Tạ Khinh Phùng cùng Quý Tắc Thanh bất đắc dĩ chỉ có thể đứng sang một bên, lặng lẽ nhìn cảnh tượng náo nhiệt trước mặt. Đợi một lúc lâu, đến khi Công Dã Diễm không nhịn nổi nữa, phất tay áo đuổi sạch đám người ồn ào, mới có chút thanh tĩnh để trò chuyện.
Nàng tựa lưng vào gối mềm, nhẹ nhàng thở ra một hơi, thanh âm yếu ớt: “Đa tạ các ngươi.”
Tạ Khinh Phùng đưa dược bình trong tay cho nàng, nhét vào lòng bàn tay gầy gò: “Nếu muốn cảm tạ, thì cảm tạ Tây Lăng gia chủ. Chúng ta chẳng qua chỉ làm người đưa tin.”
Công Dã Diễm cúi đầu nhìn bình dược trong tay, đáy mắt xẹt qua một tia dị sắc. Khuôn mặt còn tái nhợt nhưng môi lại nhếch lên, lộ ra một nụ cười khổ nhàn nhạt: “Vẫn là nên cảm ơn nàng... Không ngờ nàng vẫn chuẩn bị dược cho ta. Ta vốn nghĩ nàng rời đi giữa lúc nổi giận là muốn hoàn toàn xem ta như người đã chết.”
Câu nói ấy nhẹ bẫng, nhưng rơi vào tai người nghe lại như bị sương lạnh phủ kín, mơ hồ mà thâm trầm.
Tạ Khinh Phùng nhìn thần sắc nàng, khẽ nhíu mày: “Hồi đó nàng tiễn ngươi về Quá Diễn, trên đường... đã xảy ra chuyện gì sao?”
Công Dã Diễm khựng lại, tiếp nhận chén nước ấm thị nữ đưa tới, thong thả uống một ngụm, rồi mới chậm rãi nói: “...Không nhắc tới thì hơn.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT