Có tiểu sư đệ chống lưng, Tạ Khinh Phùng liền thuận thế giả oai hùm, tâm tình sung sướng như uống rượu ấm giữa ngày tuyết rơi. Hắn nhẹ nhàng vỗ vỗ cánh tay Quý Tắc Thanh. Quý Tắc Thanh cũng thuận theo thu kiếm lại, đối với hắn tín nhiệm đến cực điểm, không hề nghi ngờ.
Tạ Khinh Phùng thản nhiên nói, ngữ khí như bệnh nặng tàn phế không chịu nổi gió sương: “Thay vì ở đây tranh cãi xem ai vào ai ở lại, chẳng bằng trực tiếp tìm ra mắt trận, một kích phá hủy kết giới là xong.”
Một người trong đám tu sĩ lạnh lùng hừ một tiếng: “Nói thì dễ lắm! Nếu mắt trận dễ tìm như vậy, chúng ta đã chẳng bị vây ở đây nửa tháng rồi!”
Tạ Khinh Phùng chẳng buồn che giấu ý cười khinh miệt: “Không tìm được là do bản lĩnh của ngươi không đủ. Trở về nên tu luyện thêm mấy năm, đừng ra ngoài mất mặt.”
“Ngươi nói cái gì ——?!”
Người nọ nổi giận định rút kiếm, lại bị đồng môn bên cạnh giữ lại. Ai cũng nhìn ra, hai người Tạ – Quý không phải loại dễ chọc, một người khẩu khí sắc bén, một người kiếm thuật cao siêu, không thể tùy tiện trêu vào.
Lúc này có người lên tiếng: “Được rồi, vậy ngươi nói thử xem, phải làm thế nào?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play