưa từng bị ai xoa đầu như vậy. Ngay khoảnh khắc ấy, cả người hắn liền cứng đờ.
Cảm giác này… giống hệt như ngẫu nhiên nhặt được một chú cún con. Ban đầu, nó đầy cảnh giác và đáng thương, lông ướt đẫm, toàn thân run rẩy, cái đuôi kẹp chặt, rúc trong lòng người ta mà vẫn không quên nhe răng. Vì quá sợ hãi nên nó thỉnh thoảng còn cắn người, khiến người ta chỉ có thể hao hết tâm tư để dỗ dành, chăm sóc từng chút một.
Cho đến một ngày rất lâu về sau, chú cún ấy đột nhiên nhận ra người kia không vui, liền lật bụng ra, mặc cho người chôn mặt vào lớp lông mềm ngủ yên…
Tạ Khinh Phùng vừa nghĩ vừa muốn lật Quý Tắc Thanh lại, xem thử sau lưng y có mọc cái đuôi dài hay không.
Quý Tắc Thanh ôm lấy đầu hắn không buông, chỉ cần hắn hơi cử động là lập tức đưa tay vỗ vỗ lưng hắn như thể dỗ trẻ con.
Tạ Khinh Phùng: “……”
Phải một lúc lâu sau, chờ Quý Tắc Thanh thật sự ngủ say, hắn mới khẽ chớp mắt, vươn tay ôm lấy người, lần nữa cuộn y vào lòng mình. Khi đã làm được điều đó, hắn mới cảm thấy an tâm, rồi dần thiếp đi trong sự yên bình hiếm có.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play